Nhiễm Thuật đứng ở nhà ga, hoang mang nhìn làng quê nông thôn.
Non xanh nước biếc cao vời vợi, gió thoảng hương rừng quyện cỏ cây.
Lúc này tâm trạng của cậu không khác tâm trạng sau khi xuống xe buýt thấy ruộng ngô kéo dài tận chân trời là bao. Lúc đó trường cấp ba bọn cậu sáp nhập với một trường khác nên bọn cậu phải chuyển từ trung tâm thành phố sang vùng ngoại ô.
May sao cậu chỉ cần ở đây hai ngày.
Đồng thời cậu cũng xác định, cậu và Lục Dĩ Nhiên không phải người cùng một thế giới.
Cậu thích những thứ sa hoa lộng lẫy nhưng không thực tế, càng không có hiệu quả chi phí thì càng thích.
*hiệu quả chi phí: là một phương pháp đo lường định lượng phản ánh mức độ có thể mua của mặt hàng (theo baidu)
Không lâu sau đó, xe của Đàm Nghiễn cũng tới. Cậu ta giúp Nhiễm Thuật xách va li xuống rồi đứng bên cạnh lịch sự chào hỏi: “Em chào đàn anh.”
“Ừm, chào cậu.”
Nhiễm Thuật khác với Lục Dĩ Nhiên. Lục Dĩ Nhiên là diễn viên thuần túy, còn Nhiễm Thuật là nghệ sĩ ca hát nhảy múa toàn năng, diễn xuất cũng khá.
Vì vậy cậu và Đàm Nghiễn có thể xem là đàn anh đàn em. Tuy rằng Đàm Nghiễn kiêu ngạo nhưng thái độ với Nhiễm Thuật chưa vượt giới hạn. Dù sao Nhiễm Thuật cũng là một đàn anh tài năng, đáng để cậu ta tôn trọng.
Đàm Nghiễn ngó ngang ngó dọc hỏi: “Nhà anh Lục ở đây thật hả? Hay là do quay chương trình nên mới cố tình tìm đến chỗ này?”
“Lão Lục có nhiều nhà lắm, thậm chí là anh ấy tự xây. Có khi đây là một căn đó đó.”
“Lão Lục…” Đàm Nghiễn lẩm bẩm, khẽ cười.
Nhiễm Thuật biết trước máy quay nên Đàm Nghiễn mới ra vẻ khiêm tốn thôi, chứ cậu ta còn lâu mới biết điều như vậy.
Dù sao Đàm Nghiễn cũng không phải kiểu người ngoan ngoãn, thậm chí Nhiễm Thuật từng nghe phong phanh quá khứ phóng đãng của Đàm Nghiễn.
Một lát sau, bọn họ thấy Lục Dĩ Nhiên đạp xích lô tới đón.
Cái xe xích lô này vô cùng thần kỳ. Xe mui trần, phía trước là ghế lái, phía sau có hai ghế ngồi, kéo ghế đằng trước ra có thể để hành lý vào trong.
Nhiễm Thuật trông thấy bộ dáng đạp xích lô như thần tiên của Lục Dĩ Nhiên, không khỏi “sặc” một tiếng.
Còn Đàm Nghiễn thì hạ kính râm xuống tận chóp mũi để có thể nhìn hình ảnh đạp xe của Lục Dĩ Nhiên bằng đôi mắt trần: “Lái mà cũng ra dáng nữa.”
Lục Dĩ Nhiên dừng xe ngay trước bọn họ, sau đó hất cằm với cả hai: “Hai cậu để vali lên đi.”
Hoàn toàn không có ý định xuống hỗ trợ.
Nhiễm Thuật ước lượng một lúc rồi đưa mắt về phía Đàm Nghiễn. Cậu vừa bị Tang Hiến làm cho đau cả eo, đến cái vali cũng không khiêng lên nổi.
Đàm Nghiễn nhìn Nhiễm Thuật xong liền cười, khẽ gật đầu: “Để em giúp đàn anh khiêng nhé.”
Nhiễm Thuật hiền lành đáp: “Ừm, cảm ơn cậu.”
Đàm Nghiễn bê vali của cả hai lên xe rồi xuống hàng ghế sau ngồi cạnh Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật ít ra còn ngồi được nhưng Đàm Nghiễn cao hơn một chút, lúc ngồi không thể đặt chân xuống được nên đã để tạm ra ngoài. Lục Dĩ Nhiên lập tức vươn tay đẩy đẩy cậu ta: “Rút chân vào đi, nguy hiểm lắm.”
“Dạ.”
Nhiễm Thuật khẽ liếc mắt sang, bỗng dưng nhận ra chèo thuyền hai người này sao mà khó khăn quá. Lúc gặp nhau ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói, đây là cuộc đối thoại đầu tiên của bọn họ.
Ngoài mặt không ai thèm nể nang ai thì cọ ra lửa kiểu gì?
Ekip sản xuất sắp xếp kiểu này khéo quá hóa vụng. Vốn dĩ có thể chung sống hòa bình với nhau nhưng giờ giả vờ thân thiết họ còn không buồn duy trì.
Trên đường đi, Lục Dĩ Nhiên đỗ xe tấp lại ngay chợ, quay đầu hỏi hai người: “Các cậu muốn ăn gì không?”
“Tôi ăn gì cũng được.” Nhiễm Thuật trả lời trước: “Nhưng đừng nhiều dầu mỡ quá.”
Đàm Nghiễn thắc mắc chuyện khác: “Anh nấu cơm ạ?”
“Chứ sao?” Lục Dĩ Nhiên bước xuống xe: “Thế hai cậu biết à?”
Nhiễm Thuật và Đàm Nghiễn bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu.
Lục Dĩ Nhiên không quan tâm lắm, hắn đỗ xe xong nói: “Tôi đi mua đồ ăn, các cậu trông xe nhé.”
Kết quả chỉ còn lại Nhiễm Thuật và Đàm Nghiễn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đàm Nghiễn mất tự nhiên nhìn camera, thắc mắc: “Camera cứ quay chúng ta suốt như vậy hả anh?”
“Đâu, còn phải biên tập hậu kỳ nữa. Kiểu gì cũng có đoạn chán lắm.”
Đàm Nghiễn do dự trong chốc lát mới quyết định lại gần Nhiễm Thuật, nhỏ giọng hỏi: “Anh add Wechat em được không?”
Nhiễm Thuật hào phóng móc điện thoại ra: “Được chứ.”
Đàm Nghiễn nhanh chóng kết bạn với Nhiễm Thuật.
Thêm bạn tốt xong, Đàm Nghiễn không cất điện thoại liền mà lấy tay che màn hình như che ánh sáng, sau đó nhắn tin tán gẫu với Nhiễm Thuật: Anh ta đang đóng kịch hay bản chất anh ta là vậy thế?
Nhiễm Thuật đọc tin nhắn, biết ngay Đàm Nghiễn nhịn hết nổi nên phải đi hỏi. Cậu trả lời Đàm Nghiễn: Lục Dĩ Nhiên vẫn luôn như thế.
Chính đối thủ của Lục Dĩ Nhiên cũng nói vậy thì Đàm Nghiễn tin tưởng ngay tức khắc.
Cậu đặt điện thoại xuống tiếp tục chờ, không có chút biểu hiện nào của sự không phối hợp.
Lát sau Lục Dĩ Nhiên mang đồ ăn đã mua về, để ở ghế sau rồi tiếp tục lái xích lô đưa họ tới chỗ mình đang ở.
Đến nơi, Nhiễm Thuật và Đàm Nghiễn không khỏi giật mình, không bất ngờ trước một thế giới hoàn toàn khác!
Giờ phút này Đàm Nghiễn hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ Lục Dĩ Nhiên vì làm khó dễ họ mới tới đây, vì nơi này thực sự, quá, vô cùng… xuất sắc.
Căn nhà dựng sừng sững giữa sườn núi.
Nhà xây kiểu cổ, tựa như những trấn nhỏ Giang Nam, tường trắng ngói đen, tường viện nhuốm mùi cổ xưa.
Đi vòng qua bức tường xây làm bình phong ở cổng sẽ thấy cầu nhỏ bắc qua suối, vườn cây xanh mướt hẳn là mời người thiết kế riêng, đâu đâu cũng tinh xảo đẹp đẽ.
Họ đi qua đường nhỏ uốn lượn, tiến vào biệt thự, bên trong trang trí cổ điển, nếu không có đèn điện trên đỉnh lầu và điều hòa tổng sẽ khiến người ta lầm tưởng bản thân đang ở địa điểm quay phim chụp ảnh.
Quả thực là thế ngoại đào viên, nhà có điều kiện!
Nhiễm Thuật đặt vali ở cửa, hỏi: “Nhà này cũng là anh xây?”
“Ừ, thiết kế, thi công, trang trí, sắp đặt vườn cây lẫn nội thất tôi đều tham gia.”
Đàm Nghiễn không giấu nổi sự ngạc nhiên: “Anh biết cả xây nhà?”
Trước kia Đàm Nghiễn không quan tâm tới Lục Dĩ Nhiên nên cũng không tìm hiểu nhiều.
“Ừ, tôi học đại học khoa thiết kế công trình.”
Đàm Nghiễn tiếp tục kinh ngạc: “Không phải sân khấu điện ảnh?”
Không học chuyên ngành sân khấu điện ảnh sao kỹ thuật diễn tốt thế?
“Diễn xuất là ngoài ý muốn, lúc đầu tôi là nhà đầu tư, sau đó nhà sản xuất mời đóng một vai, lên phim bốn mươi phút, nổi.”
Nhiễm Thuật biết chuyện này: “À, tôi biết, là “Bất quy” phải không?”
“Ừ.” Lục Dĩ Nhiên mang đồ ăn mua lúc nãy vào bếp.
“Bất quy” là một phim cổ trang chính kịch, không phải rất nổi nhưng cũng không quá kém.
Bộ phim này thần kỳ ở chỗ không ai nhớ rõ nam nữ chính nhưng lại nhớ rất rõ vai Tiên Tôn do Lục Dĩ Nhiên diễn, thần tiên hư ảo, vạt áo phiêu phiêu.
Phim có mười bốn tập, Lục Dĩ Nhiên xuất hiện tổng cộng bốn mươi phút, nhưng vẫn nổi.
Nhiễm Thuật thấy Lục Dĩ Nhiên định đi nấu cơm thì lẽo đẽo theo sau học hỏi.
Cậu phải học cho tốt còn về nấu cho Tang Hiến ăn.
Lục Dĩ Nhiên với Nhiễm Thuật không quá thân, nhưng Nhiễm Thuật đã nhờ vả thì Lục Dĩ Nhiên sẽ không chối từ.
Nhưng nhìn Nhiễm Thuật thái thịt, Lục Dĩ Nhiên chỉ dẫn thất bại chỉ có thể lấy gần hết đồ ăn trong tay cậu rồi nói: “Cậu cầm mấy cái này cắt chơi đi, đừng để đứt tay là được.”
Đàm Nghiễn chạy tới hóng hớt chỉ chỉ dưa chuột trong tay Nhiễm Thuật: “Cho em khúc đó đi, em ăn.”
Nhiễm Thuật đưa khúc dưa chuột cho Đàm Nghiễn, sau đó nghiêm túc thái thịt, tổ tiết mục còn đặc biệt quay kỹ hình tượng Nhiễm Thuật đang thái thịt.
Lục Dĩ Nhiên và Đàm Nghiễn hiếm khi cùng chung suy nghĩ, Nhiễm Thuật thái rất nghiêm túc thì cái đoạn phim quay hình tượng này vẫn nát toét.
Đàm Nghiễn vừa ăn dưa chuột vừa hỏi: “Mấy người đóng phim cổ trang không phải đều biết kiếm pháp à? Sao anh Nhiễm thái rau… như thế này?”
“Hai cái này giống nhau à? Cậu thấy kiếm khách nào dùng kiếm thái dưa chuột chưa? Có điều, đúng là tôi biết dùng kiếm hoa.”
Nhiễm Thuật kể xong thì vào bếp tìm dao, phải cho Đàm Nghiễn thấy cậu không tệ cả hai thứ. (thái thịt và múa kiếm)
Lục Dĩ Nhiên thấy thế lấy cái chổi lông gà đưa cho Nhiễm Thuật: “Dao kéo nguy hiểm, cái này an toàn hơn, hai người ra ngoài chơi đi, đừng ở đây nghịch.”
Nói xong thì đuổi hai người ra khỏi bếp.
Đàm Nghiễn nhìn cửa phòng bếp, nói: “Sao em cảm thấy anh ta coi chúng ta như trẻ con?”
“Cậu nhỏ hơn hắn ta mười tuổi anh còn hiểu được, nhưng anh kém hắn ta có hai tuổi.”
“Nhìn không ra luôn đấy.”
“Do ngoại hình anh trẻ à?”
“Không, trong mắt không có sự từng trải qua năm tháng?”
“…” Nhiễm Thuật cầm chổi lông gà múa ra một bộ hoa kiếm, tiếp theo đâm ra: “Xem kiếm!”
Hai người ở ngoài nghịch một lúc sau đó chạy tới xem Lục Dĩ Nhiên nấu cơm.
Nhiễm Thuật thực sự rất muốn học.
Đàm Nghiễn thì muốn xem xem, có phải Lục Dĩ Nhiên đang làm màu không.
Đến lúc Lục Dĩ Nhiên bắt đầu xào rau, Nhiễm Thuật chạy tới nói: “Tôi đến giúp.”
“Ừ…” Lục Dĩ Nhiên lơ đễnh bật bếp.
Lúc này Nhiễm Thuật đã nhiệt tình đổ dầu vào nồi.
Nước trong nồi chưa khô hết, dầu đổ vào bắn lên tung tóe, Lục Dĩ Nhiên vội tắt bếp kêu lên: “Nhiễm Thuật, trước kia cậu chưa từng mưu hại người à?”
“Hở?” Nhiễm Thuật không hiểu.
Lục Dĩ Nhiên như đang quan sát thể hiện của Nhiễm Thuật, đoán xem có phải cậu cố ý làm khó dễ mình không, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Không phải làm như thế, cậu đứng bên cạnh xem đi.”
Lục Dĩ Nhiên nói xong thì đi rửa lại nồi.
Nhiễm Thuật đứng bên cạnh nhìn Lục Dĩ Nhiên đợi nước trong nồi bốc hơi hết mới rót dầu vào, hắn nói: “Làm như vậy dầu mới không bị bắn, đây là thường thức.”
“…” Nhiễm Thuật nhìn một lúc, quay đầu hỏi Đàm Nghiễn: “Cậu biết không?”
Đàm Nghiễn lắc đầu: “Trước em không biết, giờ biết rồi.”
“Anh xem, cậu ta cũng không biết.” Nhiễm Thuật chỉ vào Đàm Nghiễn nói.
Lục Dĩ Nhiên không nói gì nữa, tiếp tục nấu đồ ăn.
Nhiễm Thuật và Đàm Nghiễn độc đứng xem, tay chưa kịp vươn ra giúp đỡ đã bị Lục Dĩ Nhiên đẩy về.
Hai người họ giúp chỉ thêm phiền.
Kết quả là hai người đứng bên cạnh ăn dưa chuột quan sát, nhai rôm rốp.
Chờ Lục Dĩ Nhiên bưng bốn món ăn hai món canh lên bàn, Nhiễm Thuật với Đàm Nghiễn mới buộc phải thừa nhận Lục Dĩ Nhiên không nói phét, người ta thực sự biết nấu cơm.
Đã vậy thức ăn sắc, hương, vị đầy đủ.
Nhiễm Thuật phê bình ẩm thực: “Tôi đột nhiên thấy anh khá là vợ hiền mẹ đảm.”
“Tôi khá kén ăn, sau khi tới đây không tìm được nhà hàng nào vừa miệng nên tự mình học nấu.”
“Anh có thể mời đầu bếp mà.”
“Nếu không phải vì quay chương trình thì tôi không thích có người quấy rầy cuộc sống của mình.”
Chủ đề của tiết mục này là cho khán giả thấy cuộc sống của nghệ sĩ, tên: “Đưa cậu vào cuộc sống của tôi”.
Sẽ có hai khách mời tới nhà minh tinh làm khách, xem xem minh tinh sau sân khấu như nào, sinh hoạt ra sao.
Nhiễm Thuật chỉ là khách mời tạm thời, Đàm Nghiễn là thành viên cố định, sau này Lục Dĩ Nhiên sẽ đi thăm nhà Đàm Nghiễn, thể nghiệm cuộc sống của Đàm Nghiễn.
Nhiễm Thuật suy đoán, Đàm Nghiễn nhất định sẽ dày vò Lục Dĩ Nhiên một trận.
Cậu đột nhiên thấy tiếc vì không thể dùng góc nhìn thứ nhất xem hai người kia cãi lộn.
Nhiễm Thuật đột nhiên nhìn Đàm Nghiễn hỏi: “Cậu không nói nhiều sẽ không được lên hình nhiều đâu.”
Đàm Nghiễn một mực cắm đầu ăn cơm, bị hỏi mới mở miệng: “Ừ… đúng vậy… mùi vị tạm được.”
Nhiễm Thuật cười: “Mùi vị tạm được còn ăn ba bát to?”
“Em còn trẻ mà.”
Nhất kích tất sát, Lục Dĩ Nhiên và Nhiễm Thuật tức khắc đồng loạt im lặng.
Đàm Nghiễn lại rất xoắn xuýt.
Cậu không vừa mắt Lục Dĩ Nhiên, luôn cảm thấy Lục Dĩ Nhiên xem thường cậu là idol.
Cậu rất muốn nhân ngày hôm nay khiến Lục Dĩ Nhiên khó xử, nhưng lần nào cũng không bới ra được sai lầm của Lục Dĩ Nhiên, đã vậy hắn nấu ăn còn cmn siêu cấp ngon.
Ăn ngon tới nỗi suýt cắn trúng lưỡi.
Đàm Nghiễn vừa ăn vừa phụng phịu.
Ba người ăn cơm, ba loại tâm trạng.
Nhiễm Thuật thích nói chuyện lúc ăn cơm, sức ăn bình thường.
Đàm Nghiễn ăn cơm yên tĩnh, sau khi bị Nhiễm Thuật quở trách thì không ăn thêm bát thứ tư.
Thực ra cậu ta còn muốn ăn nữa nên không khỏi xoắn xuýt.
“Còn trẻ thì rửa bát đi.” Nhiễm Thuật đột nhiên hạ giọng nói, một câu trêu chọc cũng phải trả thù lại.
“Dạ…” Đàm Nghiễn không ý kiến, đồng ý.
Đàm Nghiễn ngoan ngoãn đi rửa bát đũa.
Có điều Nhiễm Thuật và Lục Dĩ Nhiên ở ngoài chờ một lúc lâu cũng không thấy Đàm Nghiễn ra.
Lục Dĩ Nhiên tự nhiên nghĩ Đàm Nghiễn không biết rửa bát nên vào bếp xem sao thì thấy Đàm Nghiễn đang thừa dịp hai người không có mặt để lén ăn thêm một bát cơm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ.
Lục Dĩ Nhiên hơi mất tự nhiên: “Nếu không đủ thì tôi nấu thêm?”
“Không… không cần, em sợ…thừa, thừa bỏ phí.” Lúc Đàm Nghiễn trả lời, chỉ hận không thể rúc vào hốc tường.
“Ừ.” Lục Dĩ Nhiên yên lặng ra ngoài.
Lục Dĩ Nhiên ra ngoài thì rất nghi ngờ hỏi Đàm Nghiễn: “Đàm Nghiễn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười chín tuổi.”
“Vẫn đang tuổi lớn à?”
Nhiễm Thuật nghĩ, chắc vấn đề do lượng cơm ăn nên đáp: “To xác nên ăn nhiều, dù sao cậu ta cũng cao mét tám bẩy.”
Nhiễm Thuật nói xong thì nhanh chóng chuẩn bị thiết bị phát sóng trực tiếp của mình.