Mấy ngày nay Chu Dung Thành gặp phải chút phiền toái. Có người nói sở công an tỉnh cử một phó sở trưởng xuống, là điêu từ tỉnh khác tới thay thế vị trí trước đây ông ta không muốn làm.
Thư ký của Chu Dung Thành nói cho tôi biết, tên phó sở trưởng kia vừa tới đã bí mật điều tra Chu Dung Thành. Ngoại trừ hoài nghi công ty của vợ ông ta có giao dịch quyền tiền, quan trọng hơn là có thù nhỏ với ông ta.
Chức quan Chu Dung Thành không cần người này lại muốn, rất nhiều người biết rõ nội tình đều khinh thường vị phó sở trưởng này. Mặc dù bên ngoài khúm núm nhưng sau lưng lại chọc cột sống nói ông ta là nhặt rác.
Đây còn chưa phải thù lớn nhất, lớn nhất là vị phó sở trưởng này được điều tới từ Vân Giang. Trước đây ông ta không thể giải quyết tập đoàn buôn ma túy ở Tam Giác Vàng, xin Quảng Đà cứu viện. Chu Dung Thành lại dẫn đội tới trực tiếp tiêu diệt, khiến mặt mũi ông ta còn khó coi hơn cả phân. Hiện tại ông ta đã trở thành cấp trên của Chu Dung Thành, nhất định sẽ tạo áp lực trên mọi mặt.
Có tin đồn nói ông ta muốn đề nghị cách chức Chu Dung Thành, giáng làm phó cục trưởng ngay trên đại hội tỉnh. Quan mới nhậm chức có ba ngọn lửa, trong tỉnh ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt mũi ông ta. Lại thêm trước đó không lâu Chu Dung Thành đã gây ra scandal bao nuôi và quân hoả, chỉ cần đề báo lên trên, mọi chuyện cơ bản đã ván đóng thuyền.
Một khi Chu Dung Thành bị giáng chức, tiếp theo sẽ là tường đổ mọi người đẩy, chưa chắc ông ta đã có thể ngồi yên trên vị trí phó cục trưởng được. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra ông ta đã đắc tội với phó sở trưởng, sợ rằng phó sở trưởng sẽ ngầm gây khó dễ cho ông ta, cho nên nhất định phải khiến vị phó sở trưởng ấy không thể mở miệng trên đại hội.
Việc này tôi còn phải cầu chị Bối. Người trong quan trường Quảng Đà đều là khách quý của chị ta, đám thuộc hạ chị ta bồi dưỡng bên ngoài kia đã đủ để hù những con cọp này đến chết mê chết mệt, bí mật gì bọn họ cũng có thể đào móc ra. Mỹ sắc là đao thép cạo xương, là sườn đất vàng khiến đàn ông phải ngã nhào.
Chị Bối nói cho tôi biết vị phó sở trưởng này họ Lưu, rất háo sắc. Ngày đầu tiên ông ta thượng vị đã muốn hỏi thăm nhưng nơi thú vị bên này, có cô gái nào có tuyệt chiêu đặc biệt không. Tú bà của hội sở Nam Giang giao cho chị ta trọng trách đi theo dõi vài ngày, vì sở trưởng Lưu đã dự định tối nay sẽ thuê phòng kim cương.
Đây là đột phá khẩu rất tuyệt, một khi mình có thể nắm được điểm yếu của kẻ địch trong tay, đương nhiên kẻ địch sẽ tự động ngậm chặt miệng mồm.
Vừa lúc tối nay Chu Dung Thành không trở về mà tới nhà vợ ông ta thăm con, tôi chạy tới hội sở Nam Giang tìm chị Bối, để chị ta cho tôi mượn một bộ đồ hơi kín đáo một chút. Tôi trang điểm ở hậu trường nơi các gái điếm nghỉ ngơi. Chị Bối đưa tôi tới cửa phòng bao, hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ càng chưa, thật ra muốn chụp ảnh ông ta đi dạo kỹ viện cũng không cần tôi phải đích thân ra tay.
Tôi nói cho chị ta biết đám người làm quan đều đi dạo kỹ viện, đây không phải chuyện mới mẻ gì, không thể uy hiếp ông ta được. Đám quan lại bao che cho nhau sẽ đè chuyện này xuống, duy chỉ có chuyện ông ta cua tình nhân của Chu Dung Thành, ai cũng không dám nhúng tay. Có vụ ngã đau của sở trưởng Lưu trước đó, về sau sẽ không còn người nào dám can đảm bới ra nội tình của ông ta.
Chị Bối cũng biết chỉ còn một con đường như vậy. Chị ta căn dặn tôi phải cẩn thận một chút, có việc gì thì gọi chị ta. Chị ta sẽ đứng ở đối diện trông chừng, ngàn vạn lần chớ bị ông ta cưỡng hiếp.
Chính vì có chị Bối ở đây nên trong lòng tôi cũng như có chỗ dựa. Tôi đi theo mười mấy người vào đài chọn. Không khí trong phòng rất khó ngửi, không chỉ tanh hôi còn rất cợt nhả, hệt như có người không nhịn được mà đái ra đây.
Góc bàn chất đống không ít cuộn giấy dính dính, dường như đã trải qua một hồi đánh nhau kịch liệt. Trên ghế sofa có ba người đàn ông đang ngồi, hai người trẻ tuổi một chút là thuộc hạ, ở giữa là sở trưởng Lưu. Ông ta chừng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo rất xấu, đỉnh đầu đã trọc, hai bên có tóc, vóc người mập trắng. Ông ta đeo một cặp mắt kính thoạt nhìn có chút háo sắc, đôi mắt nhỏ lóe ra tia sáng dâm đãng, chuyên nhìn chằm chằm vào các cô gái ăn mặc thiếu vải.
Chị Bối sắp xếp cho tôi đứng ở vị trí bắt mắt nhất, quần áo cũng là màu đỏ, lộ ra cặp chân trắng mảnh khảnh. Người đầu tiên sở trưởng Lưu lựa chọn là tôi. Ông ta chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh ông ta, ra hiệu cho tôi đi sang ngồi xuống. Tôi cười ngọt nói cảm ơn ông chủ.
Tôi cố ý bước đi một cách vô cùng quyến rũ, cái mông không ngừng lắc lư trái phải. Ông ta cười cười hỏi chị Bối có phải những người này đều là người mẫu không?
Chị Bối nói người ông chọn tới là người mẫu, khó trách ông có thể làm quan lớn, thì ra tầm mắt của người bình thường không cách nào sánh với tầm mắt của ông.
Sở trưởng Lưu cười ha hả. Ông ta nâng cằm tôi lên, đón ánh đèn quan sát tôi. Hai thuộc hạ ở đối diện cũng là thính tỉnh, ở tiệc mừng thọ sở trưởng Hồ bọn họ đã từng gặp tôi, vì vậy vừa nhìn đã nhận ra tôi ngay. Bọn họ sửng sốt một giây đồng hồ sau đó đứng lên muốn chào hỏi tôi, nhưng chị Bối lại tranh thủ thời gian sai sử hai cô gái đi tới cuốn lấy bọn họ. Bọn họ bị đám phụ nữ vừa gặm vừa sờ tới mê mẩn, rất nhanh đã quên sạch chuyện này.
Khi tôi rót rượu cho sở trưởng Lưu ông ta lại chọn thêm hai người nữa, Lệ Lan và hoa khôi hộp đêm. Hoa khôi hộp đêm rất khéo hiểu lòng người, trực tiếp ngồi trên đùi sở trưởng Lưu, ôm cổ ông ta nũng nịu dụ dỗ, hỏi sở trưởng Lưu đang làm ăn lớn cỡ nào, xem ra cô ta muốn bám đùi sở trưởng Lưu.
Sở trưởng Lưu không nói hai lời mà vứt một chiếc nhẫn lên bàn, nói chỉ cần người đứng đầu hộp đêm có thể hầu hạ ông ta thoải mái, chiếc nhẫn này sẽ là của cô ta.
Hoa khôi hộp đêm rất biết hàng, lại càng ra sức vuốt ve đũng quần ông ta hơn, bàn tay nhỏ mò tới sở trưởng Hồ rất nhanh đã muốn.
Lệ Lan ngồi bên cạnh tôi bĩu môi với tôi, “Chị Hà, vị khách đầu trọc này thật phô trương, đặc biệt thích làm ra vẻ. Vừa đi tới đã tìm má mì nói muốn cô gái tốt nhất, vừa há mồm đã đòi năm người, trước khi chị vào ông ta còn chơi ngũ kê hí đản đây.”
Ngũ kê hí đản là hạng mục mới xuất hiện trong hội sở Nam Giang. Năm cô gái trong đó có hai người quỳ gối dưới chân người đàn ông, dùng đầu lưỡi trêu đùa hai trứng của người đàn ông, trong miệng còn ngậm pho mai. Phô mai gặp rượu sẽ sản sinh ra phản ứng hoá học, tạo ra rất nhiều bọt. Khi người phụ nữ thè lưỡi ra, trên lưỡi đầy bọt, nương theo đó còn có tiếng rên rỉ và nôn khan cứ như tinh dịch bắn lên, đàn ông trông thấy sẽ đặc biệt kích thích.
Ba người phụ nữ khác thì ân ái với khách. Một người hôn môi, một người xoa ngực, một người còn lại thì ngồi trên háng không ngừng ma sát, động tác ma sát phải lớn, còn phải cố ý phát ra tiếng nước tí tách. Mông người này sẽ đè lên trên mặt hai người phụ nữ đang liếm trứng, người bên cạnh chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đã nghiền, giống hệt như xiếc ảo thuật.
Ngũ kê hí đản giá khởi điểm đã cần một trăm năm mươi triệu, hơn nữa còn có quy định đi kèm, đêm đó khách phải tiêu tối thiểu một tỷ rưỡi trở lên mới có thể chọn trò này. Vị phó sở trưởng mới tới phải lấy công quỹ ra bảo đảm, nếu không ông ta không thể lấy ra số tiền lớn như vậy.
Tôi nhìn lướt qua khe cửa, trong bóng tối có điểm nhỏ màu đỏ lóe lên, là ban nãy chị Bối thừa dịp mà lắp cameras vào. Tôi rót đầy ly rượu đưa tới bên mép sở trưởng Lưu, cười nói, “Loại đàn ông túi tiền rỗng tuếch em vừa nhìn đã nhận ra, vào nơi này toàn là loại nhà quê, nhưng anh đây lại không giống.”
Ông ta liếc mắt hỏi tôi theo cô thì sao.
“Loại khí chất trên người anh nhìn thế nào cũng thấy anh là nhân vật lớn.”
Chỉ có chị Bối và tú bà biết thân phận chân thật của sở trưởng Lưu, đám gái tới tiếp đón ông ta đều chỉ cho rằng ông ta là người có tiền. Dù sao ông ta cũng là công an, nếu tạo mối quan hệ quá thân thiết sau này cũng không tiện hạ lệnh càn quét mại dâm, vì vậy mới phải giấu giếm như thế.
Ông ta nghe tôi đoán chuẩn như vậy vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, hỏi tôi lớn tới cỡ nào.
Tôi vươn ngón cái ra, “Cỡ như vậy.”
Ông ta ngẩn người, đẩy hoa khôi trong ngực ra rồi kéo tôi lên trên đùi ông ta, “Đoán chuẩn lắm, thưởng cô “nhất dương chỉ”.”
Ngón tay ông ta véo một cái lên bắp đùi lồ lộ của tôi, móng tay thiếu chút nữa đã chọc xuyên quần lót. Ông ta cực kỳ hài lòng với xúc cảm dưới tay, còn đặt tay dưới mũi hít hà, “Thuộc hạ của Lâm Bảo Bối thật mềm mại, người như đậu hũ nguyên chất vậy, thật đúng là hiếm có.”
Ông ta ôm tôi hôn lên cổ tôi, tôi dùng bàn tay đè môi ông ta lại, “Anh phải uống một ly trước đã.”
Tôi đưa rượu tới trong miệng ông ta. Ông ta đã rất muốn làm tôi, vì vậy tốc độ uống rượu cũng nhanh hơn hẳn, một hơi uống bảy tám ly. Ánh mắt ông ta có chút tán loạn, môi tôi dán lên tai ông ta thổi hơi vào trong, “Anh còn chưa nói cho em biết anh là nhân vật lớn nào đây.”
Ông ta cười ha hả, bàn tay sờ loạn trên người tôi, tôi hỏi ông ta và cục trưởng Chu ai lớn hơn.
Ông ta vừa nghe tới tên đối thủ một mất một còn, lập tức nói đương nhiên là tôi lớn, tôi có thể đạp đổ ông ta. Cô nói xem ai lớn hơn?
Tôi giả vờ kinh ngạc, “Cục trưởng Chu là trưởng cục công an, sao anh lại muốn đạp đổ cục trưởng Chu?”
Ông ta nói không có nhiều vì sao như vậy, tôi lớn hơn ông ta, tôi nhìn ông ta không thuận mắt, tôi có thể mài chết ông ta.
Trong lòng tôi thầm cười lạnh, camera chị Bối chuẩn bị còn có chức năng ghi âm. Vị sở trưởng Lưu này bị tửu sắc làm hỏng việc, đừng nói là chơi chết Chu Dung Thành, ông ta không bị cái miệng này của bản thân chơi chết đã không tệ rồi.
Sau khi đã bắt được thẻ đánh bạc vào tay, tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định gọi hoa khôi đến hầu hạ ông ta để tôi tiện thoát thân, sở trưởng Lưu bỗng đè ngã tôi xuống ghế sofa, dùng sức lột vách trên người tôi ra, “Cục cưng, để anh đây hôn em một cái, sờ sờ bầu ngực của em một chút.”
Thấy ông ta giở trò, tôi vừa ngăn cản ông ta vừa hô lớn một tiếng tắt đèn trước đã!
Ám hiệu này kinh động đến chị Bối. Chị ta đẩy cửa ra chạy từ bên ngoài vào, tươi cười nói, “Thực sự xấu hổ, có một ông chủ gọi cô ấy đi.”
Thân thể mập mạp của sở trưởng Lưu còn đang đặt trên người tôi không dậy nổi. Ông ta bị người quấy rối đã hơi tỉnh rượu, rất bất mãn quay đầu chất vấn chị Bối là ai, sao mà to gan như vậy, ngay cả cô gái ông ta coi trọng cũng dám cướp, không hiểu thứ tự trước sau sao?
Chị Bối nói ai u, vị khách này thật sự không hiểu, quy củ là do ông ta quyết định, người ta là ông chủ lớn của hộp đêm.
Hội sở Nam Giang vẫn là tồn tại rất thần kỳ. Ngoài mặt có ba ông chủ, nhưng thật ra ông chủ chân chính vẫn luôn không lộ mặt, rốt cuộc là ai ngoại trừ ba ông chủ kia không người nào biết được.
Cũng không phải ông chủ cố làm ra vẻ huyền bí, mà người ta có bối cảnh rất cứng rắn. Ngay cả Thiên Thượng Nhân Gian ở thủ đô và câu lạc bộ Bảo Lỵ cũng có quan lớn cực kỳ hiển hách bảo đảm, tối thiểu cũng là cấp tỉnh và cấp bộ, nhưng không phải cuối cùng vẫn bị quét đi sao? Hội sở Nam Giang có thể vững vàng tồn tại trong sóng gió, ngay cả hạt nước mưa cũng không bị bắn trúng. Sở trưởng Lưu cũng có chút sợ hãi hạng người thần bí như vậy. Ông ta ngồi dậy rời khỏi người tôi. Chị Bối nháy mắt ra hiệu cho hoa khôi, hoa khôi cười tủm tỉm ngang nhiên xông tới, dán lên người ông ta làm nũng nói em muốn ông chủ hôn em, em đây rất mềm, bảo đảm ông chủ sẽ thích.
Tôi vội vàng chạy đến sau lưng chị Bối. Chị Bối cười nói xin lỗi vì đã quấy rầy hứng thú của sở trưởng Lưu, buổi tiệc rượu này chị ta sẽ mời.
Chị ta lôi kéo tay tôi xoay người muốn đi, thuận tiện dùng bàn chân đá camera ra ngoài. Nhưng bỗng đúng lúc này, sở trưởng Lưu lại trầm giọng gọi lại, “Chờ một chút!”