Rất nhanh sự e thẹn đó đã không còn, thay vào đó là sự hứng khởi, cô vừa vỗ tay vừa gật đầu lia lịa:
- Kể đi...kể đi...
- Nếu anh kể thì em có thưởng cho anh không.
- Có, Nguyệt Dao sẽ thưởng cho anh.
Cô vừa nói vừa nhéo má hắn, hắn tránh né rồi nắm lấy cánh tay cô, ra hiệu im lặng.
- Suỵt! Nếu em ngoan ngoãn thì anh sẽ kể.
Nghe hắn nói cô cũng ngồi im, nhưng lại với dáng điệu hóng hớt, cô đã sẵn sàng để cho hắn kể chuyện cho mình.
Mặt hắn tối sầm lại, rồi khẽ thở dài một hơi, nói:
- Một cậu bé đang ngồi làm bài tập trong lớp của mình, cậu bé chỉ ngồi đấy, chỉ một mình thôi, có rất nhiều bạn bè ở xung quanh nó, nhưng không ai chịu chơi và nói chuyện với nó cả, cậu bé đã bị cô lập hoàn toàn, cha mẹ cậu bé biết gửi vào lớp tiểu học bình thường sẽ không tốt và không thích hợp với nó, họ quyết định gửi nó vào lớp có điều kiện tốt hơn, tròn đó toàn là những tiểu thư nhỏ tuổi, những công tử ngang tuổi cậu bé ấy. Cậu bé cố gắng tiếp chuyện nhưng vô ích.
- Những đứa trẻ đó coi cậu là kẻ lập dị, bởi vì cậu có một vết sẹo trên tay.
Lục Hạo Nghiên vừa nói vừa kéo tay áo mình lên, chỉ vào vết sẹo này, hắn nhìn cô, Thẩm Nguyệt Dao nhìn vào vết sẹo ấy mà cảm thấy nháo lòng, cậu bé mà hắn kể không ai khác chính là Lục Hạo Nghiên, hắn kể tiếp:
- Vết sẹo khiến mọi đứa trẻ ở đó đều cảm thấy hoảng sợ, sở dĩ cậu có vết sẹo này là do hắn từng bị một cô bé cầm d*o quệt trúng, cô bé ấy là người duy nhất nói chuyện với cậu trong lớp đó, cùng chơi với cậu, nhưng sở thích lại khác người, cô bé thích những vật nhọn sắc bén, một lần vô tình đ*m trúng vào cánh tay phải của mình, rồi lại không mảy may làm cậu bé ấy bị thương, cha mẹ của cô bé đó vẫn còn ở đó thấy vậy liền đưa hai đứa nhỏ vào bệnh viện ngay lập tức.
Kể đến đây, cô như bị sét đánh ngang tai, bởi cô bé đó không ai khác chính là cô, vậy tại sao chồng cô lại nhớ một cách chi tiết còn cô lại không nhớ gì cả, cổ họng cô nghẹn lại, khóe mắt cay dần, nhưng cô không thể khóc bởi cô đang giả điên kia mà.
Hóa ra hai người họ đã từng gặp nhau lúc nhỏ.
- Sau vụ việc đó, hai đứa nhỏ cũng không hề nói chuyện nữa, nhưng cô bé ấy vì tính hiếu động hơn cậu, không chịu được liền một mình đến nhà cậu bé. Cậu bé ở nhà một mình, bị ba cậu ấy cho kiểm điểm, nên đã bị nhốt vào phòng. Cô bé vì muốn cậu ra ngoài chơi cùng nên đã nghĩ cách phá cửa. Mất một hồi lâu, cửa cũng bị phá.
- Hai đứa trẻ dắt nhau đi chơi, nhưng làm gì có chuyện yên lành chứ, cô bé trượt chân ngã rơi xuống hố. Cái hố khá sâu so với chiều cao hai đứa trẻ, cậu bé thấy vậy liền bỏ chạy.
Tới lúc này đột nhiên hắn lại dừng, nhìn sang cô, cô thẩn thơ, ngồi im đó, bởi vì toàn bộ hắn kể cô đã có thể nhớ ra toàn bộ mọi chuyện.
Hóa ra cô bé mà hắn kể chính là Thẩm Nguyệt Dao, cậu bé mà hắn nói chính là Lục Hạo Nghiên. Hai người họ từng là bạn của nhau từ nhỏ, không những thế hắn còn cứu cô khỏi cái hố đó, hắn còn bị thương là do mình gây ra, nhìn vết sẹo trên tay hắn cô cảm thấy rất đau lòng, rất có lỗi.
Cô ôm chằm lấy hắn, không kìm được mà khóc thút thít vào lồng ngực hắn, thấy phản ứng này của cô, hắn không khỏi cảm thán:
- Vợ à, em... bình thường chứ?
Cô khóc nấc lên như một đứa trẻ, hai mắt cô đỏ lên, sống mũi cay cay, giọng nói phát ra làm hắn hơi khó nghe một chút.
- Tại anh kể làm Nguyệt Dao cảm động.
- Anh chưa kể xong mà?
- Không kể nữa...không kể nữa...
- Được, nghe em.
Dù trong lòng cô rất khó chịu, đầu óc cô cứ cứ ong ong, mọi chuyện cô đều nhớ ra cả, nhưng nguyên nhân vì sao cô lại quên bẵng đi chuyện đó vẫn còn là một ẩn khuất, có phải là mọi kí ức ấy là do thời gian lấy đi hay là một nguyên nhân nào khác?
Bây giờ cô có thể chắc chắn hắn chính là Lao Tình. Thảo nào trong giấc mơ kia, người đàn ông ấy lại quên lại lạ.
Lao Tình là tên gọi ở nhà của hắn. Từ nhỏ cô cũng hay gọi cái tên này của hắn.
Hắn ôm chằm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô như đang an ủi.
- Là chị Dao Dao.
Từ đằng xa, là Chu Tào Anh chạy tới, thấy Nguyệt Dao cô vui mừng không thôi.
Thẩm Nguyệt Dao thấy vậy, cô rất vui trong lòng vì được gặp Chu Tào Anh, nhưng tình thế bây giờ bắt buộc cô phải giả ngốc. Cô núp sau lưng Lục Hạo Nghiên, bày ra vẻ mặt hoảng sợ.
Đi đằng sau là Chu Nhất Lang, hắn ung dung bước đi tiến lại gần đây.
Chu Tào Anh thấy vậy liền khó hiểu nói:
- Dao Dao, chị sao vậy? Hả?
Cô định nắm lấy tay Nguyệt Dao nhưng bị Lục Hạo Nghiên ngăn lại.
- Chu tiểu thư, phiền cô thận trọng cho.
- Lục tổng, rốt cuộc là có chuyện gì với chị Dao Dao thế?
- Vợ tôi, tôi lo! Cần cô xen vào?
Chu Nhất Lang thấy cách hành xử của Hạo Nghiên, hắn vội đến nói hăm dọa:
- Lục tổng, cậu định làm gì em gái tôi?
Lục Hạo Nghiên vội xua tay:
- Không làm gì cả, chỉ cần Chu tiểu thư đừng làm phiền hai chúng tôi là được.
Thẩm Nguyệt Dao cảm thán trong lòng, tên này ghen ai không ghen lại đi ghen với Chu Tào Anh, thật hết nói nổi.
- Em gái tôi nghe bảo Thẩm cô nương đây bị tai nạn phải nhập viện liền lo lắng đến đây đến nổi quà cáp lại không có, nhưng cũng may tôi là nhờ người mang đến đây...
- Không cần!
Thẩm Nguyệt Dao thấy tình hình không mấy khả quan, cô vội lung nhẹ tay của Hạo Nghiên.
- Anh Hạo Nghiên...à không...chồng à, nãy anh kêu thưởng, giờ em dẫn anh đi lấy quà thưởng cho anh.
Thấy cô cứ năn nỉ hắn đành miễn cưỡng đồng ý, trước khi đi hắn lại nói thêm:
- Phiền hai anh em nhà họ Chu đừng đến đây làm phiền chúng tôi, có đến đây đừng trách chúng tôi không tiếp đãi chu đáo.