Sa Vào Lòng Anh

Chương 6



Da mặt Hạ Chi mỏng, nghe Giang Ngự nói thế, hai tay cô nắm góc áo, nói: “Cảm ơn cậu.”

“Chỉ nói cảm ơn thôi à?”

Hạ Chi không hiểu ý anh.

“Tôi đói rồi, cậu mời tôi ăn cơm trưa đi.” Giang Ngự cho một lý do hoàn toàn hợp tình hợp lý, cũng chẳng cho cô cơ hội từ chối.

Cô nhớ đến chuyện lúc trước anh mua cho cô chiếc mắt kính, vậy nên đành đồng ý.

Hai người đi tới quán mì lần trước, gọi hai bát mì sườn kho.

Giang Ngự ăn uống rất quy củ, kể cả cách ăn mặc trông cũng giống thiếu gia nhà giàu.

Nghĩ kĩ lại thì dáng vẻ của Giang Ngự rất đẹp trai, cực kì ưa nhìn, nhất là đôi mắt rất thu hút ánh nhìn của người khác.

Hạ Chi ngồi đối diện không ngừng suy nghĩ.

Bầu không khí hòa hợp giữa hai người nhanh chóng bị phá hủy.

“Yô, đây không phải là Giang thiếu gia đấy ư? Đi ăn với người yêu à?”

Nhìn bộ dáng côn đồ thêm cả lời nói khó nghe của người kia, Hạ Chi không khỏi nhíu mày.

Giang Ngự không nhìn cậu ta cũng chẳng trả lời, anh nhìn xuống bàn, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí.

Nếu tên nhãi kia còn dám nói thêm một câu nào nữa anh chắc chắn sẽ làm cho cậu ta muốn nói cũng không được.

Mấy người kia thấy vậy cũng không dám động tới nữa, đi ra chỗ khác tìm bàn trống ngồi xuống.

Hạ Chi phát hiện mắt Giang Ngự không đẹp như vừa nãy nữa, ánh mắt ấy làm cô sợ hãi không dám thở mạnh.

“Cạnh” một tiếng, Giang Ngự buông đôi đũa.

“Cậu về đi.” Anh lạnh lùng nói với cô.

Nhìn bát mì của anh vẫn còn một nửa, Hạ Chi không hiểu.

“Bảo cậu đi đấy không nghe thấy à?”

“…..Được.” Cô đứng dậy muốn đi tính tiền, nhưng Giang Ngự sốt ruột chỉ ra cửa, “Đi về đi.”

Đã nói là cô mời anh ăn cơm rồi mà…



Hạ Chi trông thấy nét mặt giận dữ của anh, cô sợ hãi không dám nói thêm câu nào nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhìn cô rời đi, anh từ từ đứng lên đi tới chỗ hai tên côn đồ kia, vẫy tay bảo: “Đi theo tao.”

“Mày dám đánh nhau giữa thanh thiên bạch nhật à?”

Chẳng có chuyện gì mà Giang Ngự không dám làm cả, ngay cả chết còn chẳng sợ thì vài ba chuyện này tính gì.

Giang Ngự cầm cổ áo cậu ta, trực tiếp lôi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì đấm một phát.

Cái từ “người yêu” khó nghe như thế mà lại ám chỉ Hạ Chi.

“Sau này sống yên phận cho tao.”

Giang Ngự cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo rồi nghênh ngang rời đi.

Anh đi giữa không gian sáng trưng, dáng vẻ tùy tiện ngạo nghễ, tựa như ánh sáng bao trùm lấy anh.

***

Ngày hôm sau gặp lại Giang Ngự Hạ Chi vẫn còn sợ hãi, sợ anh nắng mưa thất thường, không biết lúc nào anh sẽ lại nổi cơn lôi đình nữa.

Giang Ngự hiểu rõ tính cách của mình, từ lúc sinh ra tính khí đã nóng nảy dễ tức giận, mà mỗi lần nổi giận sẽ không khống chế được, anh ngẫm lại thỉnh thoảng mình đối xử với Hạ Chi rất hung dữ, nhưng từ đầu đến cuối cô lại chẳng làm sai chuyện gì.

Hạ Chi còn đang vướng mắc trong đống bài tập thì nhìn thấy một cái kẹo trước mặt.

Cô khó hiểu nhìn Giang Ngự.

“Cho cậu đó.”

Anh dựa lưng vào ghế, không nói thẳng là muốn xin lỗi cô.

Hạ Chi còn lịch sự nói cảm ơn anh, rồi lại nói: “Tôi không ăn đồ ngọt.”

“Người khác đưa thì cậu có thể từ chối, nhưng tôi đưa thì nhất định phải ăn.”

Giọng nói bá đạo của Giang Ngự làm Hạ Chi thấy có chút khó chịu, nhưng cô cũng không muốn xích mích với anh, vậy nên cô cầm viên kẹo bỏ vào balo, “Về nhà rồi tôi sẽ ăn.”

“Nhớ đấy.” Giang Ngự chăm chú nhìn cô, anh biết cô lừa anh.

Hạ Chi lắc đầu, “Sẽ không quên đâu.”

***

Tiết thứ 2 của buổi sáng là Tiếng Anh.

Hạ Chi không hiểu vì sao mà thầy giáo cứ nhắm vào cô, mỗi tiết đều gọi cô lên trả lời câu hỏi, làm cho cô mỗi khi đến tiết học của thầy đều không dám lơ là một giây.

Tiết hôm nay thầy yêu cầu cô đứng dậy đọc đoạn văn tiếng anh, ngày trước đều là bảo cô trả lời, đây là lần đầu tiên.

Hạ Chi đứng lên, nhẹ giọng đọc: “Anne’s best friend do you want a friend…..”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, có rất nhiều bạn học không chịu nổi gục đầu xuống bàn ngủ gật.

Giang Ngự xoay cây bút trong tay, ánh mắt u tối tĩnh mịch, không biết đang nghĩ đến cái gì.

Hạ Chi đọc xong rồi ngồi xuống, cậu bạn cùng bàn – Giang Ngự khó tính kiệm lời đột nhiên hỏi cô:

“Cậu muốn thi vào Thanh Hoa à?”

“Ừ.”

Anh gật đầu rồi nói: “Mấy ngày tới tôi sẽ không đi học.”

“Tại sao? Cậu không định thi đại học sao?”

“Tôi là học sinh năng khiếu thể thao.”

Cuối tháng sau Giang Ngự phải tham gia một trận đấu quan trọng, nếu dành được thành tích tốt thì có thể được tuyển thẳng.



***

Hôm sau tới giờ cơm chưa, Hạ Chi hiếm khi gặp được Giang Ngự ăn ở căn-tin, anh đi cùng Tiêu Tắc Diệp, hai người như đại ma vương, không cần đứng xếp hàng mà những học sinh khác tự giác đứng sang bên cạnh nhường chỗ.

Hàn Kim Lộ thích buôn chuyện này kia, nói nhỏ với Hạ Chi: “Tớ nghe nói sau hôm Lâm Khả Đồng bị Giang Ngự làm cho nhục nhã thì không muốn sống nữa, hừ, đại tiểu thư ngày nào cũng mang cái dáng vẻ cao cao tại thượng trừ Giang Ngự ra thì không để ai vào mắt, cuối cùng Giang Ngự lại chướng mắt không thèm để ý đến cậu ta.”

“Khụ khụ.”

Hạ Chi thấy Giang Ngự đi tới, vội vàng ho khan nhắc nhở Hàn Kim Lộ.

Hàn Kim Lộ phản ứng nhanh không nói nữa.

Tiêu Tắc Diệp bê đồ ăn ngồi đối diện Hạ Chi, cười như một tên ngốc, “Xin chào, bọn mình lại gặp nhau rồi này.”

Hạ Chi khẽ gật đầu, không nói gì tiếp tục ăn cơm.

Ánh mắt của các bạn học khác tập trung về phía bọn họ, thấy Tiêu Tắc Diệp nói chuyện với bạn học sinh mới chuyển tới, không khỏi kinh ngạc.

Ai ai cũng biết Tiêu Tắc Diệp đào hoa đa tình, hễ là người xinh đẹp đều không thoát khỏi tay cậu ta, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy Hạ Chi có điểm nào giống với gu của Tiêu Tắc Diệp.

“Tôi biết tên cậu, là Hạ Chi đúng không? Sơn chi hoa, tên cậu rất êm tai.”

“Cảm ơn.”

Mặc kệ Tiêu Tắc Diệp nói gì Hạ Chi đều thản nhiên trả lời.

Giang Ngự cau mày, không nói lời nào liền trực tiếp túm cổ áo Tiêu Tắc Diệp lôi cậu ta đứng dậy.

“Mày tự tìm chỗ mà ăn đi, cứ đi theo tao làm gì?” Tiêu Tắc Diệp khó chịu nói.

Tiêu Tắc Diệp thực sự không hiểu nổi cuối cùng Giang Ngự trúng phải loại tà ma nào, mỗi ngày đều kéo cậu ta đi ăn cơm, hại cậu ta không có cơ hội nói chuyện với Hạ Chi.

Giang Ngự mỉm cười nhưng trong lòng lại không nhìn Tiêu Tắc Diệp: “Nhìn mày thì tao mới nuốt trôi cơm.”

Xét về người có bản lĩnh nói mấy câu buồn nôn kiểu này, Giang Ngự chắc chắn đứng thứ nhất.

Tiêu Tắc Diệp không chịu nổi nữa, “Không phải mày thầm yêu tao đó chứ?”

Tiêu Tắc Diệp thầm nghĩ Giang Ngự chắc chắn đang ghen vì mình thích Hạ Chi, nếu không thì sao lại phá hoại chuyện tốt của mình thế chứ?

Nhưng mà không đúng…. trước kia rõ ràng Tiêu Tắc Diệp theo đuổi nhiều người như vậy mà Giang Ngự còn không thèm quan tâm, chẳng lẽ người mà Giang Ngự thích là… Hạ Chi?

Nghĩ đến đây Tiêu Tắc Diệp thấy lạnh cả sống lưng.

Giang Ngự lười để ý tới tên thần kinh này, vỗ vai Tiêu Tắc Diệp bảo cậu ta ngồi xuống.

Tiêu Tắc Diệp không cam tâm nhìn Hạ Chi, nói: “Cho dù tao với mày cạnh tranh công bằng mày cũng không thắng được đâu, đảm bảo mày không theo đuổi cậu ấy.”

Biết Tiêu Tắc Diệp lại dùng chiêu khích tướng, Giang Ngự cười lạnh.

Anh ăn cơm với tốc độ ánh sáng, nhàn rỗi ung dung dựa lưng vào ghế nhắc Tiêu Tắc Diệp ăn nhanh lên.

Tiêu Tắc Diệp thấy Hạ Chi và Hàn Kim Lộ đã ăn xong, vội vàng buông đũa, cậu ta rất thích Hạ Chi, không ngại cô đeo kính xấu mù, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng.

“Có thể cho tôi số điện thoại của cậu được không, tôi thề sẽ không gọi điện hay nhắn tin lung tung làm phiền cậu đâu.”

Hạ Chi cúi đầu bước nhanh về trước, Tiêu Tắc Diệp đuổi theo sau: “Cậu có thể để ý tôi một chút được không?”

“Tôi…..trước đây tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi.”

Tiêu Tắc Diệp buồn rầu, “Vậy khi nào lên đại học cậu đồng ý được không? Tôi sẽ chờ.”

“Không được.”

Hạ Chi kéo tay Hàn Kim Lộ ra khỏi căn-tin để lại Tiêu Tắc Diệp đứng ngây người tại chỗ, cậu ta nghĩ thầm, chẳng lẽ phải dùng đến chiêu ác liệt hơn sao?

“Nói gì cũng vô dụng thôi, cậu ấy không thích mày.”



Giang Ngự đi đến, Tiêu Tắc Diệp như quả cà tím bị Giang Ngự không ngừng chém mấy phát, tan nát cõi lòng.

“Tao mà đẹp trai như mày là ngon rồi.” Tiêu Tắc Diệp thở dài, lại cảm khái: “Mày nói xem mặt tiền của mày ngon nghẻ như thế mà không yêu đương, không thấy phí à?”

Nghe thấy câu này không hiểu sao trong đầu Giang Ngự lại hiện lên dáng vẻ của Hạ Chi.

Yêu đương với cô xem ra cũng không tồi.

Một suy nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu anh.

Giang Ngự còn định nói gì đó thì có bạn học đứng sau gọi anh: “Giang…Giang Ngự.”

Gương mặt của nam sinh kia đầy vẻ sợ hãi, sợ mình sẽ chọc giận Giang Ngự.

“Nói nhanh.”

“Lâm Khả Đồng nhảy lầu, cảnh sát tới đây rồi, thầy giáo gọi cậu đến.”

Giang Ngự nghe xong rồi nhanh chóng rời đi, nam sinh kia vội vàng theo sau, “Cậu…..cậu tới đó một lát đi, nếu không sẽ chết người đó.”

Mấy từ sau như động vào nỗi đau của của Giang Ngự, đáy mắt anh xẹt qua một kia u ám, cuối cùng vẫn đi.

Cảnh sát và nhân viên cứu hộ đã tới nơi, phía dưới được đặt một tấm đệm hơi, Giang Ngự bị thầy giáo dẫn lên trên sân thượng, bảo anh đi khuyên Lâm Khả Đồng.

Lâm Khả Đồng mặc váy trắng, đứng ở nơi đầu ngọn gió, gió thổi làm tà váy tung bay, cô ta nhìn thấy Giang Ngự trên mặt lập tức nở nụ cười.

Lâm Khả Đồng vén sợi tóc trên mặt, cười với Giang Ngự, “Cậu tới rồi.”

“Tôi muốn tận mắt trông thấy cảnh cậu nhảy xuống đấy.” Giang Ngự khoanh tay, bực mình giục cậu ta, “Muốn nhảy thì nhảy đi, bớt làm màu diễn kịch.”

Thấy anh không quan tâm tới sống chết của mình, Lâm Khả Đồng khóc nấc lên.

“Giang Ngự, tốt xấu gì hai chúng ta đều là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sao anh lại nhẫn tâm với em như thể?”

“Đúng, đây là ngày đầu chúng ta quen biết nhau?” Giang Ngự chưa từng có tình cảm với ai.

Lâm Khả Đồng lau nước mắt, “Được, nếu anh đã không cần em, em sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, chi bằng chết đi cho rồi.”

Từ năm 10 tuổi, Lâm Khả Đồng đã ôm giấc mộng sẽ được gả cho Giang Ngự, mặc kệ người khác nói anh thế nào, mặc kệ anh có đối xử với mình như nào cũng chẳng để tâm, cuối cùng kết quả vẫn không có được trái tim của Giang Ngự.

Lâm Khả Đồng nhắm mắt lại, nhấc chân lên lan can, cả người đứng sát bên rìa sân thượng, liếc mắt nhìn xuống, cả người đều sợ hãi run lên.

“Giang Ngự, tạm biệt.”

Lâm Khả Đồng cắn răng, không chút do dự nhảy xuống.