Sấn Hư Nhi Nhập - Minh Trang

Chương 42



Thời gian vô tình, mùa thu năm nay đã lặng lẽ trôi qua.

Vào lúc 10:30 sáng, Tề An Cư đang đi bộ trên đường với một cái bình giữ nhiệt.

Cơn mưa thu vừa dứt, những chiếc lá vàng khô dập dềnh trên vũng nước ẩm ướt, một cơn gió mát thổi qua, anh khẽ cúi đầu tránh bùn dưới chân.

Khi anh đến phòng bệnh, ai đó đến trước anh một bước, vì người này từ khi biết tin đã luôn tìm đến đây. Anh cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.

Anh bình tĩnh gọi: "Mẹ" rồi bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Mẹ anh đã mổ cách đây 1 tháng, kết quả phẫu thuật và tình trạng phục hồi đang diễn ra khá tốt.

Quang trọng hơn là ý thức của bà ấy đã dần hồi phục.

Anh nhớ lần đầu tiên mẹ mở mắt. sau một hồi ngơ ngác, khi nhìn thấy anh đang đứng trước giường bệnh, trong ánh mắt bà lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Tề An Cư thấy mơ hồ, ngay sau đó bên tai anh truyền đến một tiếng gọi thều thào, bởi vì thanh âm quá yếu ớt, cậu suýt chút nữa cho rằng đây là ảo giác.

Anh không biết vì sao mẹ mình lại trở nên tỉnh táo như vậy, có thể là bởi vì tác dụng của cuộc phẫu thuật, cũng có thể vì khát vọng sống sót, dù sao bây giờ nhớ lại lúc ấy, anh vẫn còn thấy có gì đó không thật. Trước khi Tề An Cư đến, Tống Lăng Ức đang gọt táo, mặc dù sau vài lần luyện tập, cậu đã không để bị cắt vào tay, nhưng mà vỏ gọt không hề mòng, còn gọt cả mảng thịt táo dày. Cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc hết sức cẩn thận. Lúc này Tề An Cư đi vào, cậu nhìn về phía anh như một loại bản năng, vô tình cắt một đường, miếng táo bay ra.

Dường Quỳnh có hơi nhìn cậu bằng vẻ ghét bỏ, khóe mắt lại chuyển về phía con trai, dịu dàng nói: "Con tới rồi à? Dạo này có vất vả lắm không?"

"Con ổn."

"Đây là cái gì?"

"Con mang cháo đến cho mẹ."

Bà hơi lên giọng: "Con tự làm sao?"

"Không, con mua từ một cửa hàng cháo."

Sau khi nghe câu trả lời, Dương Quỳnh cảm thấy hài lòng.

Lúc này, Tống Lăng Ức cuối cùng cũng gọt xong một quả táo lành lặn với muôn vàn khó khăn, liền hớn hở đưa cho Dương Quỳnh: "Bác, cháu mời bác ăn táo."

"Cái này sao mà ăn được? Cậu phải cắt thành từng miếng mới phải chứ."

"Vâng, vâng, cháu quên mất."

"Cậu vội sửa lại, còn cắt thêm hai quả cam, cắm tăm vào, xếp thành đãi rồi mang lên."

Lúc này, Dương Quỳnh mới chịu ăn vài miếng.

Tề An Cư cũng cầm lấy miếng cam mà Tống Lăng Ức đưa tới, cảm thấy có hơi chua, nên cũng không ăn thêm.

Vào bữa trưa, Dương Quỳnh chỉ muốn ăn cháo do Tề An Cư mang tới, chứ không muốn ăn uống tại bệnh viện.

"Mẹ ăn ít quá." Tề An Cư nói.

"Không muốn ăn nữa, no rồi! Mỗi ngày nhìn mấy món ăn nhạt nhẽo, khô khốc ấy là muốn no!"

Tề An Cư không thuyết phục được bà, đành hâm phần cháo còn sót lại để bà ăn tối.

Để dễ ăn hơn, anh còn tự mình chuẩn bị ít đồ ăn mang sang, không ngờ Dương Quỳnh lại tức giận nói: "Mặc dù gia đình chúng ta không tốt như trước nhưng con cũng không được động tay vào mấy chuyện như vậy!" Thế là bà nổi cơn thịnh nộ, không chịu ăn uống gì.

Tề An Cư không làm được gì, khi anh còn nhỏ, mẹ anh đã là người nóng tính và khó chiều, những người khác chỉ có thể làm theo ý bà, bây giờ bà đã có tuổi lại thêm ốm đau, kéo theo tính tình càng trở nên tệ hơn.

Đồ ăn trong bệnh viện đúng là khó nuốt, nhưng ít ra cũng sạch sẽ và vệ sinh, dinh dưỡng hợp lý, tốt hơn ăn bên ngoài. Do đó anh chỉ có thể tự mình nấu ở nhà và nói dối mẹ là mua ở ngoài.

"Cũng may là mấy ngày nữa xuất viện, không cần phải sống khổ sở như vậy nữa." Dương Quỳnh nói bằng giọng oán trách, "An An, con nhớ bảo giúp việc dọn dẹp, hơn nữa, tất cả đồ nội thất phải được đánh bóng. Có biết không?"

Tề An Cư nói: "Không có giúp việc."

"Thế thì mau thuê một người đi, chẳng lẽ mẹ con mình lại phải tự mình dọn dẹp?"

Bà nói xong, cả phòng chìm vào im lặng, không một tiếng trả lời.

Sau cuộc nói chuyện, Tề An Cư đi tìm y tá để hỏi về tình hình sức khỏe mẹ.

Tống Lăng Ức lập tức đi theo, sau khi nghe anh trao đổi với y ta, cậu liền hỏi: "An Cư, anh tìm được nhà chưa?"

"Tôi đang xem." Tề An Cư vốn đang thuê một chung cư nhỏ, điều kiện ở mức trung bình. Nhưng nếu ở cùng mẹ, nhận định phải dọn đến nơi rộng rãi hơn, mà anh đã tìm nhà mấy ngày nay, nhưng chưa tìm được chỗ ưng ý.

"Em biết một chỗ được lắm, vị trí, an ninh, mọi thứ đều ổn. Quan trọng nhất là giả cả phải chăng. Sao chúng ta không xem thử?"

Tề An Cư nhìn ánh mắt mong chờ đang chớp chớp của cậu, thuận miệng hỏi: "Ở đâu?"

"À, thì ở... XX."

"Cùng khu với cậu à."

"... Vâng, em cũng tình cờ hỏi xem có chỗ nào ổn không. Ai ngờ lại có một người đang muốn cho thuê nhà. Vì người ta cần tiền gấp nên giá thuê cũng rẻ hơn so với bình thường. Đã thế môi trường xung quanh dễ chịu, an ninh tốt, lại còn có cả trạm y tế, rất phù hợp với người bệnh đang cần phục hồi. Vì vậy, em nghĩ..." Tống Lăng Ức lo lắng, không biết anh có hiểu ý cậu không?

Tề An Cư gật đầu, nhưng không nói là có đồng ý hay không?