Sấn Hư Nhi Nhập - Minh Trang

Chương 17



Chủ đề: Hôm nay xuống lầu ném rác, không ngờ nhìn thấy nam thần Tống Lăng Ức lái xe, đỗ trước khu nhà ở của tôi.

Nội dung: Hôm nay nhân phẩm chủ thớt căng tràn trong ngực trẻ! Ném rác có thể đụng tới nam thần, siêu xe và mỹ nam, có ảnh làm chứng! [ảnh]

#1: Thật sự không phải là photoshop, chủ thớt sống ở đâu vậy? Tống Lăng Ức đến đó làm gì?

#2: Hình như đang đợi ai đó.

#3: Nam thần hảo soái ~ liếm màn hình ~ chủ thớt nổ địa chỉ đi, chúng ta sau này là bạn thân!

#4: Đây là nơi nào?!!! Tống Lăng Ức đang đợi ai? A a a, thật sự rất kỳ quái a!!!

#5: Dựa theo tình hình, anh ấy đang ở thành phố S.

#6: Lầu trên nói không sai, tôi thật sự thấy quen mắt, nam thần của chúng ta đang ở thành phố S.

#7: Ăn mặc bảnh bao, chạy siêu xe, chắc chắn là đi tán gái chứ còn đi đâu nữa!

#8: Thương tâm quá, Tống Lăng Ức nhà tôi đi tán gái sao? Ai mà có phúc vậy?

#9: Hai lầu trên, hai người nghĩ nhiều quá rồi. Chẳng lẽ mấy người còn không hiểu Lăng Ức, anh ấy ra đường luôn luôn bảnh bao như vậy. Hơn nữa, người ưu tú như anh ấy, tuyệt đối không theo đuổi nữ sinh, kỳ thực tôi có trộm nghĩ anh ấy không thích người khác phái, cũng không phải người đồng tính, mà là ảnh mắc bệnh tự kỷ nghiêm trọng.

#10: Haha, còn nói bọn này nghĩ nhiều, sao không bảo luôn Lăng Ức của chúng ta là vô tính luôn đi?

#11: Không, tôi cảm giác Tống Lăng Ức là kiểu cấm dục, bề ngoài bảnh bao để che giấu nội tâm bảo thủ. Mặc khác, lâu chủ thớt đi đâu vậy? Đằng ấy thảy ra một bài rồi lặn mất luôn à?

#12: Lầu trên nói có đạo lý đấy, tôi không còn gì để nói. Ps: Cầu chủ thớt xuất hiện.

#13: Chủ thớt biến mất, vẫn là để tôi đưa ra thông tin đi, đây là thành phố S, khu đô thị XX, đừng hỏi vì sao tôi biết, nhà tôi ở chỗ này! Sáng hôm ấy, tôi có thấy một người đàn ông chạy siêu xe đến, dáng người phi phàm không giống người thường. Lúc ấy tôi đã đoán là siêu sao, nhưng không nghĩ là Tống Lăng Ức nha, ảnh lại đeo kinh đen, tôi càng không nhận ra. Giờ nghĩ lại, mới thấy siêu cấp đẹp trai! Chân siêu dài! [Chảy nước miếng]

#14: Bắt được thêm một chiếc nhân phẩm cao vời vợi →_→

#15: Giơ tay! Mị cũng sống ở khu này! Quan trọng là chỉ cần liếc mắt một cái, mị liền nhận ra Tống Lăng Ức! Mị cơ trí liền trốn vào trong bụi rậm nhìn trộm, mọi người đoán xem chuyện gì xảy ra tiếp theo không? Không bao lâu sau, liền có một người đàn ông ra tiếp anh ấy!

Trọng điểm là anh giai bí ẩn kia! Tôi đây nhìn thấy vô cùng soái, nhưng nhìn thấy anh giai này, lập tức máu mũi phun trào! Không ngờ khu tôi sống lại có soái ca chất lượng cao như vậy, thế mà tôi không phát hiện ra, thật sự tắc trách! *đấm ngực liên tục*

#16: Lầu trên có ảnh không? Tôi muốn xem soái ca.

#17: Có có có! Tôi chụp trộm được bằng di động, không quá rõ nét, nhìn vẫn nhìn ra hình dáng soái ca *đăng ảnh*

#18: Quào, nhìn thụ vồn, máu mũi tuôn trào!

#19: Woa~ Nhan sắc này làm mị hoàn toàn tâm phục khẩu phục! Quả nhiên soái ca phối với sơ mi trắng là tuyệt phối!

#20: +1

#21: +2 nhan sắc là thứ yếu thôi, quan trọng là khí chất, mấy ai qua màn hình máy tính vẫn tỏa ra khí chất ngút trời như thế, khẳng định là siêu mẫu nào đó, các đồng dâm có biết đó là ai không?

...

#58: Phun trào máu mũi! Lầu 15, mị hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của đằng ấy

...

#106: Soái ca trong hình thật gây kích động lòng người! Có xúc động phóng ra một bài văn thật dài. [ ̄▽ ̄]

...

Bởi vì Tề An Cư luôn có tốc độ cập nhật chương ổn định, độc giả anh cũng hình thành thói quen, đến ngày sẽ trồi lên hóng truyện, nhưng một tuần nay họ kinh ngạc phát hiện ra, tác giả yêu dấu của họ không đăng thêm chương mới nào!

Dư lào đấy?

Ăn phải gì xấu à?

Vợ đẻ à?

Hay là đến tháng?

...

Đủ loại suy đoán không đâu xuất hiện, đến cả thành phần tàu ngầm quay năm cũng phải trồi lên hỏi nguyên nhân.

Tề An Cư chọn lấy một cái rep lại: Xin lỗi, gần đây, sinh hoạt bị quấy rầy, không khỏi đau đầu, nên mới chậm đăng chương mấy ngày.

Vừa mới rep xong, các độc giả lập tức hăng tiết, lại nhắn đến ồ ạt. Thế nhưng, Tề An Cư liền không buồn để ý.

Anh nói đau đầu, tức là thực sự đau đầu.

Tống Lăng Ức tìm mọi cách để xen vào cuộc đời anh, mỗi ngày đều quấy rối đầy đặn. Ban đầu anh còn lịch sử nói một nói hai, sau này thấy phiền phức, liền dứt khoát từ chối.

Khi đó, anh nghĩ rằng Tống Lăng Ức đã thức thời, không nghĩ là anh đánh giá cao cậu. Người này còn lặng lẽ gia nhập vào nhóm độc giả của anh, hoạt động sôi nổi, dựa vào cách nói chuyện thân thiện, đáng yêu, liền dễ dàng tham gia với đội fan cứng. Tề An Cư không muốn phát hiện cũng khó, cậu quá nổi bật giữa nhóm độc giả.

Đối với hành vi của Tống Lăng Ức, Tề An Cư đúng là cảm thấy không thích hợp, cậu cảm giác bằng hữu lâu ngày không gặp cũng sẽ không giống như thế này. Anh không khỏi cẩn thận lục lọi trong hồi ức, liệu Tiểu Hắc hồi ấy có giống như thế này không nhỉ?

Tiểu Hắc không ưa nhìn, sự hiện diện ở lớp gần như mờ nhạt, tuy rằng bọn họ cùng một ban, nhưng hầu như không nói chuyện. Anh cũng không nhớ rõ mối quan hệ của hai người thân thiết đến mức nào, chỉ nhớ một đoạn ký ức ngắn ngủi.

Một buổi trưa mùa thu oi bức, nhưng không khắc nghiệt như màu hè, ánh mặt trời không quá bạo liệt đến mức làm người ta khó chịu. Anh ngồi dưới bóng cây, tay hí hoáy bút không ngừng, ánh mắt hướng về phía hồ nước, phác họa lại trên bản vẽ.

Cũng không biết bao lâu sau, anh cho rằng người ban nãy vẫn đang ngồi cạnh anh đã nhàm chán cực độ, có lẽ đã chuồn đi từ lâu. Nhưng vừa ngẫu hứng quay đầu lại, liền phải hiện thiếu nam đen nhẻm giương đôi mắt đen lấp lánh nhìn anh, thấy anh quay lại liền lộ ra điệu cười ngốc nghếch: "Cậu thật lợi hại! Vẽ thật sự xuất sắc!"

Bị một bạn cũng lứa khích lệ không chút che đậy, anh cảm giác có hơi ngượng ngùng nói: "Tôi cũng bình thường thôi."

"Như thế nào là bình thường? Tớ xem sách giáo khoa mỹ thuật cũng chẳng mấy ai vẽ được như cậu! Cậu nhất định sẽ trở thành một đại danh họa!" Thiếu nam sốt ruột phản bác, dường như nhận ra anh đang nghi ngờ chính mình.

Đối với ánh mắt kiên định của thiếu niên, anh đột nhiên không nói thành lời, ngay cả chỉnh mình cũng không nhận thực được tình hình, vì cái gì mà người này tin tưởng anh đến thê? Đến bây giờ anh vẫn chưa lý giải được.

Thở dài, Tề An Cư không thể không thừa nhận, Tống Lăng Ức này, vô luận bên ngoài có thay đổi thế nào, thì cũng vẫn là thiếu niên ngày đó, một chút cũng không thay đổi. À không, có lẽ là thay đổi một điểm, càng lúc càng cuồng nhiệt.