Sa Vào Lòng Anh

Chương 8



Giang Ngự bị ốm, uống thuốc cũng không thấy đỡ, cả ngày đều gục đầu xuống bàn, buổi chiều phải huấn luyện cũng không đi.

Nhìn anh cứ nằm một chỗ như thế, giống như con dã thú cả người đầy vết thương, trong lòng Hạ Chi phức tạp vô cùng.



Cô không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng anh là người tạo nên lòng trắc ẩn trong lòng cô, có lẽ vì anh giống cô, lớn lên mà không nhận được tình yêu thương của gia đình, vậy nên cô có thể hiểu được cảm giác của anh.

“Giang Ngự………”

Hạ Chi gọi Giang Ngự, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào người anh.

“Đừng động vào tôi.”

Giang Ngự cáu gắt trả lời, Hạ Chi sợ tới mức cả người đều run lên, không dám chạm vào người anh nữa.

Ai cũng từng nhìn thấy Giang Ngự lúc tức giận sẽ đáng sợ thế nào, anh cũng không muốn hung dữ với Hạ Chi nhưng lại không thể kiềm chế tính tình của mình được.



Hạ Chi yên lặng cất sách vở, trước lúc về còn nói một câu, “Hay là cậu đi tiêm đi?”

Cô nói xong còn không đợi Giang Ngự trả lời đã nhanh chóng chạy ngay ra ngoài, sợ anh lại nổi giận với mình.

Mấy giây sau Giang Ngự mới ngẩng đầu thì thấy Hạ Chi đã đi đến cửa lớp.

Chạy nhanh thế làm gì chứ?

Giang Ngự khẽ nheo mắt, cười giễu cợt.

Anh sống hay chết thì sẽ có người quan tâm sao? Chẳng qua vì cô cảm thấy áy náy nên mới bắt anh uống thuốc, còn giục anh đi bệnh viện, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không thèm để ý tới anh đâu.

***

Hạ Chi và Hàn Kim Lộ về nhà, cô ấy kéo tay Hạ Chi, hưng phấn nói: “Hạ Chi, tớ muốn yêu đương rồi?”

Lớp 12 quan trọng như thế mà lại muốn yêu đương?

Cô còn chưa nói lời nào thì Hàn Kim Lộ đã nói tiếp: “Nam sinh kia học lớp 11, hai bọn tớ gặp nhau lúc đi trên hành lang, lúc ấy tớ đang cầm một chồng bài thi Ngữ văn thì đụng phải cậu ấy, làm cả tập bài rơi xuống mặt đất, cậu ấy còn cúi người nhặt lên giúp tớ nữa, chắc là để ý thấy trên giấy có ghi lớp 12-6 nên lúc tan học chạy tới lớp tớ, bảo là vừa gặp đã yêu tớ rồi.”

“Mới gặp một lần thì đã nhất kiến chung tình sao?”

“Ừ.” Hàn Kim Lộ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, “Tớ không nghĩ tình yêu cứ thế đến nhanh như vậy.”

Hạ Chi muốn khuyên cô ấy phải tập trung vào việc học, nhưng nhìn dáng vẻ hoàn toàn rơi vào bể tình của Hàn Kim Lộ, cô biết dù mình nói gì thì cô ấy cũng không nghe lọt vào tai.



“Đàn chị.”

Nhắc tào tháo thì tào tháo đến.

Chàng thiếu niên hai vai khoác balo, gương mặt rất đẹp trai, mỉm cười đi đến.

Hàn Kim Lộ nhìn Hạ Chi, nhẹ giọng hỏi: “Hay là cậu về trước đi.”



Hạ Chi cảm thấy Hàn Kim Lộ không nên xao nhãng chuyện thi đại học, nhưng cô cũng không biết nên nói gì, chỉ nhắc nhở cô ấy: “Về nhà nhớ phải làm bài đấy.”

Ai ngờ Hàn Kim lộ lại tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi nói: “Muốn về sớm làm bài cũng không làm nổi, mấy bài đó tớ đều không hiểu không biết làm.”

Hạ Chi chẳng còn cách nào tiếp lời, xoay người về nhà.

Hàn Kim Lộ ôm tay chàng trai kia, ngẩng đầu tươi cười hỏi: “Cậu định dẫn tôi đi ăn gì đó?”

“Chị thích ăn gì thì em với chị đi ăn cái đó.”

Hạ Chi đi xa được một đoạn nên không nghe thấy họ nói gì.

Bất luận thế nào cô cũng hy vọng Hàn Kim Lộ sẽ hạnh phúc, hy vọng rằng bạn nam kia sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy.



Hạ Chi về đến đầu ngõ thì nghe thấy tiếng moto, quay đầu lại thấy Giang Ngự ngồi trên xe, trông rất đặc biệt.

“Cậu không đi truyền nước sao?” Hạ Chi hỏi Giang Ngự.

Bị ốm như thế còn lái xe, mà lại không mang mũ bảo hiểm, không sợ gió thổi lại càng đau đầu hơn sao?

“Cậu đi cùng tôi.” Giang Ngự nói xong, liếc mắt nhìn cô một cái, không cho cô từ chối, “Lên xe.”

“Nhưng tôi muốn về sớm làm bài tập.”

“Lúc tôi truyền nước thì cậu làm không được à?”

Được rồi, đi thì đi, cô không cãi lại được anh.

Hạ Chi thấy ánh mắt tức giận của Giang Ngự cũng không dám nói nhiều lời.

“Nhanh lên đừng có lề mề nữa.”

Giang Ngự bày ra vẻ mặt “Ông đây không có kiên nhẫn thế đâu”.

Hạ Chi chưa bao giờ ngồi xe moto, cô sợ hãi không biết nên để tay chỗ nào.



“Tay bám vào đuôi xe ấy, đừng hòng đòi chiếm tiện nghi của tôi.”

Người phía trước đột nhiên lên tiếng làm Hạ Chi ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O.

Cái người này bị ảo tưởng sức mạnh à, cô còn lâu mới chạm vào người anh.

Hạ Chi để tay ra sau, Giang Ngự cầm mũ bảo hiểm đội lên đầu Hạ Chi, cô có thể cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ.

Gương mặt Hạ Chi đỏ bừng, cô chưa từng gần gũi với bạn nam nào như vậy cả.

Giang Ngự chở cô đến trước cửa quán KFC, anh để cô đứng đợi ở ngoài còn mình đi vào mua 2 xuất KFC.

“Cầm đi.”

Hạ Chi nhận đồ ăn trong tay anh, nói nhỏ: “Hóa ra cậu lại còn chu đáo như thế.”

Giang Ngự nghe thấy lời cô nói, khóe môi không khỏi nở nụ cười xấu xa, anh cúi đầu xuống, qua kính mũ bảo hiểm nói với cô: “Anh trai chu đáo để chờ em gái khai phá đấy.”

Đôi mắt anh như bầu trời đêm, lúc cười lên như thu cả vạn vì sao vào trong ánh mắt.



Tim Hạ Chi đập lỡ một nhịp.

***

Hai người đi tới bệnh viện, bác sĩ để Giang Ngự truyền nước, anh lười nhác dựa người vào thành giường, tay truyền nước để bên cạnh người.

Hạ Chi vừa lôi sách ra làm bài tập thì anh lại bảo cô ăn trước rồi học bài sau.

Bây giờ KFC rất phổ biến, đi đâu cũng thấy, nhưng Hạ Chi mới ăn được vài lần, bố cô hay dẫn Tần Khả Tâm đi ăn, lúc về nhà Tần Khả Tâm còn huênh hoang khoe mẽ với cô.

Hạ Chi không ngưỡng mộ Tần Khả Tâm được dẫn đi ăn đồ gì ngon, cô chỉ ngưỡng mộ cô ta không cần làm gì cũng được bố cô yêu thương đủ đường, một nhà ba người bọn họ chung sống hòa thuận với nhau, còn cô chẳng khác gì người ngoài cả.

Hạ Chi mở hộp đồ ăn ra, yên lặng ngồi bên cạnh vừa ăn vừa làm bài.

Thấy cô tranh thủ từng giây từng phút để học như thế, lần đầu tiên trong cuộc đời Giang Ngự cảm thấy khâm phục người khác.



Hóa ra trên đời này còn có người một lòng kiên trì làm điều mình muốn, không bị những thứ khác làm xao nhãng.

Giang Ngự ỷ vào chuyện mình có thiên phú thể dục thể thao, thi đấu dành được thành tích tốt nhưng chưa từng nghiêm túc học hành cẩn thận đàng hoàng, nhìn Hạ Chi chuyên tâm như vậy anh lại thấy hổ thẹn.

“Này, học sinh giỏi ơi.”

Hạ Chi mới ăn xong thì nghe thấy giọng nói của Giang Ngự.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, thấy anh dựa lưng vào thành giường, cười như không cười nói: “Cậu ăn no rồi mà tôi còn đói mốc đói meo đây này.”

“Tôi không biết cậu cũng muốn ăn.”

Hạ Chi gãi tai ngượng ngùng, đưa cho anh một chiếc hamburger.

Giang Ngự liếc mắt một cái, không còn tí liêm sỉ nào mà nói: “Tay trái của tôi đau, không có sức cầm.”

Ý của Giang Ngự chính là muốn cô đút cho anh ăn.

Hạ Chi dù hiền lành tới đâu cũng bị lời nói của anh chọc tức, cô nhét hamburger vào tay anh, nói: “Tự ăn đi.”

Nói xong cô tức giận ngồi trên ghế, tiếp tục vùi đầu vào làm bài tập.

Hửm, giận rồi sao?

Giang Ngự cảm thấy rất thú vị, lần đầu tiên anh trông thấy dáng vẻ tức giận của cô.

***

Truyền nước hết 2 tiếng đồng hồ, Hạ Chi cất sách vở vào cặp sách.

Giang Ngự đưa cô về, đi đến đầu ngõ, cô bảo anh dừng xe để cô tự đi về nhà.

Cô sợ mẹ hay hàng xóm sẽ thấy cô ngồi trên xe anh.

Giang Ngự nhìn qua cũng hiểu được suy nghĩ của cô, anh cười lạnh, cúi đầu hỏi: “Sợ người ta biết tôi với cậu quen nhau à?”

Hạ Chi lùi về sau một bước, không trả lời anh.

Cô im lặng như vậy cũng đủ để biết đáp án, Giang Ngự đè nén cơn tức giận xuống.

Anh lái xe rời đi, tiếng moto gầm rú xuyên qua màn đêm.

Hạ Chi nhìn chiếc xe dần dần biến mất, ánh mắt có chút trống rỗng.

Hóa ra con người ta cũng dao động vì suy nghĩ của người khác, trong tiềm thức của cô Giang Ngự vẫn là đồ hư hỏng, cứ thế mà xa lánh anh.

***

Chiều hôm sinh nhật Cố Du Lâm, cô ấy còn nhắc Hạ Chi bảo cô nhớ đến.



Tiệc sinh nhật được tổ chức ở nhà Cố Du Lâm, chỗ đó cách nhà Hạ Chi không xa lắm, cô về nhà cầm hộp quà rồi mới đi.

Cố Du Lâm sống trong tiểu khu, bảo vệ không cho taxi đi vào vậy nên chỉ có thể dừng trước cổng.

Hạ Chi vừa xuống xe thì có chiếc xe moto lao đến, gió thổi qua mái tóc cô, Hạ Chi đoán là Giang Ngự, giống như hôm trời mưa, Giang Ngự phi xe tới đưa ô cho cô, như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Từ hôm hai người đi bệnh viện Hạ Chi không gặp lại Giang Ngự, mấy ngày nay anh không đi học.

Hạ Chi hay ngẩn ngơ nhìn chỗ ngồi bên cạnh, cô muốn nói xin lỗi với Giang Ngự.

Đi tới nhà Cố Du Lâm, Hạ Chi thấy có mấy bạn nữ đứng bên ngoài nói chuyện, Hạ Chi chào bọn họ nhưng không ai để ý cô.

Hạ Chi đi vào biệt thự, đại sảnh được trang trí rất rực rỡ, cô thấy ánh đèn lấp lánh chói mắt, sàn nhà được lát gạch màu vàng kim, những nơi như thế này cô chỉ được nhìn thấy trên phim mà thôi.

Cố Du Lâm đứng trong đám người vây quanh, hôm nay cô ấy mặc váy trễ vai màu vàng nhạt, để lộ chiếc cổ trắng nõn, mái tóc dài được búi lên cao, trên đầu còn có chiếc vương miện đính kim cương, nhìn lại càng xinh đẹp động lòng người.

Cô ấy mới là nàng công chúa, từ nhỏ tới lớn được người khác vây quanh, được người ta tôn trọng nâng niu như ánh trăng sáng giữa vũ trụ.

Hạ Chi nhớ đến món quà rẻ mạt của mình, thấy hơi lúng túng không muốn mang ra.

“Này Hạ Chi.” Một cô bạn gọi cô, Hạ Chi nhìn cô ta, nghe thấy cô ta nói: “Cậu tặng gì cho Cố Du Lâm đấy? Không phải là đi tay không đó chứ?”

“Tôi…” Hạ Chi chần chừ cầm hộp quà được đóng gói đẹp đẽ đưa cho Cố Du Lâm, nhỏ giọng nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Cố Du Lâm chưa kịp cầm thì Triệu Hi Mạn đứng cạnh giật lấy, mở ra thấy bên trong có một hộp nhạc, cô ta tỏ vẻ khinh thường, nói: “Tôi còn tưởng là cái gì chứ, thứ đồ chơi trẻ con này mà không biết xấu hổ lại mang đến tặng cho người ta à?”

“Đúng đấy.” Hoàng Vi phụ họa,

“Khăn lau tay của Cố Du Lâm cũng đắt hơn cái này.”

“Haha nói đúng lắm, không tặng được đồ không đáng tiền cho người ta thì thôi, cái này là cố ý dìm người ta xuống hả?”

“Đủ rồi đấy, các cậu nói đủ chưa?” Cố Du Lâm giật lấy hộp nhạc, tươi cười nói với Hạ Chi: “Tôi thích lắm, cảm ơn cậu nhiều nha.”

Hạ Chi cúi đầu, nhìn bóng dáng mình trên mặt nhất, chắc chắn trong mắt người ta cô chỉ là cái đồ nghèo kiết xác mà thôi.

Có lẽ ngay từ ban đầu cô không nên đồng ý với Cố Du Lâm, cuối cùng vẫn là tự rước nhục vào thân.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, mỗi bước chân đều trầm ổn nhưng lại mạnh mẽ lạ thường.

“Giang Ngự?”

Triệu Hi Mạn để ý người đi tới, không khỏi ngạc nhiên kinh hãi.

Từ trước tới nay Giang Ngự chưa từng tham gia những hoạt động tập thể như thế này.

Anh đứng ở trong bóng tối không ai để ý, những chuyện vừa nãy xảy ra đều lọt vào tầm mắt Giang Ngự.