Sắc, Giới: Còng Bạc Hay Tội Ác

Chương 4: Tà và chính



Tiểu Nguyệt không biết hút thuốc, đây lần thử đầu tiên của cô, dẫu đã cố làm ra dáng vẻ sành đời nhưng khói trong cổ họng quá đặc và cay khiến cô phải ôm cổ ho sặc sụa.

Chút tự tin vờ vịt ấy vậy mà lại thu hút được sự chú ý của Lăng Thế Nghiêm, hàng trăm cô gái ở dưới kia sẽ vì anh mà dốc lòng mồi thuốc, chỉ có riêng cô là dám cướp thuốc của anh, còn bày ra bộ dạng bất cần như thế. Có lẽ cô thật sự không sợ chết, hoặc là cô cố tình làm thế để được anh để mắt tới… vì một kế hoạch nào đó chẳng hạn!

"Anh Nghiêm, để em phế bỏ cánh tay của cô ta rồi bán cho bọn buôn nội tạng, loại người hỗn láo thế này không dạy dỗ được đâu."

Từ lúc bắt đầu Tô Thiệu đã không vừa mắt với Tiểu Nguyệt, ở chỗ của bọn họ dẫu chẳng phải là nơi cao sang gì nhưng đã là thuộc hạ thì phải tuân theo quy củ. Chưa kể tới nơi này là điểm đến thu hút bọn cớm lui tới rình mò, một cô gái bình thường sẽ không có lá gan lớn như Ninh Tiểu Nguyệt, càng tỏ ra khác người thì càng đáng nghi ngờ hơn.

Họng súng đã di chuyển tới, Tiểu Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, cô nhìn Lăng Thế Nghiêm với ánh mắt thanh thuần nhất, không chứa tạp niệm cũng chẳng van xin. Cô không biết anh ta đang nghĩ gì mà trầm tư không nói, tiếng bước chân của Tô Thiệu dừng lại, bả vai của cô bị bóp chặt.

Một giây…

Hai giây…

Cô không được phép vùng vẫy, càng không thể chống trả.

"Chỉ có như vậy mà đòi một trăm ngàn đô sao?"

Lực tay của Tô Thiệu hơi thả lỏng, anh ta hơi bất ngờ, cả Tiểu Nguyệt cũng thế.

Lăng Thế Nghiêm đạp chân, đẩy chiếc ghế ra xa mép bàn rồi nâng mắt nhìn Tiểu Nguyệt. Trước nay anh chưa từng thử qua hương vị của một cô gái nào, dù ở chỗ anh loài hoa nào cũng có, bọn họ luôn nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng vọng nhưng anh lại chưa từng dành cái liếc mắt với bất kỳ ai. Thế mà ngay lúc này anh lại mơ hồ muốn biết, người con gái hút thuốc của anh sẽ có mùi vị gì?

Tiểu Nguyệt vừa nghe thấy một cơ hội cho mình, buông sự lo lắng trong lòng xuống, cô nhìn thẳng vào Lăng Thế Nghiêm, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tất nhiên là không chỉ có như thế, nhưng việc này… không nên có người thứ ba."

Ý của cô đã rõ ràng là muốn đuổi Tô Thiệu đi, anh ta nhìn Lăng Thế Nghiêm lắc đầu, lại muốn nâng súng lên nhưng bị cái phất tay ngăn lại.

"Cậu ra ngoài trước đi."

"Nhưng mà…" Tô Thiệu còn muốn nói gì đó nhưng bị cái trừng mắt không rõ ràng của Lăng Thế Nghiêm làm cho cứng miệng đành phải lui ra ngoài.

Còn lại hai người, không khí trầm lắng đến đáng sợ. Lăng Thế Nghiêm chờ đợi, anh muốn xem Ninh Tiểu Nguyệt sẽ làm gì, dùng cách thức nào để mua chuộc lòng anh?

Tiểu Nguyệt dụi điếu xì gà vào gạt tàn, buông màng mi xuống thấp quét mắt một lượt trên bàn làm việc của Lăng Thế Nghiêm, cô không dừng lại lâu nâng mắt lên thêm lần nữa.

"Anh Nghiêm muốn tôi phục vụ như thế nào?"

"Việc của cô là làm cho khách hàng sung sướng, chứ không phải đợi họ chỉ dẫn." Lăng Thế Nghiêm không thích những người nói nhiều, mà đặc biệt là phụ nữ anh lại càng có thành kiến, vậy nên lúc này trên mặt anh đã xuất hiện đôi ba phần mất kiên nhẫn.

"Làm cho khách hàng sung sướng sao?" Tiểu Nguyệt đứng thẳng người, dẫm từng bước chân lên nền gạch rồi dừng trước mặt Lăng Thế Nghiêm, từ trên cao rũ mắt xuống nhìn anh, lạnh lùng khẳng định:

"Nhưng tôi không phải là điếm!"

Cô không cười, cũng chẳng giải thích thêm gì nữa. Khoảng cách giữa hai người bây giờ không phải là hai thái cực nhưng trắng và đen rõ ràng, anh ở vị trí khuất sáng, còn đường nét của cô thì hiện rõ ràng dưới ánh đèn, giống như tà và chính, một người cố sức giữ mình để không dơ bẩn, người còn lại thì đã bị nhấn chìm đến tận đáy bùn nhơ…

Lăng Thế Nghiêm bật cười, anh vừa tìm thấy gì ấy nhỉ? Là sự trong trắng thanh thuần của một thiếu nữ hay là khoảng lặng nằm sâu trong trái tim anh? Là một thứ gì đó mà anh đã đánh mất từ rất lâu rồi và có lẽ… đến hết đời cũng không tìm lại được nữa.

"Cốc… cốc…"

Dòng suy nghĩ miên man bị tiếng gõ cửa cắt đứt, Lăng Thế Nghiêm thu cảm xúc của mình lại, cho phép người bên ngoài đi vào.

"Anh Nghiêm, anh Nguyên đến."

Anh Nguyên? Tiểu Nguyệt đoán có thể hắn ta là Lăng Nguyên, em trai ruột của Lăng Thế Nghiêm. Tổ chức Hoàng Lăng đứng đầu là Lăng Chấn, ngoài đường dây mua bán chất cấm ra còn kinh doanh hai sòng bạc lớn là Thịnh Thế và Mao Khởi. Lăng Chấn giao lại quyền hành cho hai người con trai rồi định cư ở nước ngoài, hoạt động của tổ chức này rất cẩn mật nên hơn mười năm nay lực lượng chức năng vẫn chưa bắt quả tang được bọn chúng tuồn hàng vào trong nước bằng con đường nào.

Nếu hôm nay Lăng Nguyên đến chắc chắn Lương Kha Vũ cũng đến, anh ấy cũng như cô là một mật vụ được cài cắm vào và đã hoạt động trong tổ chức hơn bốn năm, hiện tại là tay chân thân cận của Lăng Nguyên. Trước khi cô tới đây chú Trần đã nói, anh ấy sẽ cho cô biết tin tức của cha mình.

"Cô ra ngoài trước đi."

Lăng Thế Nghiêm đẩy ghế về vị trí cũ, anh không nói gì về chuyện cái tên hay món nợ mười triệu đô nữa, Tiểu Nguyệt cũng thức thời không nhắc lại, cô cúi đầu chào một cái rồi đi ra ngoài.

Tô Thiệu giám sát Tiểu Nguyệt xuống lầu, cửa thang máy vừa mở, Lăng Nguyên bước ra, bên cạnh hắn ta có hai thuộc hạ, một người tuổi khoảng ba mươi, người còn lại chính là Lương Kha Vũ. Cô liếc nhìn anh một cái rồi nhấc chân bước vào thang máy.

"Thấy anh Nguyên không biết chào sao? Câm rồi à?"

Tên thuộc hạ đi bên cạnh Lăng Nguyên hét lên một tiếng, Tiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn, vừa vặn đụng phải ánh mắt sâu không thấy đáy của nhị thiếu Lăng gia.

"Hôm nay anh trai yêu quý của tôi biết nếm mùi vị đàn bà rồi à?"

Lăng Nguyên dùng ánh mắt tò mò đánh giá Tiểu Nguyệt từ trên xuống dưới, Tô Thiệu đứng bên cạnh vội giải thích.

"Dạ không phải, cô ta chỉ là người mới bị bán vào đây thôi."

"Vậy sao?" Lăng Nguyên nhìn những vết bầm trên người Tiểu Nguyệt rồi dừng lại trên ngực áo không có gắn số thứ tự của cô, hắn nhếch môi, cười châm biếm, "Bảo cô ta chuẩn bị rượu, lát nữa phục vụ cho tôi."