Cô gái nhìn thấy chàng trai mình thích, không thèm để ý hình tượng.
Nhìn chân cô ta đi đôi giày cao gót vài phân, Hạ Chi thực sự lo lắng đôi giày này sẽ bị gãy gót.
Cô gái vẫn đang rảo bước đi trên đường, đột nhiên “A” một tiếng.
Gót giày gãy thật rồi.
Hạ Chi cảm thấy khó tin, vừa rồi cô không nguyền rủa cô ta mà.
Giang Ngự cùng Lâm Khê Ngôn đi tới, anh nhìn thấy Lâm Khả Đồng thì đấm một phát vào bụng Lâm Khê Ngôn, chắc chắn cậu ta tiết lộ tung tích của mình.
Trong đám con gái theo đuổi Giang Ngự, Lâm Khả Đồng là người nhiệt tình cố chấp nhất, trong trường không ai không biết Lâm Khả Đồng thích Giang Ngự, cô ta cũng chẳng thèm để tâm người khác nghĩ gì về mình.
Lâm Khả Đồng ấm ức nhìn Giang Ngự, gương mặt có chút ngại ngùng: “Vì muốn gặp anh mà vội vàng đi tới đây đó, còn đi phải đôi giày kém chất lượng như này nữa…”
“Tôi bắt cô phải gặp tôi hả?” Giang Ngự cười mỉa một tiếng, sải bước đi tiếp.
Hạ Chi còn chưa đi xa, nghe thấy anh nói vậy, khẽ nhíu mày, giây sau nghe giọng nói run rẩy của cô gái kia: “Hôm nay 38 độ! Em đứng đây chờ anh lâu như thế, bây giờ giày còn hỏng rồi, anh không đau lòng thì thôi đi, chí ít cũng phải thương xót em một tí chứ.”
“Tất cả những gì cô làm cuối cùng cũng chỉ để tự làm cảm động chính bản thân mình thôi, ngu ngốc.”
Giang Ngự không quay đầu lại, nói xong lại tiếp tục đi tiếp.
Nhìn bóng dáng cô gái xinh xắn trước mắt, anh từng bước đi theo cô, lúc nào cũng đi cách cô một đoạn, trong mắt người qua đường, họ như hai người xa lạ không liên quan gì tới nhau.
Lâm Khê Ngôn nhìn cô em họ của mình đang nước mắt ngắn nước mắt dài, trực tiếp kéo cô ta lên xe.
Lâm Khả Đồng còn đang lưu luyến nhìn Giang Ngự, mắng ông anh mình đòi buông tay ra.
“Đừng buồn, nếu cậu ta không thích em thì cũng sẽ không nói như thế đâu.”
“Anh im miệng đi, em không muốn nghe.”
Cửa xe đóng “rầm” một tiếng, hai anh em nhà họ cũng không nói chuyện nữa, Lâm Khê Ngôn đóng cửa xe, liếc nhìn Giang Ngự, thấy anh thế mà đi theo sao người con gái kia.
Cậu ta nheo mắt, cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng ý nghĩ trong đầu rất nhanh bị xóa bỏ.
Người đó là Giang Ngự, sao có khả năng chứ?
***
Hạ Chi đứng ở bên đường, nhìn dòng người cộ xe chạy qua.
Trường học cách nhà cô khoảng 20 phút, không có tuyến xe bus nào chạy ra, cô cũng không muốn đi taxi, nên định đi bộ về.
Hạ Chi đi đến con đường phía đối diện, cúi đầu thấy một bóng người che khuất bóng của mình, cô vô thức quay đầu lại thì thấy Giang Ngự đang đứng cách cô vài bước chân.
“Sao cậu đứng gần tôi thế?” Hạ Chi theo bản năng cầm quai balo, thận trọng nhìn anh.
Giang Ngự giơ tay ra, cô thấy anh đang cầm chiếc móc khóa hình Pikachu, trái tim thoáng chốc “lộp bộp” vài tiếng.
Đó là chiếc móc khóa cô đeo từ năm 11 tuổi, có lẽ vừa nãy bị rơi.
“Cảm ơn cậu nhé.”
Hạ Chi chân thành nói lời cảm ơn, đang định giơ tay ra lấy thì anh đột nhiên ngả người về phía sau, làm cho cô nhào người về phía trước.
Cũng may là cô kịp thời đứng vững, không thì suýt nữa đã nhào vào người anh rồi.
Hạ Chi căng thẳng nắm góc áo, không biết anh muốn làm gì.
Giang Ngự trông vẻ mặt thấp thỏm của cô, khóe miệng nhếch lên cười đểu.
Anh chậm rãi nghiêng người về phía Hạ Chi, khiến cô sợ hãi muốn nhanh chóng trốn về phía sau, nhưng hình như cô đánh giá mình quá cao, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, suýt chút nữa ngã xuống, may mà có Giang Ngự vươn tay đỡ lấy cô.
“Hình như cậu rất sợ tôi thì phải.”
Đôi mắt sâu thẳm của Giang Ngự khẽ nheo lại, làm cho người khác không nhìn ra được cảm xúc của anh.
Hạ Chi cảm thấy lòng tự trọng của anh cực kì cao, sợ rằng anh quá nhạy cảm, cô giả vẻ không hiểu hỏi lại: “Sao tôi phải sợ cậu?”
“Nếu không sao cậu vừa thấy tôi liền tránh?”
Lần đó gặp lại nhau, anh biết rõ Hạ Chi và Hàn Kim Lộ muốn trốn tránh anh chứ không phải Tiêu Tắc Diệp.
“Không có.” Hạ Chi bình tĩnh phủ nhận, giơ tay về phía anh, “Cậu trả lại cho tôi đi, cảm ơn.”
“Cái móc khóa cũ nát này rất quan trọng với cậu à?”
Cũ nát?
Hai từ này như kim đâm vào lòng Hạ Chi, cô nổi giận đùng đùng, mặt đỏ hết cả lên, rất muốn nói lại anh nhưng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt này lại chẳng có chút uy hiếp gì.
Giang Ngự cầm móc khóa cài lại cho cô, “Trên đường về nhà thường có bọn côn đồ, tôi khuyên cậu nên ăn mặc xấu xí một chút.”
Không hiểu sao đột nhiên anh lại đổi đề tài rồi, tiết tấu nhanh như vậy Hạ Chi chưa để đuổi kịp.
“Hơn nữa, chuyển tới trường này, xấu một chút cũng là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.”
Hạ Chi nghe lời anh nói, vô thức hỏi: “Xấu như nào?”
“Đi theo tôi.” Giang Ngự dắt cô vào một cửa hàng mắt kính, anh hỏi cô có bị cận không, Hạ Chi lắc đầu, vì vậy anh chọn một chiếc kính mắt bình thường màu đen, đeo lên trên mặt Hạ Chi thì nhìn cô ngu ngơ hơn nhiều, gương mặt cũng không thấy vẻ linh động.
“Tự nhìn đi.” Giang Ngự lấy gương để ở trước mặt cô.
Hạ Chi trong phút chốc không nhận ra bản thân mình.
Bác bán kính có chút buồn bực, một cô gái xinh đẹp như thế mà chọn cái kính khó coi như vậy? Đây gọi là tự hạ thấp nhan sắc bản thân mình sao?
“Nếu như cậu muốn trở thành hoa khôi, muốn được một đống người theo đuổi thì có thể bỏ qua đề nghị này của tôi.”
Giang Ngự nói xong câu này, nghênh ngang rời đi, để lại Hạ Chi đứng một mình trong quán.
Bà chủ cửa hàng không nhịn được, hỏi cô: “Cháu gái, người vừa nãy là ai thế?”
“…Anh trai của cháu ạ.”
Hạ Chi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nói vậy là hợp lý nhất.
Nhưng Hạ Chi không ngờ Giang Ngự sẽ quay lại, anh nghe thấy hai từ “Anh trai” liền nhướng mày hứng thú.
“Cháu thấy em gái chắc đang nóng nên đi mua nước.”
Anh cười đưa chai nước cho cô.
Đáy mắt anh ánh lên chút đùa cợt, hai từ “em gái” này gọi rất êm tai.
Hạ Chi đỏ mặt ngại ngùng nhìn anh, nếu biết Giang Ngự quay lại, nhất định cô sẽ nói bọn họ là bạn học.
“Cái này…bao nhiêu tiền ạ?”
Bà chủ không ngờ cô gái này sẽ mua cái kính này thật, sửng sốt trả lời: “30 tệ.”
Hạ Chi cầm ví muốn trả tiền, Giang Ngự đã nhanh tay cầm điện thoại quét mã thanh toán, liếc mắt nhìn cô, khinh bỉ nói: “Hiện tại ai còn dùng tiền mặt chứ.”
Hạ Chi: “…”
Hai người bước ra khỏi cửa hàng, Hạ Chi muốn trả anh tiền, anh đã mua nước cho cô rồi, cô không thích nợ người khác.
Giang Ngự cầm chai nước lên uống, uể oải nhìn cô, “Chút tiền đó anh trai không thiếu.”
Sao anh còn xưng là “anh trai” chứ?
Hạ Chi nhỏ giọng giải thích: “Tôi sợ người khác nghĩ hai chúng ta yêu sớm, mới bảo cậu là anh trai tôi.”
“Bằng nhan sắc này của tôi…” Giang Ngự cười lưu manh: “Đáng lẽ cậu nên ngày đêm mong ước mới đúng.”
Hạ Chi không phải là người hay nói đùa, bị anh nói vài câu khiến mặt đo tai hồng, quay đầu lại nói: “Tôi về đây, không thèm nói chuyện với cậu nữa.”
***
Vài ngày sau, trường học gọi điện cho mẹ Hạ, thông báo cho bà Hạ Chi đã thông qua bài kiểm tra đầu vào, ngày 1/9 bắt đầu nhập học.
Liễu Tư Nhiên cực kì vui mừng, về đến nhà liền thông báo cho Hạ Chi, còn muốn kéo cô đi mua quần áo mới để mặc đi học.
Hạ Chi không muốn đi, cô biết tiền lương của mẹ chỉ khoảng 3000 tệ, còn phải trả tiền thuê nhà, chỗ còn lại cũng không đủ tiền chi cho ăn uống hằng ngày.
“Con vẫn đủ quần áo mặc ạ.”
Quần áo Hạ Chi mang tới đây đều là đồ ngày xưa mẹ gửi cho cô, ngoại trừ mẹ cũng chẳng có ai mua quần áo cho cô cả.
Có một lần, mẹ mua cho cô bộ váy màu trắng, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng rất đẹp, cô còn không nỡ mặc, bị con gái của mẹ kế nhìn thấy, bắt cô phải cho mình mặc, Hạ Chi không cho, kết quả nó cầm bút mực vẩy mực bẩn lên váy, còn cười vô tội bảo mình không cố ý.
Mỗi lần nhớ lại, Hạ Chi rất tức giận, cô biết hiện tại mình không có năng lực, chẳng thể đánh trả, chỉ có thể đợi mai sau trả thù một thể.
Liễu Tư Nhiên kéo Hạ Chi đi dạo phố, nói thế nào cô cũng không chịu đi, bà chẳng còn cách nào khác, chỉ có cách đi mua đồ về cho cô.
“Miểu Miểu, con thấy cái váy này có đẹp không?”
Mẹ Hạ cầm chiếc váy họa tiết chấm bi vui mừng hỏi cô.
Đẹp quá.
Đương nhiên là đẹp rồi.
Trong lòng Hạ Chi nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại bảo mẹ không cần tốn tiền vào những thứ này.
Liễu Tư Nhiên cúi đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Mẹ chỉ muốn làm một người mẹ thật tốt mà thôi.”
Hạ Chi ngẩn người, thấy nét mặt mất mát của mẹ, đột nhiên cô cảm thấy mình hiểu chuyện như vậy cũng không tốt lắm.
Mẹ Hạ không biết trong lòng cô nghĩ gì, còn tưởng cô muốn xa lánh bà.
“Mẹ.” Hạ Chi cố nặn ra nụ cười, “Bộ váy này rất đẹp, con rất thích ạ.”
“Thật à?” Đôi mắt Liễu Tư Nhiên sáng ngời, vội vàng lôi ra thêm mấy chiếc váy nữa, “Mấy cái này cũng đẹp, con ngắm xem có thích không.”
Hạ Chi khẽ mỉm cười, “Con đều thích hết, cảm ơn mẹ.”
***
Sáng ngày 1 tháng 9, Hạ Chi đến trường cùng Hàn Kim Lộ.
Hàn Kim Lộ rất tò mò không biết Hạ Chi học lớp nào, cô ấy thực sự hy vọng có thể học cùng lớp với Hạ Chi, nhưng trường học của bọn họ một khóa có tận 30 lớp, vậy nên sợ rằng không được học cùng nhau.
Hai người đi tới trường, bỗng nhiên Hạ Chi cầm cái kính trong balo ra đeo lên mặt, Hàn Kim Lộ kinh ngạc, khó hiểu hỏi:
“Cậu bị cận à?”
Cái kính này trông xấu quá đi.
Hạ Chi lắc đầu, nâng gọng kính, “Tớ… Chỉ là tớ muốn khiêm tốn một chút.”
Bây giờ cô đã lên cấp 3, chỉ muốn chuyên tâm học tập, không muốn để tâm những việc khác.
Giang Ngự nói đúng, ngày trước có vài nam sinh theo đuổi cô, mấy bạn học khác tung chuyện bịa đặt, bảo cô hôm nay yêu anh này hôm sau yêu anh khác.
Bước vào ngôi trường mới, Hạ Chi không muốn để những chuyện như vậy lặp lại lần nữa.
Hàn Kim Lộ hiểu được ý nghĩ của cô, chỉ là Hạ Chi đeo kính mắt này có chút buồn cười, “Tớ chỉ thấy người ta cố gắng làm mình trở nên xinh đẹp, đây là lần đầu gặp người cố tình làm mình xấu đi đó.”
Nói xong, cô ấy vỗ vai Hạ Chi, “Nhưng mà như vậy cũng tốt, ở trường này tốt nhất là nên trông bình thường một chút.”
Lấy nhan sắc của Hạ Chi, chỉ sợ sẽ làm cho đám nam sinh đứng ngồi không yên, đến lúc đấy muốn chuyên tâm học hành cũng khó.
Hạ Chi và Hàn Kim Lộ chia tay nhau ở khu dạy học, cô đi tới văn phòng giáo vụ, thầy giáo đưa cô một chồng sách giáo khoa và sách bài tập, đưa cô tới lớp 17.
Hạ Chi đứng trước cửa lớp, thấy có mấy bạn nam đang đuổi nhau, còn có vài bạn nữ đang ngồi cắn hạt dưa, cầm gương tô son trang điểm, chẳng thấy ai im lặng ngồi học bài.
Cô hắng giọng, bước lên bục giảng, đối diện với các bạn trong lớp: “Chào mọi người… Mình mới chuyển tới đây…Mình tên là Hạ Chi…”
Lúc đầu không ai để ý đến cô, sau đó có một nam sinh cười khẩy nói: “Cậu bị nói lắp sao?”
Hạ Chi có chút ngượng ngùng, thầm mong nhanh nhanh chóng chóng tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong lúc cô đang nghĩ vậy, một nam sinh chỉ tay vào vị trí còn trống, nói: “Chỗ đó chưa ai ngồi, cậu ngồi chỗ đó đi.”
Mọi người đều biết Giang Ngự không cho phép ai ngồi gần mình, ngay cả giáo viên cũng không dám phá vỡ quy tắc này.
Cô gái này vừa tới, chỉ sợ nhanh chóng sẽ bị Giang Ngự đuổi đi thôi. Cả đám ngẫm lại liền cảm thấy có chút thích thú.
“Cảm ơn.”
Hạ Chi lịch sự nói cảm ơn, đi đến vị trí kia ngồi xuống.
Cô nhìn sang bên cạnh chỉ có một chiếc balo màu đen để trên bàn, không thấy ai cả.
“Này.”
Cô gái phía sau không chút khách khí đá một phát vào ghế của Hạ Chi, cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt lặng yên hỏi có chuyện gì.
“Cậu từ đâu chuyển tới? Không phải là từ Nhất Trung chứ?”
Hạ Chi lắc đầu, “Mình từ Yến Thành chuyển tới đây.”
“Người vùng khác à?”
“Ừ.”
“Học hành thế nào?”
“Cũng tạm.”
“OK, vậy từ nay về sau cậu cho tôi chép bài là được.” Nữ sinh gật đầu, lại nhớ ra điều gì: “Nhưng mà cậu cũng chẳng ngồi đây lâu đâu.”
Vừa dứt lời, một thân hình cao lớn mang theo sự lãnh lẽo từ cửa sau đi vào.
Bạn học thấy anh vào lớp thì đều quay sang nhìn Hạ Chi, có người thấy đồng cảm, lại có người thích xem trò náo nhiệt.