Khi tôi và Kiều Dĩ Thương trở lại khách sạn buổi tiệc đã bắt đầu. Chúng tôi tách nhau tiến vào hội trường, ông ta bị một đám khách mời vô cùng nhiệt tình nịnh hót vây đến khu dành cho khách nam, mà tôi thì được phục vụ hướng dẫn đi đến khu dành cho khách nữ.
Tôi nhìn đám bà lớn đang ngồi trên sofa uống rượu nói chuyện phiếm đều cảm thấy khá quen mắt, trưởng cục tài chính Tiền được xưng là Tiền hắc vô thường, tài sản không quá sáu trăm tỷ cũng sẽ không thấp hơn con số này, so với Chu Dung Thành ông ta chỉ là quan nhỏ như hạt mè, nhưng có câu quan nhỏ tham lời lớn cũng không phải giả, đoán chừng trong nhà ông ta còn được đắp vàng thay tường.
Vợ của ông ta mặc trang phục xinh đẹp, gấm lụa trên người đẹp tới áp hẳn đám bà lớn ở đây. Cũng không biết bà ta lấy đâu ra lá gan lớn để rêu rao như vậy, cũng không sợ bị người ta tố cáo chồng mình bị nhà nước điều tra.
Bà lớn ngồi phía sau bà Tiền có vẻ hơi bực bội. Bà ta bưng một mâm mứt hoa quả nhỏ, sau khi bà Tiền trò chuyện hai câu với bà lớn khác lại đưa tay bốc ăn. Có đôi khi không tìm đúng vị trí, với không tới còn có thể quát mắng bà ta. Bà lớn kia giận mà không dám nói gì, chỉ biết vâng lời hầu hạ.
Ở nơi tiệc tùng này phân chia cấp bậc rất rõ ràng. Trong mắt người bình thường bạn là bà chủ, nhưng gặp phải nhân vật càng ngạo mạn hơn bạn chỉ có thể làm người hầu. Nghe một người chị em trong nghề từng diễn vài nhân vật phụ trong bộ phim điện ảnh của đạo diễn Z, lễ trao giải trong nước có một quy củ, Chương Tâm Di lên sân khấu chư tinh thoái vị, nhất định phải nhường hào quang lại cho Chương Tâm Di, nếu không cứ chờ bị phong sát chèn ép đi. Trong giới ngoại vi chúng tôi, khi chị Bối lộ diện tất cả mọi người cũng phải nhường đường cho chị ấy.
Trong số phu nhân này người tôi quen thuộc nhất là bà lớn Mã. Bà ta rất ngu xuẩn, bị chị Bối chiếm chồng nhiều năm còn coi tình địch là bạn thân.
Bà ta mới vừa đặt ly rượu xuống đã nhìn thấy tôi, trên mặt chị ta thoáng qua vẻ xa lạ, hỏi người hầu vừa đi qua xem tôi là ai. Người hầu quan sát tôi một chút rồi nói cho chị ta biết tôi là cô Hà đại diện cho cục trưởng Chu tới.
Mặt mày bà Mã lập tức rạng rỡ hẳn lên, đứng dậy đi thẳng đến chỗ tôi. Tôi tiến lên hai bước nghênh đón, gật đầu với bà ta. Bà ta thân thiết kéo tay tôi, “Cô Hà, tôi từng nghe ông Mã nói cục trưởng Chu có một vị hồng nhan tri kỷ xinh đẹp vô cùng, được ông ấy cưng chiều che chở, còn để tâm hơn cả vợ mình. Vì người tri kỷ này cục trưởng Chu còn không tiếc nửa đêm xông vào cục công an thành phố cứu người. Lời truyền quá tà dị, đây là lần đầu tiên tôi được gặp cô.”
Tôi mỉm cười nhìn nhìn bà ta, hẳn bà ta đã quên mất sự kiện kia. Lúc ở câu lạc bộ danh viện tôi và bà ta từng ở chung trong một phòng bao, từng thấy bà ta ôm kỹ nam vẻ mặt phóng đãng. Khi tôi đi vào bà ta đang chơi đùa rất high, nào còn lo lắng tới chuyện nhớ mặt tôi.
Tôi cũng không bóc trần, scandal của vợ nhà quan là mẫn cảm nhất, dễ gây phiền toái nhất.
“Ngài thổi phồng tôi quá, địa vị của tôi nào có thể thắng được vợ Dung Thành.”
Vẻ mặt bà ta tràn đầy trào phúng, “Sao có thể không sánh bằng, đóa hoa càng mềm mại lại càng được người yêu thích, phụ nữ càng trẻ tuổi xinh đẹp lại càng dễ được đàn ông ưu ái.”
Tôi phối hợp với bà ta cười hai tiếng, bà ta kéo tay tôi ngồi xuống chiếu bài, trước mặt là một bộ bài mạt chược. Bà ta hỏi tôi có biết chơi mạt chược không, tôi nói tôi biết chơi một chút nhưng không giỏi.
Bà ta cầm lấy một quân gà lên cảm khái, “Vợ nhà quan hay nhà giàu có như chúng tôi, có ai mà không giết ra từ trong một đống phụ nữ. Người có thể cười đến cuối cùng là người thắng trong trận cung đấu này. Đàn ông có tiền có quyền như hoàng đế vậy, chỉ cần ngồi trên giường rồng tuyển phi, người trúng tuyển còn chưa đủ, còn phải trở thành vợ chính chuyên. Lúc đầu tôi cũng đã từng làm tình nhân cho ông Mã ba năm mới có thể thượng vị, chỉ riêng con cái tôi đã từng bỏ hai cái thai cho ông ta, cũng đã đuổi đi không biết bao nhiêu hồ ly tinh vẫn luôn nhìn chằm chằm.”
Trên mặt bà ta thoáng qua một tia hung ác, “Phụ nữ không độc chỉ có thể gả cho một người đàn ông uất ức tầm thường, phụ nữ ngoan độc mới có thể biến từ vật bị chơi đùa thành kẻ chơi đùa người khác.”
Bà ta nhận lấy ly rượu từ trong tay vợ của một phú thương tới nịnh bợ bà ta, sau đó đưa cho tôi. Tôi từ chối nhã nhặn nói không uống, chính bà ta lại uống một hớp.
“Không nên cảm thấy làm tiểu tam là sỉ nhục, cũng không cần sợ đám chính thất kia. Thế đạo này anh hùng không hỏi xuất thân, có thể làm tiểu tham cũng phải có bản lĩnh, không có vốn liếng sao có thể làm được? Vì sao Ngọc Đông nhiều phụ nữ như vậy nhưng tình nhân của quan lớn lại chỉ lác đác không có mấy? Đây là thủ đoạn của người phụ nữ. Chỉ cần cuối cùng ngài có thể thượng vị, ngài sẽ thành người thắng trong mắt mọi người, ai gặp ngài cũng phải cung kính gọi một tiếng bà Chu.”
Hai chữ tiểu tam này đâm vào lòng tôi một chút, tôi miễn cưỡng cười cười, không tiếp lời.
Quả nhiên con người là loại vĩnh viễn không biết thỏa mãn. Trước đây làm ngoại vi tuy có thể lăn lộn sung sướng, nhưng trong mắt người ngoài nghề nghiệp kia quá bẩn, việc không biết xấu hổ gì cũng có thể làm được, thường xuyên cảm thấy mình ti tiện. Chi đám chị em đánh nhau toàn chọn từ khó nghe để mắng, thật ra mắng người khác cũng đang tự chửi mình.
Hết khổ làm tình nhân, người trong nghề thường hâm mộ tôi có thể bám được một ông quan lớn, thoát khỏi thân phận bẩn thỉu nhất, tôi hẳn nên cảm ân đái đức. Nhưng bây giờ ngay cả chuyện mình là tiểu tam tôi cũng không chịu thừa nhận.
Tôi chỉ hận không thể khiến người khác gọi tôi là bà lớn, cảm giác thoải mái từ tận trong xương khiến tôi trông mong ngày thượng vị tới đỏ cả tròng mắt.
Ngâm từng bước một, lòng tham cũng bành trướng từng bước một, từ thiện lương đến ác độc, từ hồn nhiên đến phức tạp, bao nhiêu cô gái vốn tốt tính đều đã bị hủy đi trong xa hoa trụy lạc như vậy
Bà Mã khen gương mặt tôi không dứt miệng, “Vừa nhìn đã biết cô Hà là người có phúc, đuôi mắt lộ ra vẻ khôn khéo. Loại phụ nữ này không ai mà không thành công. Chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã có thể khiến đàn ông trở nên dễ bảo, bị mình nắm mũi dẫn đi. Chờ ngày ngài có thể lật đổ vị chủ nhân chân chính trong nhà cục trưởng Chu, tôi sẽ đến nhà chúc mừng ngài.”
Tôi hơi xấu hổ, “Nếu phá hư hôn nhân của người khác cũng là tội nghiệt, tôi không nghĩ nhiều như vậy. Lại nói tình cảm của Dung Thành và vợ anh ấy vốn rất tốt, bà Mã đừng nói lung tung.” Bà Mã bật cười một tiếng, “Gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, ngài không cướp vẫn sẽ có vô số phụ nữ tới cướp, báo ứng cũng phải chờ tới kiếp sau, ông trời nào phân biệt được ai ra ai.”
Bà ta xoay xoay dây chuyền trân châu trên cổ, một hạt châu nặng chừng hai lượng, đều là trân châu lớn nhất Nam Hải. Tôi vừa nhìn sơ qua đã đoán được đại khái có hơn mười viên nối liền nhau, có thể mua được một căn nhà nhỏ.
Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý của bà Mã, đoán chừng bà ta làm tiểu tam quá lâu, có chút không phân rõ hiện trạng, đã quên mất thân phận chính thất của mình. Chờ khi chị Bối đá bà ta đi, hẳn bà ta sẽ không nói như vậy nữa.