Sa Vào

Chương 38: Nhảm nhí



Chiều mùng 3, qua 3 giờ, Dụ Hạ ném bút, mặc áo khoác ra ngoài.

Lúc xuống lầu nhận được tin nhắn của Thích Tầm Chương gửi tới, nói có đặt bữa tối cho cậu, 6 giờ sẽ đưa tới, kêu cậu ăn đúng giờ, bọn họ khoảng 9 giờ sẽ về.

Dụ Hạ vào thang máy, tiện tay trả lời anh: "Em biết rồi."

"Làm bài tập mệt thì nghỉ ngơi một chút, đừng liều mạng quá."

Dụ Hạ cười, đối với sự quan tâm với tư cách người bố này của Thích Tầm Chương, cậu rất hưởng thụ.

Sau khi ra ngoài, cậu đi xe buýt, trở về nhà một chuyến.

Đại đa số người trong làng đô thị đều là người làm thuê trong thành phố, trong dịp tết hầu như đã về quê hết, trên đường vắng tanh, không một bóng người, Dụ Hạ mở khoá cửa một hồi lâu, vừa bước vào bị bụi bặm khắp phòng làm cho sặc tới ho khan mấy lần.

Chỗ này dứt khoát chờ tới thi đại học xong rồi bán thôi, mặc dù bán cũng không có bao nhiêu tiền.

Dụ Hạ miên man suy nghĩ đi vào phòng của mình, lấy ra quyển nhật ký của bố cậu từ trong ngăn kéo.

Cậu trực tiếp lật tới trang cuối cùng, rút bức ảnh được kẹp ở trang bìa sau ra.

Đây là ảnh tốt nghiệp tập thể của bố cậu hồi lớp 12, lần đầu tiên Dụ Hạ xem quyển nhật ký này đã phát hiện.

Trong ảnh bố cậu đứng cùng Thích Tầm Chương, khóe miệng mang nét cười nhạt, dáng vẻ của Thích Tầm Chương lúc 17 18 tuổi cũng không có gì khác biệt so với hiện tại, chỉ là nhìn trẻ trung non nớt hơn thôi, Dụ Hạ nhìn lướt qua, tầm mắt dời xuống, rơi xuống trên mặt của những nữ sinh đứng hàng trước.

Mặc dù không biết nhật ký bố cậu nói hoa khôi lớp rốt cuộc tên là gì, nhưng muốn tìm cô ta trong hàng này thực sự quá dễ, nữ sinh cao gầy xinh đẹp ở ngoài cùng phía bên trái, da trắng dịu dàng, hầu như không ăn nhập gì với những người bị việc học giày vò đến khổ sở đứng ở bên cạnh, liếc mắt một cái liền có thể khiến người ta thấy được.

Lúc lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, Dụ Hạ chỉ là có chút suy đoán, lúc đó cậu quan sát mặt nữ sinh, nỗ lực tìm ra sự tương đồng của gương mặt Thích Du với cô ta, cũng nhớ rất kỹ gương mặt này. Hôm qua người phụ nữ bám lấy Thích Du đó, cậu vừa nhìn đã nhận ra được, tuy rằng thời gian đã qua mười mấy năm, người phụ nữ phát tướng ra chút, khóe mắt cũng có nếp nhăn nhỏ và đốm li ti, nhưng đôi mắt kia, lại cực kỳ dễ nhận ra, giống y đúc người trong ảnh này.

Khó trách 2 ngày nay cậu ra ngoài luôn thấy có cảm giác bị người nhìn chằm chằm sau lưng, chính là người phụ nữ này, hôm trước theo dõi Thích Tầm Chương, hôm qua lại theo dõi Thích Du, thậm chí còn nóng lòng bám lấy Thích Du, có tâm tư gì thực sự cũng vô cùng rõ ràng.

Chuyện này vốn không hề liên quan gì tới cậu, nhưng chỉ cần nghĩ đến có một người phụ nữ như vậy tồn tại, thậm chí sau này còn sẽ xuất hiện bên cạnh Thích Tầm Chương, bởi vì Thích Du mà dính dán với anh không ngừng, Dụ Hạ tựa như có gì nghẹn ở cổ họng, càng nghĩ càng không thoải mái.

Lúc về đã gần 5 giờ, Dụ Hạ xuống xe buýt, lơ đãng đi về phía cửa chính tiểu khu, cách thật xa, đã thấy người phụ nữ đang nói chuyện trước nhà bảo vệ.

Bà ta quả nhiên đã tìm tới tận cửa, sắc mặt Dụ Hạ trầm xuống, đi lên phía trước, người phụ nữ kia đang cố gắng thuyết phục bảo vệ cho bà đi vào, bảo vệ thấy Dụ Hạ lập tức hỏi cậu: "Bà ấy nói là bạn của ông Thích, cậu quen bà ấy không?"

Dụ Hạ vô cảm nhìn người phụ nữ một cái: "Không quen."

Người phụ nữ cắn chặt răng, sắc mặt lúng túng, thấy Dụ Hạ sắp đi, buột miệng gọi cậu lại: "Tôi thật sự có quen Thích Tầm Chương, cậu biết quan hệ giữa tôi với anh ấy còn với con anh ấy là thế nào không?"

Dụ Hạ dừng chân, quay người lại lạnh nhạt nhìn bà ta: "Mắc mớ gì đến tôi? Tôi không phải là Thích Tầm Chương cũng không phải là con anh ấy, bà còn muốn tôi dẫn bà vào sao?"

Người phụ nữ hình như không ngờ tới gặp phải đứa nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, sắc mặt càng thêm khó coi: "Quan hệ giữa cậu với Thích Tầm Chương là kiểu đó phải không? Cậu ở trong nhà anh ấy? Cậu đừng có mà làm hư Thích Du!"

Chắc chắn hôm đó bà ta đã nhìn thấy hành động thân mật giữa mình và Thích Tầm Chương, Dụ Hạ giống như nghe được chuyện cười: "Thế thì sao hả bà thím này, quan hệ của tôi với Thích Tầm Chương có liên quan gì tới bà? Bà lấy đâu ra tư cách quản chuyện của Thích Du?"

Người phụ nữ bị chọc vào chỗ đau nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu chằm chằm, Dụ Hạ không thèm để ý đến bà, quay người đi vào tiểu khu.

Sau khi vào nhà không bao lâu, đồ ăn bên ngoài Thích Tầm Chương đặt cho cậu đã đưa đến, Dụ Hạ ăn hai ba cái lấp đầy bụng, lại ra ban công nhìn ra bên ngoài, người phụ nữ đó còn quan quẩn ở cửa tiểu khu, bảo vệ ngăn không cho bà ta vào, nhưng cũng không thể đuổi bà ta đi.

Dụ Hạ có chút buồn bực, nếu chỉ là một mình Thích Tầm Chương cậu không lo lắng, thế nhưng Thích Du cũng ở đây, ai biết tên nhóc đó có thể bởi vì một người mẹ đột nhiên nhảy ra đó trong lòng lại dao động không, lúc đó cho dù là Thích Tầm Chương cũng sợ không ngăn được bọn họ lén lút liên lạc, người phụ nữ này nếu chỉ muốn nhận con thì còn được, nhưng thấy điệu bộ này, sợ là đánh chủ ý không chỉ riêng đứa con đâu.

Do dự hồi lâu, Dụ Hạ lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thích Tầm Chương, nói thẳng: "Mẹ ruột của con anh tìm tới tận cửa rồi, bây giờ đang ở cửa tiểu khu, ôm cây đợi thỏ đây này."

Hai phút sau, Thích Tầm Chương gọi tới, Dụ Hạ ấn nút nghe.

"Em đang nói gì vậy?"

"Chú xem không hiểu tiếng Trung à? Em không phải đã nói rồi sao, mẹ ruột Thích Du đến, bây giờ đang ở cửa tiểu khu, bảo vệ ngăn không cho vào."

Đầu bên kia trầm mặc gần tới nửa phút: "... Sao em biết?"

"Biết thì biết thôi, " Dụ Hạ tức giận, "Hôm qua em với Thích Du đi xem phim, bà ta còn chạy tới bám lấy Thích Du, may mà tên nhóc Thích Du kia không nghĩ nhiều, còn hôm trước nữa, em không phải đã nói hình như có người theo dõi chúng ta sao, em nghi bà ta vẫn luôn theo dõi anh với Thích Du."

Đầu bên kia dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Cho nên tối qua em vì chuyện này mới không vui?"

Dụ Hạ nghẹn lời trong nháy mắt, được rồi, đúng là như vậy, nếu không phải hôm nay nhìn thấy người phụ nữ này, còn tìm tới tận cửa, cậu hoàn toàn không có ý định nói cho Thích Tầm Chương biết: "Đúng đó, nhìn thấy mẹ ruột của con anh, không thể cho em không vui một chút sao?"

Đầu dây bên kia có tiếng cười trầm thấp: "Dụ Hạ."

"Sao?"

"Anh với cô ta không có gì."

"Xời, con trai cũng đã có, còn nói không có gì?"

Thích Tầm Chương buồn cười nói: "Đó cũng là chuyện mười mấy năm trước, lúc đó em còn chưa sinh ra, ăn dấm chua cái gì? Em muốn biết tìm anh hỏi là được rồi, không cần chua như vậy, chờ anh về anh nói cho em nghe, em ngoan ngoãn ở nhà đợi, đừng ra ngoài, cũng đừng quan tâm ai ở bên ngoài, coi như không thấy đi."

Dụ Hạ được dỗ dễ chịu hẳn, ngoan ngoãn đáp lại: "Vậy mọi người về sớm chút nha."

"Ừm."

Người phụ nữ đợi ở bên ngoài tới trời tối, rốt cục cũng rời đi, Dụ Hạ thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng.

Thích Tầm Chương hơn 8 giờ trở về, Dụ Hạ không đợi kịp tối chui vào chăn nói, kiếm cớ nói muốn đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua đồ, Thích Du lập tức giơ tay: "Tớ đi chung với cậu."

"Thôi, cậu ở nhà đi, đêm hôm dẫn cậu ra ngoài, cô của cậu sẽ trừng trừng với tớ."

Chưa cho Thích Du có cơ hội phân trần, Dụ Hạ cầm điện thoại với chìa khóa ra khỏi nhà, trước khi đi gửi tin cho Thích Tầm Chương.

10 phút sau, Thích Tầm Hoa thấy Thích Tầm Chương đổi giày cũng muốn ra ngoài, cau mày hỏi anh: "Đêm hôm rồi, cậu đi đâu?"

"Dụ Hạ đứa trẻ kia ra ngoài hơn nửa ngày trời rồi còn chưa về, em không yên tâm, xuống tìm cậu ấy một chút."

Thích Tầm Chương không nhiều lời, giải thích một câu liền ra khỏi nhà, nhưng không vào thang máy, mà rẽ qua lối cầu thang thoát hiểm bên cạnh, đi xuống ba tầng, đứa trẻ Dụ Hạ này đang ngồi ở trên bậc thang buồn bực ngán ngẩm mà xoay màn hình điện thoại.

Nghe thấy tiếng bước chân, Dụ Hạ ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt đang từ trên nhìn xuống của Thích Tầm Chương, trong tia sáng ảm đạm của màn hình điện thoại nhìn anh khẽ mỉm cười.

Thích Tầm Chương ngồi xuống bên cạnh Dụ Hạ, ôm người vào trong lòng: "Em không sợ sao? Đêm hôm một mình ngồi ở đây?"

"Sợ gì chứ?" Dụ Hạ ở trong lòng Thích Tầm Chương cười, "Em không sợ ma, chú không nên coi thường em."

Thích Tầm Chương đè cậu, hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, hai người im lặng trong giây lát, âm thanh tim đập của nhau dường như cũng bị khuếch đại vô hạn trong không gian tối tăm chật hẹp này, rõ ràng có thể nghe được. Dụ Hạ dán vào lồng ngực Thích Tầm Chương, thân mật cọ cọ: "Em còn tưởng gọi anh ra đây với em, anh sẽ mắng em chứ."

"Mắng em cái gì?" Thích Tầm Chương bình tĩnh hỏi ngược lại cậu.

"Mắng em càn quấy, phiền phức."

"Ừm, em đúng là đủ phiền phức càn quấy."

"Vậy mà anh cũng thích em đó thôi."

Thích Tầm Chương không đáp, chỉ hôn một cái lên má cậu.

Dụ Hạ cười nhắm mắt lại: "Mai còn phải đi thăm người thân nữa phải không?"

"Không có, mai ở nhà với em."

Dụ Hạ "xời" một tiếng: "Lo con anh đi, em thấy ngày mai ai đó chắc sẽ đến đó, anh tốt nhất coi chừng Thích Du chút, đừng để bà ta bám theo."

"Chuyện này anh sẽ giải quyết, em không cần phải lo lắng."

"Vâng."

Thích Tầm Chương bình tĩnh nói: "Không phải em muốn biết chuyện của cô ta sao? Bây giờ anh nói cho em nghe."

Thực ra cũng không phải chuyện gì quá mức ghê gớm, đơn giản là lúc đó anh uống nhiều rồi bị nữ sinh kia chuốc thuốc, mơ mơ hồ hồ rồi lăn giường với người ta, sau đó anh liền ra nước ngoài, mãi cho đến gần một năm sau, bố mẹ nữ sinh ôm đứa trẻ tới nhà anh làm loạn, sau khi làm giám định người thân, bố mẹ anh giúp anh giữ đứa trẻ, còn tiêu một số lớn tiền giải quyết nữ sinh với người nhà cô ta.

Dụ Hạ không có gì để nói: "...Cho nên anh bởi vì chuyện này mà sợ phụ nữ nên mới đổi tính hướng? Đi ra nước ngoài quen bạn trai kết quả đụng phải f*ck boy nên tính hướng bị bẻ thẳng trở lại?" (Tội =)))))

"Em chỉ chú ý vào điều này?"

"Vậy nếu không thì sao? Em còn tưởng rằng có thể nghe câu chuyện tình yêu cẩu huyết xúc động lòng người gì đó chứ."

"Không có, trong đầu em suốt ngày nghĩ mấy chuyện không thực tế, " Thích Tầm Chương ôm cậu, "Đi thôi, trở về."

"Vậy là trở về à?"

"Em đã ra ngoài bao lâu rồi? Cô Tiểu Du thật sự sắp nghi ngờ rồi đó, anh thì không ngại nói rõ ràng với chị đâu, chị cũng không quản được chuyện của chúng ta, chỉ sợ chị ấy nói chuyện khó nghe làm em không thoải mái, hơn nữa còn Tiểu Du, tự em nói đi, chờ sau khi thi đại học, rồi nói với Tiểu Du."

"Được rồi, về thì về." Dụ Hạ bám lên người Thích Tầm Chương, muốn anh cõng mình lên.

Thích Tầm Chương để cậu ngay ngắn lại, vỗ nhẹ mông cậu, cõng cậu chậm rãi đi lên.

Dụ Hạ kề sát bên tai Thích Tầm Chương, nhẹ giọng gọi anh: "Chú..."

"Ừm?"

"Kỳ thực, em có phải nên cảm ơn người phụ nữ đó không?"

"Cảm ơn cái gì?"

Dụ Hạ cười nhẹ: "Không có Thích Du, em sẽ không quen anh, hơn nữa nếu không phải bà ta, sao anh có thể thử thích đàn ông, nói không chừng em dụ dỗ anh thế nào cũng vô dụng thôi."

"Nhảm nhí."

Dụ Hạ ôm sát cổ Thích Tầm Chương, cười tự phụ, chút buồn phiền trong lòng rốt cuộc cũng bay sạch.