Sa Vào Chiếm Hữu Cuồng Nhiệt

Chương 47





Làn gió nhẹ phả vào tóc cô, không khí ban đêm thật yên tĩnh vô cùng, bây giờ thế giới đối với cô hoàn toàn trống rỗng, có thể nói hy vọng của thế giới này cũng ít đi.

Gia đình là nơi để về nhưng đó là đối với những ai có gia đình thật sự trọn vẹn và hạnh phúc, còn cô thì có thể là hoàn toàn đổ vỡ vì hận thù.

- Giờ đâu phải là lúc cô thở dài, chán nản mà than thốc trong lòng ngồi đây!!

Thanh âm của một người đàn ông vang lên sau lưng cô, thoạt nghe có vẻ hơi quen, theo phản xạ cô quay lại, hóa ra là anh trai của Chu Tào Anh, Chu Nhất Lang.

Cô nhìn hắn một cái rồi quay đầu, mặc kệ hắn, tiếp tục ngắm nghía thành phố nơi xe cộ đang tấp nập đi lại.

Chu Nhất Lang đi lại, đứng bên cạnh cô, thanh âm từ miệng hắn tiếp tục vang lên bên tai cô:

- Con người đôi lúc phải như vậy, nhiều lúc ông trời thử thách mình để xem mình có bản lĩnh vượt dậy không. Nhiều người chỉ biết ngồi đó, khóc lóc kêu than, nhưng cũng có nhiều người vứt bỏ mọi thứ, đứng dậy để chống lại nó.

- Ý anh là tôi chính là người đầu tiên ngồi đây khóc lóc kêu than sao?

Hắn không nói, đôi mắt hướng về phía trước. Hai người im lặng trong phút lát, Thẩm Nguyệt Dao lên tiếng:

- Thôi! Không có gì tôi về trước.

- Có những lúc ánh mắt luôn hướng về phía họ, nhưng người đó lại hướng về người khác.

Cô định rời đi thì phải dừng lại, dường như câu nói ấy cô có thể hiểu được.

- Sao không từ bỏ? Nó chỉ khiến bản thân đau khổ thêm thôi. Yêu đơn phương khổ lắm đấy!

- Biết là nó khổ vậy tại sao vẫn cứ đâm đầu?

- Cái đó gọi là ngốc đấy...

Chu Nhất Lang nhíu mày:

- Ừm...ngốc thật.

Thẩm Nguyệt Dao cũng mặc kệ hắn, vội nói với hắn dăm ba vài câu rồi rời đi. Để lại hắn đứng đó, gương mặt đầy tâm tư.

Khỏi phải nói cô đi đến đâu, nhanh chóng bắt xe đến ngay công ty nơi Lục Hạo Nghiên làm việc, không nói gì trực tiếp chạy vào phòng của hắn.

Ngay khi cô nắm vào tay cửa, bên trong là hàng loạt tiếng nói lớn từ một âm giọng rất đỗi quen thuộc, đó là cha chồng cô, Lục Nam An.

- Tao là cha mày đấy! Mày hỗn hào vừa thôi!

Lục Nam An chỉ thẳng vào mặt Hạo Nghiên, từ nãy giờ hắn không nói gì, mặc kệ ông ta buông lời mắng chửi tệ hại mình như thế nào.

- Nếu như mày biết tất cả rồi đáng lẽ ra mày nên giúp Lục gia vậy tại sao mày lại giúp cái kẻ từng khiến Lục gia sống không bằng ch*t?

Hắn vẫn dửng dưng ngồi đó, nghe đến câu này hắn mới đứng dậy, không còn là thằng con ngày nào sợ cha mình, khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười đầy sự khinh bỉ:

- Ồ? Vậy sao? Giờ tôi mới biết ông là cha tôi đấy? Tôi nhớ là mình chỉ có một người mẹ mà thôi mà?

Hắn chép môi:

- Chậc, thật buồn cười. À mà không có tiền là không sống nổi à? Cái gì mà kẻ khiến Lục gia sống không bằng ch*t? Nói thật một gia từng nuôi tôi, một gia là bên vợ tôi, cả hai đều hám lợi như nhau.

- Cũng đều xem tiền bạc quan trọng vậy hận thù vì tiền cũng là hận à?

- Ông có biết ông khiến mẹ tôi sẽ như thế nào khi biết tất cả mọi chuyện?

- Mẹ tôi suy cho cùng cũng chỉ là quân cờ của ông thôi!

- Lục gia giờ có ra sao đi nữa tôi cũng không giúp đâu! Chỉ là một chút mánh khóe khiến công ty ông bay màu thôi mà...

Mọi lời nói của hắn thốt ra khiến Lục lão không nói ra được câu nào, ông ấy cắn chặt môi, rồi ngồi khụy xuống. Lục Hạo Nghiên lại nói tiếp:

- Tức sao? Thôi thì tôi giúp ông trả thù xem như là trả ơn cho ông đã nhận nuôi tôi...

- Mày có chắc không? Mày không sợ Thẩm Nguyệt Dao vợ mày sẽ ra sao sao?

- Vợ tôi, tôi lo! Không cần ông nhúng tag vào, cô ấy là của tôi và ai làm tổn thương cô ấy, tôi cho kẻ đó sống không bằng ch*t, kể cả là ông đi chăng nữa.

Hắn thở dài:

- Thời đại Lục gia tàn rồi! Thẩm gia cũng sắp rồi đấy.

- Anh nói cái gì?

Thẩm Nguyệt Dao ở bên ngoài nghe thấy hết mọi chuyện, cô xông cửa vào trong, lớn tiếng.

- Anh định làm gì Thẩm gia?

- Một bài học cho Thẩm gia không được sao?

- Ý anh là?

- Bắt em về với anh, cấm túc họ gặp em, kể cả là cha em và mẹ em.

Trong lòng cô nôn nao, nghe hắn nói ra câu này cũng đỡ đi phần nào, như thế cũng tốt. Nhưng mà nghĩ đến cái cảnh cha mẹ không được gặp con cái trong thời gian dài như vậy, cũng có hơi một chút chạnh lòng.

Hắn tiến lại gần cô, cú vào đầu cô một cái thật mạnh, trách mắng:

- Đã bảo thời gian này không gặp nhau mà cứ thích gặp là sao? Bộ nhớ anh à?

- Tránh ra! Em nghĩ anh nên dừng lại được rồi!

- Để cho ông ta hối hận cái đã, để cho cha mẹ em hối hận cái đã.

- Tùy anh thôi! Mà...anh không định đi tìm cha mẹ ruột của anh sao?

- Thì có mà phải đợi thêm thông tin đã.

Cô quay sang nhìn sang ông Lục Nam An, người mà bây giờ cô không biết nên gọi là cha hay là cậu nữa, ấp úng:

- Chuyện... coi như giải quyết ổn thỏa rồi, chỉ cần ông...buông bỏ hận thù là được.

Từ nãy đến giờ, cô vẫn không hề có lấy một nụ cười, kể cả nhìn Lục Hạo Nghiên, thấy hắn đắc ý, cô lấy khuỷu tay của mình đánh nhẹ vào eo hắn, môi còn chép đầy khó chịu. Cô nghiến răng:

- Em còn chưa xử anh đâu.

...

Mọi chuyện như những gì Lục Hạo Nghiên đã hứa, hắn cấm túc cha mẹ không gặp cô tận hai năm, kể cả không được bước chân vào căn vinh thự to chà bá của hắn. Thẩm gia từ sau vụ ấy cũng không còn là thói ích kỉ như trước, nhưng điều tồi tệ nhất là Thẩm Từ Minh và Trần Thanh Ân đã ly hôn bởi cha cô không chấp nhận những việc thế này.

Mỗi người ai đi đường nấy, Thẩm Nguyệt Dao đã đoán trước được những chuyện thế này nên cũng không quá bất ngờ, đau có buồn có, rất khó khăn để trải qua nhưng vẫn có Lục Hạo Nghiên bên cạnh khiến cô cũng được an ủi đi phần nào.

Về Lục gia, Lục Hạo Nghiên cắt đứt quan hệ với cha mình, hay cô cũng không còn cha chồng mà chỉ có mỗi mẹ chồng là bà Hạ Châu, và thỉnh thoảng cũng có về thăm bà ấy vài lần. Tuy hai người họ vẫn chưa ly hôn, bởi bà ấy hoặc là ông ấy vẫn còn tình sâu nghĩa nặng, dù gì sống với nhau hơn 20 năm nay chẳng lẽ đến tình cảm cũng không có.

Chỉ tiếc cho gia đình, cũng là sống hơn 20 năm nhưng với bản tính của cha cô thì việc ly hôn, vỡ tan hạnh phúc là điều có thể. Cô biết cha mình vẫn còn thương mẹ mình nhưng trong cam tâm vẫn không chấp nhận nổi.

- Lục tổng, đã có tin tức về gia đình anh rồi.