Sabata Saga Other Sides

Chương 24: Vr’tark



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

PHẬP

“AAAAAAH!”

Một chiến binh Orc ngay vị trí tôi đứng vài giây trước bị Blue Dragon cắn một phát và chết lập tức! Tất niềm hân hoan chiến thắng vài giây trước bị thế hoàn toàn lại sự cẳng thẳng tột độ. Nếu không muốn nói là khí thế áp đảo của một con rồng đang ở khoảng cách quá gần!

“TA SẼ KHIẾN CÁC NGƯƠI CHẾT ĐAU ĐỚN NHẤT, LŨ HUMANOID NHỎ BÉ!” Blue Dragon gầm gừ và trừng mắt vào bọn tôi.

[WARCHIEF LO CHỮA TRỊ VẾT THƯƠNG ĐI, CÒN CÁC NGƯƠI TIẾP TỤC KHỐNG CHẾ CON RỒNG ĐÓ!] Sabata ngay lập tức ra lệnh phản ứng tình hình.

“RAAAAAH!”

Trái với tôi đang hoảng loạn lúc này, lũ Orc nhanh chóng thích nghi với tình thế quá đột ngột đó mà rống lên dữ dội! Ownka thì đã bị thương và đang phải uống mấy bình thuốc do bị thương quá nặng, không gì đảm bảo cô ta sẽ chiến đấu tốt như lúc trước nữa. Blue Dragon thì không hề hấn gì suốt mấy lần tôi dùng Charm Ray, thứ duy nhất mà tôi có thể dùng lúc này để khống chế nó! Bên cạnh đó, không gì đảm bảo con rồng này sẽ mắc bẫy một trò tới hai lần!

“BÌNH THƯỜNG TA SẼ GIÀNH CHO CÁC NGƯƠI NHIỀU THỜI GIAN HƠN, TUY NHIÊN CÁC NGƯƠI ĐÃ KHIẾN TA MẤT KIÊN NHẪN RỒI!”

Blue Dragon không hề bỏ chạy hay né tránh, thậm chí cũng không dùng hơi thở điện phản công trước những cây lao buộc dây thừng. Thay vì làm hành động kháng cự gì đó, nó lại cười, một nụ cười khiến tôi lạnh gáy hơn.

“Ta có linh cảm xấu.” Sabata lẩm bẩm.

“Không phải linh cảm mà chắc chắn sắp có biến rồi!”

Tôi hoảng loạn bắn đầu lui lại rồi liên tục bắn liên tiếp 3 phát Charm Ray. Lúc này tôi chỉ biết giữ khoảng cách tấn công con rồng đó với hy vọng ngăn cản kịp trước khi chuyển biến xấu nào xảy đến.

“Lần này bọn ta sẽ cắt tiết ngươi ngay lập tức, rồng!”

“Tên đầy vảy nhà ngươi sẽ sớm biết thế nào là nỗi đau khi dám coi thường Orc bọn ta!”

“Giết hắn, phải giết hắn!”

Những chiến binh Orc vẫn tiếp tục hăng máu dùng mớ dây thừng mới để bao quanh Blue Dragon nhằm khống chế nó lần nữa. Ownka thì lập tức chạy đường vòng như để nhằm vào từ bên hông con rồng mà nhảy tới hồng xiên nó bằng cây rìu lớn trong tay.

RẦM

“AAAAAAH!”

Ngay trước khi Ownka có thể lao đến thì đột nhiên Blue Dragon thấp đi đột ngột rồi biến mất, kế đó là các chiến binh Orc la thất thanh! Tôi ngơ ngác vài giây không hiểu gì thì mới hạ tầm nhìn thấp xuống, một cái hố lớn ngay trước mắt tôi!

“…Cái-“ tôi nhìn mà đầu vẫn chưa hiểu ra nỗi rốt cuộc cái gì đã tạo nên cái hố lớn và sâu thế này!

“Onore Dikeido (tất cả là tại Decade).” Sabata bất giác nói.

“Không không, anh ta mà tới đây thì game hết sớm luôn và chúng ta khỏi có ở đây mà ăn hành…”

Tôi cải chính ngay lập tức. Thật bất ngờ khi tôi vẫn còn đủ tỉnh táo đi phân tích một cách thiết tực điều đó thay vì phản bác như cách mọi khi hay cười trừ.

“Còn tỉnh táo là tốt,” Spirit hiệp sĩ nhận xét.”giờ thì nên xử lý sao đây?”

“…Thật sự là tui muốn chạy đi luôn đấy,” tôi vẫn chưa hiểu lý gì lại có cái hố phía trước nên vẫn đầy lo sợ.”tại sao… Alex và Eve vẫn chưa đến chứ!?”

Tôi vẫn run sợ vì không biết rốt cuộc thứ gì nhưng chắc chắn là do Blue Dragon gây ra! Dù không rõ là gì nhưng tôi linh cảm nó liên quan tới cái biểu cảm tự tin đến đáng sợ trước đó của con rồng.

“Có nên… xuống đó cứu họ không?” tôi do dự hỏi.

“Ngươi sợ đến thế rồi sao?” Sabata hỏi sau đó lặng im giây lát rồi nói tiếp. ”Mà khả năng chiến binh Orc té từ cái độ cao này còn sống cũng thấp lắm.”

RẦM

“Huh!?”

Đột ngột, mặt đất vỡ ra khiến bọn tôi rơi xuống dưới lòng đất! Tôi hốt hoảng tới mức không kịp phản ứng để la lên nổi.

“ORAAA!”

Sabata ngay lập tức vung nắm đấm thẳng vào tường để dừng cú rơi lại. Tôi thở dốc trước cơn sốc đột ngột đó rồi đảo mắt xung quanh nhìn. Xung quanh là tường với hành lang và tường phản chiếu ánh sáng rất rõ, cứ như là pha lê. Khi cúi xuống, tôi thấy mặt đất cách chân tôi chỉ vài mét song chỉ thấy mà xám xịt, có lẽ dưới đây quá sâu so để ánh sáng trên mặt đất chiếu xuống được. Tôi rút cánh tay khỏi bức tường đê đáp xuống mặt đất, tôi nhin xung quanh và thấy những chiến binh Orc cùng với Ownka đều đang la liệt nằm trên sàn.

“THẤY THẾ NÀO, ĐƯỜNG HẦM DẪN TỚI ĐỘNG CỦA TA ĐẤY?”

Tôi giật mình khi nghe tiếng nói vang vọng của Blue Dragon. Tôi ngoái nhìn lên trên theo hướng âm thanh phát ra, con rồng to lớn ấy đang bám trên tường mà nhìn tôi! Nếu đây là hang động của nó thì thật sự tôi gần như vô vọng rồi, bởi lẽ ở đây con quái vật đó biết rõ địa hình hơn nên tôi có muốn ẩn nấp nó cũng không có đủ khả năng!

“…Chúa tể Gruumsh…xin lỗi vì… không thể hạ nổi hắn…”

Ownka gượng dậy một cách nặng nề và trông đau đớn. Cả những chiến binh Orc khác cũng ráng gượng dậy, nhưng không phải tên nào cũng làm được.

“HAH, TA THẬT KHÔNG HIỂU NỔI SAO MỘT ĐÁM ORC LẠI ĐI THỜ PHỤNG MỘT CON NGƯỜI!? THẬT LÀ MỘT CẢNH TƯỢNG KHÔI HÀI HIẾM CÓ!” Blue Dragon cười chế nhạo bọn tôi “GIỜ THÌ NGƯƠI SẼ LÀM GÌ NÀO, TÊN CHÚA TỂ NHỎ BÉ KIA?”

Nhìn tình trạng hai bên khiến tôi cảm thấy bất lực không tả. Blue Dragon gần như chẳng thương tích gì nghiêm trọng và đang tràn đầy tự tin, còn đồng bọn Orc bên tôi thì đã nằm la liệt hết. Thật sự giờ có chống trả hay bỏ chạy lúc này đều là những ý tưởng vô vọng! Đặc biệt hơn, gã tiến sĩ điên hùng mạnh cùng nữ robot đáng tin cậy vẫn mãi chưa tới cứu tôi!

[NGÀI ĐÃ THẮNG, CHÚNG TÔI XIN PHỤNG SỰ CHO NGÀI.]

“…HUH?”

Tôi quỳ xuống nói một cách kính bằng thần giao cách cảm cẩn khiến đối phương hơi khó hiểu. Trong khi đó Sabata lén cầm điện thoại lướt web để điều tra về Blue Dragon. Tất nhiên, rồng rất nhạy nên tôi phải cần gã hiệp sĩ ráng lén lút sao đừng để nó biết tôi có Spirit bên mình để gây ra nghi ngờ.

[TẤT CẢ CÁC NGƯƠI HÃY CÚI XUỐNG NGÀI ẤY.] tôi lập tức đánh trống lảng với đám Orc.

“Ngài… đang nói gì thế!?” Ownka há hốc mồm mà đáp.

“Warchief nói phải đấy!”

“Chúa tể Gruumsh… ngài lại yêu cầu chúng tôi quỳ trước cái thứ đó sao!?”

“Điều đó thật quá lố bịch!”

Tất cả những tên Orc bị rơi xuống cái hang này đều đồng loạt lên tiếng phản đối trước mệnh lệnh vô vọng của tôi.

[IM LẶNG VÀ LÀM THEO LỜI TA ĐI, NẾU CÁC NGƯƠI MUỐN SỐNG SÓT QUA KIẾP NẠN NÀY!]

“Gr…”

“Tại sao… ngài ấy lại hèn nhát đến thế…”

“Thua… cứ làm thôi…”

Những chiến binh Orc đó đều tỏ vẻ khó chịu không ưng, song chúng đều lần lượt làm theo mệnh lệnh đó.

“OH HOH, THỨ GÌ ĐÃ KHIẾN LŨ HUMANOID CÁC NGƯƠI ĐỔI Ý THẾ?”Blue Dragon thích thú nhìn sự thảm hại của bọn tôi.

[BỌN TÔI ĐÃ CHỨNG KIẾN ĐỦ SỨC MẠNH CỦA NGÀI VÀ HIỂU RẰNG PHỤC VỤ NGÀI TỐT HƠN LÀ CHỐNG ĐỐI.] Tôi tiếp tục biện hộ lý do.

“HAHAHAHAH, ĐƯỢC THÔI, TA SẼ CHO PHÉP NHỮNG KẺ CÓ KHẢ NĂNG NHƯ CÁC NGƯƠI PHỤC VỤ VR’TARK TA.”

Blue Dragon đó thích thú mà đáp thẳng xuống sàn, nó tự giới thiệu bản thân một cách đầy cao ngạo. Chớp thời cơ đó, tôi dùng thông tin và sở thích đám rồng mà hành động ngay.

[ĐÂY LÀ LỄ VẬT TÔI XIN DÂNG TẶNG NGÀI.]

“OOOOOOH, NHIỀU NGỌC XANH QUÁ!”

Vr’tark nhìn sáng mắt lên trước mớ đá quý ngổn ngang tôi lấy ra. Mặc dù nhìn rất giống đá quý nhưng thực tế chúng là kẹo hình dạng mấy viên ngọc mà tôi dùng năng lực tạo đồ ăn với nước uống mà ra. Bởi Blue Dragon rất thích sưu tầm đồ quý giá, đặc biệt là đá quý với màu xanh. Với cái năng lực tạo đồ ăn thì đây là cách đối phó tốt nhất trong tình huống này!

[ĐÂY KHÔNG CHỈ LÀ ĐÁ QUÝ THÔNG THƯỜNG, CHÚNG CÒN CÓ THỂ ĂN ĐƯỢC CÙNG MÙI VỊ SẼ KHIẾN NGÀI ƯNG Ý.]

“OH.”

Tôi nhặt một viên lên rồi ăn nó trước mặt Vr’tark. Con rồng đó thấy tò mò mà ăn thử vài viên.

“OOOOH, NGON PHẾT! TRÁI CÂY CŨNG KHÔNG THỂ NGON ĐẾN THẾ NÀY!” Vr’tark reo lên trong sự thích thú tới mức cả hang lấp đầy tiếng rống của hắn.

[THẬT MỪNG KHI HỢP KHẨU VỊ NGÀI.] tôi thấy nhẹ nhõm khi pha chào hàng của tôi thành công thay vì khiến hắn nổi giận mà nướng tôi bằng hơi thở điện!

“GULP, nhoàm nhoàm,” con rồng đó gặm mớ kẹo đầu tiên rồi nói tiếp “HÃY CHO TA THÊM NỮA ĐI, THUỘC HẠ THÚ VỊ!”

[NHƯ Ý NGÀI.] tôi vâng lời đáp.

Sau mớ kẹo đầu, tôi liền tạo ra mớ tiếp theo có chứa nọc cá nóc theo Sabata tìm kiếm được. Bởi dù rồng rất trâu và mạnh nhưng Vr’tark chắc chắn không hề miễn nhiễm độc tố! 2 mg độc cá nóc đã đủ giết người và lượng độc một con có thể giết 30 người trưởng thành! Thành thử ra tôi cho đều đặn mỗi viên kẹo đá quý lượng độc một cá nóc thì con rồng này ăn một hồi cũng sẽ đo đất!

“HAHAHA, QUẢ LÀ THỨ ĐÁ QUÝ ĐỘC ĐÁO MÀ NÀO GIỜ TA CHƯA TỪNG BIẾT ĐẾN.” Vr’tark thõa mãn liếp méo trước vị ngọt mớ kẹo giả đá quý đó.

[CHẮC NGÀI KHÁT NƯỚC LẮM NHỈ, XIN HÃY DÙNG THỨ NÀY ĐỂ GIẢI KHÁT.]

Ngay sau khi Vr’tark ăn cả trăm viên kẹo đá quý chết chóc đó, tôi liền tạo một cái cục thạch to cỡ con người! Bởi không có ly nước hay chum ở đây, tôi phải tạo thứ này để khiến con rồng đó ăn thêm mớ độc cá nóc được tẩm đầy trong đó!

“OH, LẠI LÀ THỨ ĐỒ ĂN GÌ NỮA ĐÂY? TRÔNG NÓ CŨNG GIỐNG ĐÁ QUÝ GHÊ!” Vr’tark nhìn cục thạch đầy tò mò.

[LÀ ĐÁ QUÝ NẤU THÀNH THẠCH, MÓN ĂN DẺO DẺO VÀ MỌNG NƯỚC, RẤT HỢP ĐỂ GIẢI KHÁT.] Sabata ngay lập tức chém gió thay tôi.[MỜI NGÀI VR’TARK THƯỞNG THỨC.]

“TUYỆT VỜI!”

Vr’tark nuốt cái ực cục thạch đầy nọc cá nóc không mảy may nghi ngờ gì.

“Giờ chúng ta cần đợi vài phút nào.” Sabata thong thả huýt sáo rồi đổi trở lại hình dạng giáp bình thường.

“Chưa… phải đợi khi độc phát tán nữa đã!” Tôi thì thầm đáp.

“THỨ ĐÁ QUÝ HAY THẠCH NÀY CŨNG NGON PHẾT, CHO TA THÊM NỮA!” Vr’tark liếm mép thòm thèm mà hỏi.

[NHƯ Ý NGÀI.]

Tôi tạo ra cục thạch đầy độc cá nóc cho con rồng đó. Thấy Blue Dragon này cứ thích ăn khiến tôi mừng thầm vì cái bẫy này tiến triển quá thuật lợi. Bởi nếu hắn càng xơi nhiều thì tộc sẽ càng sớm phát tán và càng dễ chết hơn!

“Chúa tế Gruumsh, tại sao ngài lại cúi đầu trước thứ sinh vật đó?”

Ownka đi lại gần tôi mà lẩm bẩm khó chịu song cũng không nói lớn tiếng. Xem chừng cô ta cũng tôn trọng ý định của tôi nên cẩn thận không làm gì bậy.

[HÃY TIN TA VÀ ĐỢI CHỜ KHI CƠ HỘI ĐẾN.] Tôi dùng thần giao cách cảm thì thầm đáp.

“…Tôi sẽ kiên nhẫn đợi vậy.” Ownka ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng tay vẫn nắm chặt cây rìu.

[ĐỪNG NGHĨ VỀ VIỆC NÀY LÀ HÈN NHÁT KHI NÓ LÀ CÁCH ĐỂ TA CÓ THỂ CỨU CẢ LÀNG.] Sabata nói thêm để thuyết phục.

“Có lẽ đó không phải suy nghĩ hay nhưng rất sâu sắc.”

Nữ Warchief xem chừng không thích nhưng có phần nào đồng cảm với suy nghĩ ấy. Cô ta cũng như tôi lúc này đang nhìn chăm chú kẻ thù như chờ đợi đúng lời tôi nói. Tôi

“UGH!” Vr’tark bỗng nhiên chao đảo, ngã ra và bắt đầu sủi bọt khắp miệng.“UAAAAH!”

Con rồng đó nôn mửa và rên rỉ trong đau đớn, đây là báo hiệu mà tôi đang đợi chờ nãy giờ mặc dù nhìn nó đáng sợ theo nhiều khía cạnh.

[THỜI ĐIỂM ĐÃ ĐẾN RỒI ĐẤY!] Sabata liền nói.

“GRAAAAAAH!”

Ownka lập tức phản ứng lời ra hiệu, cô ta rống lên rồi nhào tới tấn công Vr’tark đang chật vật với độc cá nóc!

“KHỐN KIẾP, CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ TA!?”

Con rồng đó rống lên trong đau đớn mà vung nanh vuốt tấn công nữ Warchief đang lao đến. Dù nó đủ nhạy bén nhận ra đây là cái bẫy của bọn tôi song đã quá muộn, các đòn tấn công trong cơn co giật vì độc đã không thể trúng nổi Ownka.

“Oh, con rồng đó đang chật vật!”

“Chắc chắn là do chúa tể Gruumsh làm rồi!”

“Cố lên thủ lĩnh!”

“Chúa tể Gruumsh muôn năm!”

Các chiến binh Orc liên tục reo lên. Dù mới nãy đám này sĩ khí tụt dốc không phanh nhưng khi thấy trận chiến bắt đầu và phe địch chật vật thì đồng loạt cao hứng.

“Hmhmhm, thời khắc của chúng ta đã đến rồi.” Sabata cười khúc khích trong khi đang bám vào tường để leo lên thật cao.

“Khịt, well, bây giờ hoặc không bao giờ.”

Tôi hì một hơi thật mạnh để thông mũi và hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần lẫn toàn bộ sức lực. Bởi đây là cơ hội tốt nhất mà lúc này tôi có thể làm được để tung một đòn tấn công chí mạng!

“SABATA I CHOOSE YOU (Sabata tui chọn chú)!”

Tôi hô lớn lấy tinh thần, tương tự cách mà các chiến binh Orc làm nãy giờ! Cùng lúc đó, gã hiệp sĩ búng người ra khỏi bức tường rồi lôi ra thanh trường kiếm. Cũng như tôi, Spirit đó hô lên hết sức bình sinh với hai tay nắm chặt cán kiếm mà vung.

[HAMON BREATHING STYLES, ELEVENTH FORM, SUNLIGHT YELLOW OVERDRIVE (Hơi thở sóng gợn, thức 11, ánh mặt trời vàng vượt tốc)]

“WHAT THE FCK (cái đựu gì thế)!?” tôi ngớ người giây lát giữa không trung.

[ORAAAAAAAAAAA!]

Sabata không quan tâm mà thuận theo hướng rơi rồi chém một phát vào Vr’tark!

“AAAAAAAAH!”

Con rồng đó không để ý trong khi bị vật vã vì nọc cá nóc và bị vờn bởi Ownka. Thế rồi, một nhát chém toàn lực được bồi thêm nhờ sức nặng cả tạ của tôi rơi xuống từ trên xuống! Lưỡi kiếm của Sabata xuyên qua lớp vảy cứng như giáp sắt và rạch một vết thương sâu vào vùng cổ Vr’tark. Tiếng thét của Blue Dragon đó vang khắp hang động, máu của con rồng đó tuôn ra từ cổ và nhuộm đỏ lưỡi kiếm trong tay tôi. Không nghi ngờ gì nữa, đây là thứ mà tôi đã trông chờ từ nãy tới giờ!

“Làm được rồi!” tôi mừng rỡ reo lên.

“…Khoan đã.” Sabata nói với giọng điệu ngược hoàn toàn.

“Sao thế?” tôi không hiểu mà hỏi.

“TRÁNH MAU!” gã hiệp sĩ đột ngột kêu lên.

ZAAAAAAAP

“AAAAAH!”

Bất thình lình, Vr’tark thổi ra dòng điện nhắm thẳng vào tôi. Không dừng lại tại đó, hắn xoay đầu để dòng điện phủ khắp cả hành lang đó! Tôi không kịp phản ứng để né tránh hay chống đỡ, luồng điện ấy thiêu cháy khắp người tôi và rồi thổi bay tôi nằm đo đất! Nằm trên mặt đất, tôi không kịp cảm thấy cơn đau, thậm chí là không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!

“AAAAAAAAAAH!”

“CHÚA TỂ GRUUMSH!”

Tiếng thét từ toàn bộ Orc bao gồm cả Ownka réo lên, báo hiệu điều tồi tệ nhất mà tôi đã không nghĩ tới. Với hy vọng kế hoạch sẽ diễn ra tốt đẹp, tôi không dám nghĩ lại thất bại và dẫn đến mọi thứ tồi tệ đến mức này!

“KHỐN KIẾP LŨ HUMANOID THẤP KÉM KIA! NGAY KHI TA ĐÃ NHÂN TỪ NHẬN CÁC NGƯƠI LÀM THUỘC HẠ THÌ LẠI DÁM QUAY SANG ĐÂM LÉN TA!” Tiếng nói đầy phẫn nộ cùng bước chân vang lên liên tục ngay rất gần tôi! “TA SẼ CHO NGƯƠI VINH DỰ CHẾT ĐẦU TIÊN, TÊN THUỘC HẠ PHẢN TRẮC!”

RẦM

“Ugh…”

Cơn đau nhói lên bất chợt ở chân tôi sau tiếng lại phát lên. Cơn đau đáng sợ khiến tôi hét lên song cả người tê liệt bởi dòng điện,sức lực như chỉ còn đủ khiến tôi phát lên tiếng rên rỉ. Tôi run sợ và ráng ngoái nhìn, một phần bên chân phải của tôi đã không còn dính liền với đầu gối nữa!