Sấn Hư Nhi Nhập - Minh Trang

Chương 47



Chủ đề: Hế hế hế ~~ Tại buổi ra mắt "The Next Day", hai nam thần tượng lại đứng chung một khung hình!

Nội dung: Hình ảnh họ chụp cùng nhau thật sự rất đẹp và bổ mắt (☆_☆)

[Ảnh]

[Ảnh]

[Ảnh]

1L: Tình yêu to bự đời iem!

2L: Tống Lăng Ức thì quen mặt rồi, nhưng anh trai kia là ai? Tân binh hử?

3L: Phổ cập kiến thức đi bác!

4L: Ôi! Cảm ơn chủ nhà rất nhiều!

5L: Ối ~ Minh xin nhá (^0^)/

6L: Xin chào mọi người, sau đây là màn ngược đãi cẩu độc thân o(╯□╰)o

......

36L: Woohoo, tôi lại muốn An Cư công bảo nhé! Đúng như dự đoán, An Cư có khí chất tổng công ngời ngời╮( ̄▽ ̄)╭

......

43L: Kiên quyết ủng hộ Tề Tống! Chó ngoan, trung thành Lăng Ức và nữ vương lạnh lùng An Cư. Đứa nào phản đối thì nhào vào combat.

48L: Bây giờ vẫn có người nghĩ Tống Lăng Ức là công à?

......

61L: Có phải chỉ có tôi ghét Tề An Cư không? Cảm giác anh ta chỉ lợi dụng nam thần để có được cơ hội xuất hiện nếu không chỉ còn nước chìm nghỉm!

62L: Có mày nghĩ thế thôi! Cơ hội mẹ mày xuất hiện ấy. Những gì tôi nghĩ được là Lăng Ức muốn crush tham gia. Không công khai tình cảm rầm rộ thì không phải Lăng Ức. Hahaha, tôi hình dung được sự bất lực của An Cư mà =)))

Tống Lăng Ức thực sự muốn Tề An Cư tham dự buổi ra mắt phim, vì vậy cậu đã chật vật tìm biện pháp, cuối cùng nhận ra hai người có vóc dáng tương tự nhau. Trong tủ quần áo của cậu đầy bộ chưa mặc một lần, liền cẩn thận gửi đến cho Tề An Cư. Lần này Tề An Cư không còn lý do chối từ.

Vào ngày ra mắt, Tống Lăng Ức rất phấn chấn, tuy trông vẫn như thường lệ nhưng một vài cử chỉ đã tiết lộ nội tâm bấn loạn. Ví dụ, khóe miệng cậu luôn nhếch lên cười một cách vô thức, để lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp. Những người khác chỉ nghĩ rằng cậu đang thân thiện chứ không biết cậu rồ tình.

Rất nhiều phóng viên giải trí đã đến, đèn flash chiếu thẳng mặt luôn là điều không thể thiếu. Một phóng viên đã yêu cầu chụp ảnh hai người họ. Tề An Cư vẻ mặt đờ đẫn, muốn rời đi, nhưng Tống Lăng Ức nhanh chóng bắt được anh, cười nói với phóng viên: "Đúng vậy, hẳn là như vậy." Tề An Cư liếc mắt cảnh cáo, nhưng Tống Lăng Ức lại mạnh dạn giả vờ không để ý, đặt tay lên vai anh, cười tươi quá trớn.

Ngoài một lượng lớn phóng viên, còn có những người nổi tiếng khác và thành viên đoàn phim đến tham dự buổi ra mắt. Một số người quen, một số người không, một số đã từng tiếp xúc và một số chưa từng gặp gỡ trước đây. Nhân dịp này, tất cả họ đều muốn làm quen với nhau. Tề An Cư cũng nhìn thấy một mặt khác của Tống Lăng Ức, cậu rất giỏi khiêu vũ, trò chuyện và cười đùa, dường như tỏa sáng ở giữa đám đông.

Tề An Cư ở lại một lát, cảm thấy mình thật sự không hợp với bầu không khí này, hắn cũng không muốn ép buộc bản thân nữa. Muốn tìm đến một góc vắng vẻ nhưng không ngờ lại có người phát hiện ra anh.

"Xin chào anh Tề, tôi có thể phỏng vấn anh được không?"

Tề An Cư có chút kinh ngạc, lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không nhận phỏng vấn."

"Chỉ hỏi vài câu ngắn gọn thôi! Cậu và Tống Lăng Ức là bạn tốt của nhau à? Gặp nhau khi nào? Tại sao hôm nay lại đến buổi chiếu phim? Là do Tống Lăng Ức mời sao? Hai người có thường xuyên gặp mặt không?" Phóng viên kiên trì hỏi hàng loạt câu hỏi.

Tề An Cư cau mày, quay người bỏ đi, rõ ràng là không muốn hợp tác, nhưng phóng viên vẫn chĩa máy ảnh vào anh, không ngừng chụp. Trong lòng anh hiện lên một tia tức giận, nhưng không nói, tự nhủ rằng lần sau mình thực sự không nên đến một nơi như thế này, Lần tới tuyệt đối không mềm lòng trước vẻ đáng thương của người kia.

Chỉ trong chốc lát, Tề An Cư đã gặp một phóng viên và một nhà sản xuất tự xưng. Một chồng danh thiếp bị nhét vào tay làm anh khá bất lực. Tống Lăng Ức vừa mới thoát khỏi đám đông, vội vàng tìm Tề An Cư, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi anh, những kẻ phiền phức quá nhiều, em chỉ có thể đối phó bọn họ một lúc thôi. Ở đây chắc hẳn chán lắm phải không? Buổi chiếu sắp bắt đầu, đợi em một lát nhé."

Cậu làm vẻ mặt cầu xin, chắp tay và nhìn Tề An Cư bằng đôi mắt đen láy. Đối với trò giả vờ đáng thương của cậu, Tề An Cư đảo mắt như không nhìn thấy.

Cuối cùng sau khi chờ đợi, bộ phim chính thức phát sóng. Đây là lần đầu tiên Tề An Cư được xem màn trình diễn của Tống Lăng Ức trên màn ảnh rộng, cảm giác thật mới lạ.

Trước đây, vì gặp suốt ngày nên anh không có nhu cầu xem phim của Tống Lăng Ức. Nhưng bây giờ ở rạp lớn, xem phim cùng rất nhiều người, có lẽ anh cũng bị bầu không khí ảnh hưởng nên không khỏi nghiêm túc xem phim.

Tống Lăng Ức vào vai một tay xã hội đen, cậu cố tình làm cho mình trông xấu xí, làn da đen sạm, mái tóc không được tạo kiểu và xõa tung trên trán. Tuy nhiên, khi máy quay đến gần, đường nét khuôn mặt của cậu vẫn toát lên khí chất ngời ngời, ánh mắt mạnh mẽ và cảm xúc thực sự chạm đến trái tim khán giả.

Tề An Cư nhìn Tống Lăng Ức trong phim, bất kể vẻ mặt, giọng điệu hay tư thế bước đi, cậu dường như hoàn toàn là một Tống Lăng Ức sống ở thế giới khác. Anh không biết mình đang nghĩ gì, khóe môi hơi nhếch lên. Đột nhiên, một lòng bàn tay ấm áp, hơi đẫm mồ hôi từ bên cạnh duỗi ra, bao phủ mu bàn tay trái của anh.

Tim Tống Lăng Ức căng thẳng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, ngón tay trên bàn tay bị thương cứng đơ, co rút lại, cậu nuốt nước miếng, nhìn thẳng vào màn hình, không dám nhìn phản ứng của Tề An Cư.

Tề An Cư sửng sốt một lát, vô thức liếc nhìn Tống Lăng Ức đang cứng nhắc như một pho tượng.

Tề An Cư:......

Không biết phải mắng thế nào cho phải.