Ngọt như đường, chua như quất, đắng như thuốc, và cay xé lòng.
Tất cả những dư vị đó, từ 4 năm trước, Hải Uyên đều đã trải qua rồi.
***
4 năm trước.
“Uyên! Có phải con bỏ ngoài tai lời ba nói đúng không?” Người đàn ông lớn tiếng mắng con gái, hai bàn tay dứt khoát xé nát tờ giấy nguyện vọng của con.
Tờ giấy không tình nguyện bị hủy hoại, nhưng nó không có sức phản kháng, đơn giản chỉ vì nó là một tờ giấy vô tri vô giác, nhưng mang theo niềm kiêu hãnh về một ước mơ đẹp đẽ của tuổi trẻ. Nó lưu luyến với không khí, rồi nuối tiếc ngã nhoài xuống sàn nhà lạnh lẽo, trở thành những mảnh vụn.
Đây không phải là lần đầu tiên người trong xóm nghe thấy gia đình kia lộn xộn vì cô con gái, nhưng cũng không phải thường xuyên nghe thấy, mà là chỉ vài ba lần khi các đợt thi sắp diễn ra.
Nguyễn Hải Uyên là cô con gái duy nhất của gia đình đó, nên toàn bộ yêu thương đều dành cho cô, bao gồm cả sự kì vọng.
Cô con gái lên lớp 12, đồng nghĩa với thời điểm mà sự kì vọng được đẩy lên cao trào.
Hải Uyên học không quá xuất sắc, nhưng các môn học đều có số điểm thuộc loại khá giỏi, ngoại trừ tiếng Anh. Cô rất ghét tiếng Anh, nhưng ba mẹ muốn cô học chuyên ngành ngôn ngữ này, vì nó có triển vọng cho tương lai.
Hải Uyên si mê hội họa, nhưng ba mẹ xem đó là đam mê, không phải nghề có thể nuôi sống bản thân. Họ không biết rằng tài năng của Hải Uyên là quả ngọt trời ban, cũng không biết con gái họ chấp nhận dùng cả đời để gieo hạt chăm cây, dù thành quả có chua hay ngọt cũng đều chấp nhận.
Hải Uyên biết ba mẹ lo cho tương lai của cô, nhưng cô không muốn đi theo lối mòn họ vạch sẵn.
Hải Uyên nắm chặt tay, hàng mi rũ xuống, nhẹ nhàng nói: “Cho dù ba có xé một lần, một trăm lần, một nghìn lần, con cũng sẽ viết lại.”
Người đàn ông lớn tuổi ôm gương mặt mình trong sự bất lực. Mất một lúc để giữ bình tĩnh, ông nuốt cơn giận vào lòng, thấp giọng hơn: “Uyên, nghe lời ba, vẽ là đam mê, là ước mơ của con, nhưng nó không nuôi sống bản thân con. Uyên à, ba mẹ chỉ có mình con, ba mẹ không thể theo con, nuôi con, nuôi cả ước mơ của con cả đời được.”
“Vậy ước mơ của ba mẹ thì có thể nuôi được ạ?”
Ông Tú tận tay nuôi Uyên lớn, đương nhiên nhìn rõ được hàm ý đằng sau câu hỏi ngây dại đó của con gái, “Được, tiếng Anh sẽ giúp con dễ dàng hái ra tiền. Đến lúc đó, con muốn chạy theo đam mê nào, ba mẹ đều ủng hộ.”
Lời nói của ba rất có lý, nhưng cũng chính cái lý đó hóa thành mũi dao đục vỡ sự kiên nhẫn của Hải Uyên, cô rơm rớm nước mắt: “Con nói rồi, con sẽ vào đại học Mỹ thuật Thương Kinh, ba mẹ không cản được con đâu.”
“Uyên! Con có xem ba là ba của con không?” Ông Tú quát lớn.
Hải Uyên nức nở gào lên: “Có người ba nào nhẫn tâm đạp đổ ước mơ của con bằng ước mơ của mình không?”
Lời nói vừa dứt, bàn tay lớn và chai sần của ông Tú giáng xuống gương mặt Hải Uyên.
Chát!
Sững sờ sau hành động vì nóng giận mà bộc phát, ông Tú nhìn bàn tay run run của mình, lại nhìn đến bên má đỏ ửng của Hải Uyên.
Hải Uyên đang bần thần, giống ông, giống bà Liên.
Đó là lần đầu tiên ông Tú đánh con gái, đánh trong cơn nóng giận, và sự hối hận muộn màng theo sau.
Ông Tú lại gần một bước, muốn xoa dịu má Uyên, và cũng muốn xin lỗi Uyên vì hành động đáng ghét vừa rồi của mình.
Nhưng Hải Uyên né tránh ông, lùi lại phía sau. Không phải vì sợ hãi, mà là vì sự thất vọng và tội lỗi bủa vây cô.
Hải Uyên cúi thấp đầu, lời nói mang theo giọng mũi: “Con xin lỗi ba mẹ vì đã vô lễ, con xin phép về phòng trước.”
Vừa bước qua người ông Tú, nước mắt Hải Uyên đã vương đầy khóe mắt.
Và sau tiếng đóng cửa, Hải Uyên úp mặt vào gối, trùm chăn kín người. Theo tiếng nấc, nước mắt tuôn trào như suối.
Hải Uyên là họa sĩ mạng, không tính là nổi bật, nhưng cũng xem như có chút tiếng tăm. Cô dùng cái tên Nàng Quýt để thỏa mãn đam mê, tranh của Nàng Quýt được rất nhiều người thích. Có một vài người xin số tài khoản của Quýt để ủng hộ, tiếp sức cho cô vẽ nên những bức tranh mới. Nhưng Quýt từ chối vì nghĩ những người ủng hộ mình đều là học sinh, chưa tự chủ được tài chính, không nên vung tiền của ba mẹ vào những chuyện không cần thiết.
Hải Uyên nghĩ rằng, chỉ cần khóc một trận, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng khóc mòn khóc mỏi, khi cơn đau nửa đầu chậm chậm tiến đến, Hải Uyên buộc phải lật ngửa mình lại, ngừng khóc.
Giương mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã qua 10 giờ đêm, cũng nên đi ngủ rồi.
***
“Khánh, chỗ này thế nào?” Hoàng Tuấn vừa chọn được một địa điểm lí tưởng, liền la lớn cho cậu em trai vẫn còn đang châm điếu thuốc ở phía xe đỗ.
Trái ngược với sự hào hứng của Hoàng Tuấn, Hồng Khánh chỉ phẩy phẩy tay, lười nhác “ừ” lớn một tiếng.
Vài ba hôm trước, chẳng hiểu Hoàng Tuấn nghe ai nói rằng đêm nay sẽ có mưa sao băng, nằng nặc đòi dẫn anh cùng đi ngắm.
Muốn xem sao băng cũng đã đành, lại còn chọn một vùng quê ở Thương Kinh, cách xa Ưng Châu những hơn một trăm cây số.
Địa điểm họ đứng hiện tại là một khu đất vắng, không có bất kì một ánh đèn nào. Nếu có sáng, cũng là trăng trên trời in bóng lòng sông, và còn có đèn pha từ xe hơi.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không phải cô họa sĩ mạng Nàng Quýt mà anh hâm mộ từng nói qua nơi này là địa điểm thích hợp ngắm sao băng rơi, Hồng Khánh cũng chẳng thèm đến.
Điếu thuốc cháy được một phần ba, Hồng Khánh không rõ vì sao bản thân không còn muốn hút nữa. Anh dập thuốc vào gạt tàn bên trong xe, rồi vừa đi vừa hóng gió trời, bước lại chỗ anh trai.
“Em nhớ từ bé đến giờ anh có đam mê thiên văn học đâu, sao hôm nay lại giở chứng đi ngắm sao băng thế?”
Hoàng Tuấn chụm củi khô đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu nhóm lửa, “Nay cũng gần cuối tháng 3 rồi, thời gian này mấy đứa 12 còn đang viết nguyện vọng, bọn anh mới được nghỉ ngơi. Qua hai ba ngày nữa, giấy nguyện vọng gửi về, chuẩn bị làm hồ sơ, rồi tuyển sinh, đến lúc đấy bận lắm.”
Hồng Khánh chỉnh lại chiếc ghế xếp rồi ngồi lên, vắt chéo chân, “Giảng viên như anh cũng cần can thiệp vào chuyện tuyển sinh à?”
“Không hẳn. Thời điểm đó đang diễn ra kỳ thi cuối kỳ, những người hay coi thi đều tham gia hoạt động tuyển sinh hết, thành ra giảng viên các ngành phải chia nhau đi gác.”
Hồng Khánh là sinh viên năm ba ở Đại học Kinh tế Ưng Châu, không cùng trường nơi Hoàng Tuấn đang công tác, vậy nên không biết cán bộ gác thi phân chia như thế nào. Nhưng năm ngoái, cũng là năm đầu tiên Hoàng Tuấn gia nhập vào Đại học Ngoại ngữ Ưng Châu, độ từ đầu tháng 4 đến hết tháng 5, đa số Hoàng Tuấn đều sáng đi sớm, tối về khuya, cũng ước chừng lượng công việc nhiều ít ra sao.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hồng Khánh vẫn cảm thấy câu trả lời có điểm lấn cấn, “Chuyện này với ngắm sao băng có liên quan gì?”
Đột nhiên, Hoàng Tuấn ngồi lên ghế xếp, mắt đăm chiêu nhìn ánh lửa bập bùng trong đêm tối, “Khánh.”
Nghĩ anh mình căng thẳng vì có chuyện khó nói, Hồng Khánh hạ chân, điều chỉnh tư thế nghiêm túc hơn, hơi hướng người về phía anh trai, “Ừm?”
“Hồ Hồng Khánh.”
“Gì?”
Mắt Hoàng Tuấn vẫn nhìn về ngọn lửa, nét mặt trầm lắng hơn. Vài giây sau, “Anh vẫn chưa có bạn gái.”