Ta hai mắt cay xè, lặng lẽ lau đi lệ quang nơi đáy mắt.
Nhìn về phía Tề Sách, chỉ thấy dung nhan chàng không còn là một mảng âm trầm nữa, y ra sức kéo lấy nam tử kia, luôn miệng hỏi, hỏi tất cả những sự việc mà ta đã làm khi ở trong thôn làng đó, dường như hận không thể tận mắt chứng kiến, cùng ta trôi qua những tháng ngày đã rời xa kia.
Nam tử kia trông thấy chàng như vậy, bất kể những câu chuyện nhỏ liên quan đến ta, đều có thể khiến Tề Sách chăm chú, như là say mê lắng nghe. Y từ tốn chậm rãi, cố gắng đem hết tất cả kí ức về ta ra mà kể lại cho Tề Sách.
Âm thanh của nam tử trẻ tuổi chậm rãi vang lên, như một khúc hát dân gian, vỗ về trái tim đã thương tổn máu thịt lẫn lộn của Tề Sách.
"Nàng ấy rất thích ngồi dưới gốc đào duy nhất ở trong thôn chúng ta, thường hay ngẩng đầu trông về phương Nam, chốc chốc lại ngân nga hát một làn điệu nào đó." "Nàng ấy còn rất thích chậm rãi dạo bước trên thảo nguyên, nếu trông thấy có đôi Hỷ Tước bay ngang, nhất định sẽ đứng đấy, dõi theo cánh chim chao lượn."
"Nàng ấy rất vụng về, may vá kim chỉ sẽ đâm tổn thương hai bàn tay, nhưng lúc chỉ cho đám hài tử trong thôn cách vung quyền, lại mạnh mẽ xé gió, từng cước quyền như một thanh đao chém vậy, hài tử trong thôn chúng ta khi đó, không ai không ngưỡng mộ nàng."
Luyên thuyên vô số câu chuyện, đem Tề Sách vỗ về đến yên bình.
"À đúng rồi, nàng ấy khi đó mang thai, công tử biết không, nàng hạ sinh song nam, là song nam đấy! Truyền kì như vậy, lần đầu xảy ra ở trong thôn đúng là kinh hãi mà. Ngày nhi tử nàng ấy chào đời, tiếng khóc bọn hắn văng vẳng cả một thôn xóm, mạnh mẽ lắm, bọn hắn lại béo núc trắng hồng, xinh xắn như quả cầu phúc ngày Tết vậy, nàng ấy vốn xinh đẹp như thế, nhi tử cũng như nàng mà người người yêu mến." Tề Sách là nỗi đau của ta, thì nhi tử chính là hối tiếc cả một đời này.
Ta lồng ngực nghẹn lại, nghe âm thanh của nam tử trẻ tuổi, trong đầu như hiện ra cảnh tượng hai hài tử nằm trong tá bao mềm mại, dung mạo như ngọc như châu, đôi mắt đen láy to tròn lấp lánh, hướng ta ngoác cái miệng nhỏ đỏ hồng, khanh khách cười lên, hai tay vươn tới, y y a a mà ngân nga, như tiếng đàn hạc gảy, đánh cho ta yếu lòng cùng thương tiếc.
Nhớ nhung giày vò, hài tử chính là điểm yếu của ta.
Tề Sách bị chấn kinh, chàng khϊếp đảm, cơ mặt cứng ngắc, đôi hắc mâu trừng lớn, dường như là bị đả kích không nhỏ, chỉ thấy chàng run rẩy, hướng tới nam tử trẻ tuổi, khàn khàn giọng mà nói.
"Ngươi bảo, nàng ấy có hài tử?"
"Đúng a, hài tử song sinh, tất cả đều là nam hài. Công tử không biết sao?" Nếu ban nãy trong mắt Tề Sách là bão lớn, thì bây giờ chính là cuồng phong.
Ta biết, trong lòng chàng lúc này, đã dậy sóng rồi.
Người hiểu ta nhất là Tề Sách, cho nên chàng liền biết, hài tử của ta đau đớn hạ sinh, chính là truyền nhân của họ Tề, là kết tinh của ta và chàng, là nguyên nhân ta lựa chọn tàn nhẫn bỏ lại tất cả để tìm đến cái chết.
Là trân bảo cuối cùng, ta dồn hết tâm tư, để lại cho Tề Sách.
Sau đấy, chàng cho người đưa nam tử trẻ tuổi chở về thôn làng kia, trong một đêm, người dân cả thôn kinh ngạc nhìn những xe bò xe ngựa đựng vàng bạc lương thực kéo tới.
Thôn dân chăm sóc Vương Phi, chính là có ân đối với Nhϊếp Chính Vương.
Vàng bạc châu báu, thảo điền đất đai, lương thực phong phú, miễn thuế ba năm.
Ân điển sủng ái như vậy, liền có thể biết được tâm tư của Nhϊếp Chính Vương đối với Vương phi đã mất có bao nhiêu sâu nặng và tình thâm. Tấm lòng của hắn, đã sớm làm cảm động thiên hạ, rất nhiều nữ tử nguyện được gả cho một người nam nhân chung thủy như Tề Sách, đáng tiếc dù thân phận có lớn cỡ nào, nhưng cổng lớn của Vương phủ, vĩnh viễn không mở.
Và rồi sau đó, Tề Sách ra sức cưỡi tuấn mã, xé gió vượt cạn, đạp trên mặt đất đầy bùn, tiến thẳng về Cẩm Thành quen thuộc.
Ngày Nhϊếp Chính Vương ghé đến, cả một thành trì sôi sục, quan liêu bá tánh xếp thành hàng dài trông ngóng.
Ta nhìn quang cảnh bá tánh đông đúc, lồng ngực đánh một cái nhẹ nhàng, cảm giác như cuối cùng cũng được trở về.
Ngay khi vó ngựa của Tề Sách dừng trước cổng thành, trên trời vang lên một đạo tiếng thét ngân dài của hùng ưng.
Cánh chim rộng lớn sải dài, chao đảo trên không trung, là mừng rỡ, là cảm tạ, là mong đợi, nó ngân lên những nốt cao của cổ họng, vang khắp một thành trì rộng lớn này. Sau đấy, cánh chim lượn, bay thẳng vào trong thành trì.
Tề Sách mặc kệ muôn dân trăm họ đợi chờ, giá một tiếng lớn, cho chiến mã đuổi theo.
Băng qua đường cái rộng lớn của Cẩm Thành, hùng ưng hai cánh chao đảo quanh quẩn ngay trên một góc của thành trì, nơi đấy chính là phủ của Tri Huyện.
Ta ngơ ngác, lồng ngực co thắt lại, vậy ra từ trước đến nay đều ở nơi này, hỏi sao cứ mãi trông về phủ Tri Huyện, như một bản năng, chậm rãi tiến vào.
Cả một phủ Tri Huyện nháo loạn, Nhϊếp Chính Vương ở trước cổng, mọi người lập tức ồ ạt chạy ra nghênh đón long trọng. Ta đi ngược lại với bọn họ, tiến chậm rãi vào bên trong của phủ Tri Huyện.
Hai năm thay đổi, phủ Tri Huyện đã sớm được trưởng tử của quan Tri phủ năm đó tiếp quản.