Nghe Lăng Thế Nghiêm nói xong những người có mặt đều giật mình e ngại. Bọn họ làm cái nghề này kỵ nhất là dính líu đến cảnh sát, mà đụng vào Hồng Lam thì chính là đang gián tiếp đối đầu với Triệu Bảng, cũng phá đường làm ăn rất nhiều người, chưa kể đến lỡ như phi vụ này không thành thì Thịnh Thế và anh sẽ lãnh đủ.
Nhị Đường nhìn anh, hoang mang hỏi: "Anh Nghiêm, làm như vậy liệu có ổn không?"
Cứ ngỡ như Lăng Thế Nghiêm đã nắm chắc đường đi nước bước nhưng nào ngờ anh cũng mơ hồ giống như ai. Anh ném khẩu súng lại cho Nhị Đường, hờ hững đáp:
"Có ổn hay không phải làm xong mới biết được."
Anh nhấc bước rời đi, cửa nhà kho vừa mở cơn gió lạnh liền ập tới thổi nát hồn anh. Bàn tay trống trải mon men đốt một điếu thuốc, ngửi một chút khói cay nồng, ánh lửa lập lòe trong đêm tối che mất trạm dừng ở ngay trước mắt, cảnh khuya mờ mịt chỉ còn lại lạc lõng và xa xăm.
Ổn hay không ổn? Cuộc đời anh có bao giờ được ổn…
Ngay trong rạng sáng, Nhị Đường cùng những đàn em khác vận chuyển toàn bộ một trăm ký ma túy đến gần địa bàn Hồng Lam. Theo lệnh của Lăng Thế Nghiêm thì số hàng này phải được đưa vào nhà riêng của Triệu Khải.
Ngôi biệt thự mà Triệu Khải ở có ít người canh gác nhưng muốn lẻn vào trong cũng không phải dễ. Tuy vậy, việc này đối với Nhị Đường thì chẳng khó, bởi anh có những mối quan hệ mà không phải ai cũng dám kết giao, anh biết làm thế nào để giá họa cho một người mà chẳng ai truy tìm được dấu vết.
Nhị Đường móc nối được với A Thập, hắn ta là em trai của lão Lục, người đã tự bắn chết mình trong tiệc mừng thọ của Triệu Bảng. Lâu nay A Thập vẫn luôn nuôi mối hận của anh trai và chỉ đợi ngày trả được thù. Sau khi nghe Nhị Đường trình bày kế hoạch hắn ta lập tức đồng ý không hề do dự, dù biết rằng bản thân rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Bốn giờ sáng, mặt trời chưa lên, đường vẫn còn tối, những ông trùm hoạt động về đêm đã yên giấc trên giường, đây chính là thời cơ thích hợp để ra tay. Từ hàng rào sắt ở ngõ sau khu vực mà A Thập canh gác, Nhị Đường và đồng bọn thay nhau truyền những gói "bột trắng" vào bên trong. Dù số lượng khá nhiều nhưng không mất quá lâu thời gian để hoàn tất, cứ như thế số hàng cấm đã trót lọt vào được bên trong biệt thự và nằm ở một xó tại gara xe.
Kế hoạch thành công ngoài mong đợi, Nhị Đường lái xe đến chỗ của Lăng Thế Nghiêm. Bọn họ nấp trong trong một con hẻm nhỏ, nơi có thể quan sát được toàn cảnh những gì sắp sửa diễn ra rồi lặng lẽ gọi điện báo cảnh sát.
Trời tờ mờ sáng, tiếng còi xe cảnh sát hú vang trước ngôi biệt nguy nga của Triệu Khải. Hắn ta chẳng hay chẳng biết gì mang bộ mặt còn mơ ngủ chạy xuống sân, nghe cảnh sát đọc lệnh khám xét nhà thì chết đứng ngay tại chỗ.
Từ trước đến giờ những tổ chức lớn nhỏ ở Cổ Thành này luôn nằm trong tầm ngắm của cảnh sát, Hồng Lam của Triệu Khải cũng không ngoại lệ. Để tránh tình thế như hiện tại xảy ra hắn đương nhiên sẽ không giữ những thứ quan trọng ở nhà riêng, nhưng đột nhiên cảnh sát đến khám xét nhà không thể chỉ là ngẫu nhiên được.
Triệu Khải gọi tìm A Thập nhưng chẳng thấy đâu, đúng lúc này cảnh sát lôi ra một bao tải lớn từ trong gara, khám xét bên trong toàn là ma túy.
"Tôi không biết gì cả, chắc chắn là có kẻ đã ném chúng vào đây để hãm hại tôi. A Thập! A Thập!"
Triệu Khải điếng hồn không tin những gì đang diễn ra trước mắt. Hắn không làm đương nhiên chẳng phải sợ, nhưng một khi cảnh sát có cớ để nhúng tay vào điều tra Hồng Lam thì địa bàn của hắn sẽ gặp rắc rối lớn, đến lúc đó không có tội cũng thành có tội.
Nhìn những bao tải quen thuộc lần lượt được kéo ra Triệu Khải đờ người không thể mở miệng giải thích. Số hàng đã mất vài ngày trước đột nhiên lại xuất hiện trong nhà mà tên thuộc hạ canh giữ cổng cũng biến mất, tang chứng vật chứng vật chứng rành rành muốn chối tội cũng chẳng biết nói sao cho tròn vẹn.
Sự việc được đàn em của Triệu Khải lén lút báo tin cho Triệu Bảng biết, lão ta nhanh chóng đến nơi, trông thấy bao tải chứa ma túy chắn ngay ở lối ra vào suýt nữa đã lên cơn đau tim mà đột quỵ.
Một già một trẻ nhìn nhau trong im lặng, không cần phân tích sâu xa cũng biết thủ phạm là ai. Lần trước Triệu Bảng lôi đầu tên cầm lái ca nô chở Lăng Thế Nghiêm chạy trốn về địa bàn, hắn ta đã khai rằng Lăng Thế Nghiêm chính là kẻ đã sai hắn làm ra mọi chuyện. Cớ sự đi đến ngày hôm nay là do bọn họ đã quá lơ là mất cảnh giác để "sâu mọt" khoét vách đào tường cho kẻ khác đổi trắng thành đen, bây giờ có nói thế nào cũng khó lật ngược lại thế cờ để đổi đen thành trắng.
Sau một hồi tra hỏi, thu thập bằng chứng, Triệu Khải bị đưa lên xe cảnh sát. Lăng Thế Nghiêm ngồi từ xa quan sát dáng vẻ già nua của Triệu Bảng đang thất thần cố gắng chống đỡ trên cây gậy cẩm thạch. Anh thừa biết chỉ cần cây gậy ấy vỡ nát, Triệu Bảng ngã xuống thì đời anh cũng hết. Hắc Long suy yếu thì Hoàng Lăng lên ngôi và rồi anh sẽ chết, đây là kết cục mà anh bắt buộc phải nếm trải không thể khác.
Nhưng anh liều như thế cũng chỉ vì một chữ lụy, vì ám ảnh cái mùi máu tanh mặn còn vương trên đầu lưỡi anh, đây là món nợ mà Triệu Khải nhất định phải trả. Khi trước anh còn chần chừ, cẩn thận để có thể được sống lâu thêm một chút, nhưng bây giờ thì đã chẳng còn gì để mà lưu luyến nữa.
Chết sớm, hóa bụi sớm, nếu không có kiếp sau thì vẫn cứ là hạt bụi, gió thổi tới đâu thì bay về phía đó, rồi tan trong màn trời, không vấy bẩn cuộc đời, cũng chẳng nợ, chẳng vương ai.
Lăng Thế Nghiêm lùi xe, bảo Nhị Đường đưa đám người A Phúc và cái gã bày trò ở trên ca nô lần trước đến chỗ của Lăng Chấn. Anh mở cho ông ta nghe đoạn ghi âm thú tội của A Phúc và nói hết kế hoạch mà bọn chúng và Lăng Nguyên đã bày ra để hãm hại anh.
Lăng Chấn nghe xong thì đùng đùng nổi giận, vội cho người gọi Lăng Nguyên đến để xử tội. Hắn ta vừa tới nơi liền bị ông giáng cho một bạt tai xây xẩm cả mặt mày. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đứa con này chào đời ông ta mới dùng vũ lực để dạy dỗ.
"Đồ dốt nát! Mày bày ra cái trò bại hoại này nếu Thế Nghiêm mà có bề gì thì mày có được toàn vẹn hay không? Hoàng Lăng sẽ như thế nào?"
Lời này là thật, Lăng Chấn không hề nói cho có để lấy lòng Lăng Thế Nghiêm. Sở dĩ Hoàng Lăng lớn mạnh được như ngày hôm nay là bởi vì năm xưa Lăng Thế Nghiêm đã hiến cho Triệu Bảng một quả thận.
Khi đó Hoàng Lăng vừa mới thành lập, vẫn còn là một thế lực nhỏ bé ở Cổ Thành, ai cũng có thể đạp đổ. Năm Lăng Thế Nghiêm tròn mười sáu tuổi, Triệu Bảng phát hiện mình bị suy thận, bác sĩ chỉ định phải thay thận để duy trì sự sống. Nguồn tạng trong nước khi ấy còn rất khan hiếm, dù đã chi rất nhiều tiền để tìm quả thận phù hợp cả ở người chết não lẫn còn sống, thế nhưng bệnh tình ngày càng nặng mà thận thì chẳng thấy đâu.
Nhưng Triệu Bảng không bao giờ biết rằng chính Lăng Chấn đã chặn tất cả các quả thận tình nguyện tìm tới lão ta và thay bằng quả thận của con trai mình, với lý do bệnh của lão đại không thể duy trì lâu thêm nữa. Lăng Thế Nghiêm chưa đủ tuổi để hiến tạng, vì thế bọn họ đã phẫu thuật chui, sau đó vì vết mổ bị nhiễm trùng nặng mà Lăng Thế Nghiêm phải trải qua một đoạn thời gian sống dở chết dở. Chính vì sự cảm kích ấy mà sau khi khỏe lại Triệu Bảng đã không tiếc "cắt đất chia giang san" và nâng đỡ cho Lăng Thế Nghiêm để đền ơn đáp nghĩa.
Ngày hôm nay Hoàng Lăng lớn mạnh là nhờ vào quả thận của Lăng Thế Nghiêm, dẫu Lăng Chấn có tung hoành khuấy đảo Cổ Thành như thế nào đi chăng nữa Triệu Bảng cũng không để ý. Nhưng thời gian gần đây có nhiều chuyện xảy ra, lão ta đã bắt đầu bất mãn, lại sợ sức khỏe của mình ngày một suy yếu Hoàng Lăng sẽ làm chủ Cổ Thành, khi đó đứa cháu trai duy nhất của lão sẽ bị Lăng Thế Nghiêm đè bẹp.
Bởi vậy cho nên, nếu lúc này mà xảy ra xung đột thì Triệu Bảng sẽ chơi tất tay một ván cuối để giữ vững "ngôi vị" cho Triệu Khải, khi đó những thành phần chống đối khác cũng sẽ tham gia, Hoàng Lăng sẽ không thể chống đỡ nổi. Chỉ khi Triệu Bảng nằm xuống, chỉ còn một Triệu Khải ngu đần thì mới dễ dàng lật đổ "triều đại" họ Triệu và thay thế bằng "triều đại" họ Lăng.
"Anh em một nhà phải tương trợ lẫn nhau, mày không nghĩ cho ông già này thì cũng phải nghĩ cho tổ chức. Nếu sau này mày còn gây thêm chuyện thì coi chừng hai cái chân của mày đấy!"
Lăng Chấn mắng nhiếc Lăng Nguyên đủ điều rồi nhìn Lăng Thế Nghiêm bằng ánh mắt ôn hòa hơn: "Lần này cũng nhờ có con nhanh nhẹn lo liệu, nếu không Hoàng Lăng đã phải chịu tổn thất lớn rồi."
Ông lại đảo mắt nhìn sang Lăng Nguyên, quát lớn: "Nhìn anh hai của mày mà học hỏi đi!"
Lăng Chấn vẫn chưa nguôi giận, sắc mặt tối sầm bỏ đi vào trong. Mấy ngày nay không tìm được số ma túy bị mất ông ta đã tính tới chuyện lấy hàng trong kho ra để đền bù cho Triệu Bảng rồi tìm người chịu tội thay, nhưng không ngờ thằng con trời đánh chính là kẻ đã phá hỏng chuyện lớn.
Lần này Triệu Khải bị chơi một vố đau, tuy có lợi cho Hoàng Lăng nhưng việc Lăng Thế Nghiêm làm kinh động tới cảnh sát thì chẳng hay ho gì. Lăng Chấn sợ rằng đứa con này đã ngấm ngầm muốn cởi bỏ dây xích từ lâu, nếu không loại trừ sớm thì có khi cái ơn mà ông đã ban sẽ bị mang ra uy hiếp.