“Từ nhỏ tính em đã điềm tĩnh, lúc lớn cũng thế. Cho dù em có tức giận chuyện gì, trừ khi đạt đến giới hạn hoặc cần thiết, em mới phát cáu mà lớn tiếng. Nhưng mà anh để ý, từ lúc biết Uyên, em dễ mắng người hơn, mà toàn là những chuyện liên quan đến Uyên.”
Đến Hoàng Tuấn còn bị vạ lây, mối thù này sao anh có thể quên?
Hồng Khánh im lặng, không phủ nhận, cũng không nhận.
“Còn nữa, thói quen ăn uống của em khác xưa rất nhiều. Ngày trước em hay ăn rau, giá sống ăn kèm, bây giờ phải chín mới chịu. Ngày trước em ăn bánh mì có bao giờ bóp đầu trước khi ăn đâu. Em cũng chẳng bao giờ ăn cháo chứ đừng nói là cháo loãng, vậy mà sáng sớm hôm qua dậy nấu cả một nồi.”
Thật ra anh muốn giải thích với Hoàng Tuấn, nhưng lại không biết giải thích ra sao, hoặc là không thể giải thích. Vì bản thân anh còn không thể lý giải được sự thay đổi đó có thật là bắt đầu từ khi quen Hải Uyên hay không? Nếu có thì chứng minh điều gì? Và vì sao khi hai người chia tay, anh vẫn còn giữ lối sống đó cho đến bây giờ?
Đấu tranh mãi, rốt cuộc vẫn là chọn tiếp tục giữ im lặng.
“Đó là thói quen ăn uống của Uyên phải không?”
“Làm sao anh biết?” Hồng Khánh chau mày.
“Nhiên nói cho anh biết, họ là bạn thân mà.” Thật ra An Nhiên không nói với Hoàng Tuấn chuyện này, anh chỉ bạo gan đoán bừa. Nhưng dù kết quả là sự thật, anh cũng chẳng bất ngờ là bao.
Gió lạnh bên ngoài lại thổi, vờn qua chóp mũi Hồng Khánh. Có thể vì gió lay giúp đầu óc thư giãn, thoải mái hơn. Hoặc cũng có thể là vì câu nói của Hoàng Tuấn mà nhẹ lòng: “Hôm em lên đường đi Thụy Sĩ, Uyên có đến.”
Hoàng Tuấn ngưng một lúc để xem biểu tình của người bên cạnh, và anh đã đoán đúng. Hồng Khánh không hề biết sự xuất hiện của cô gái có mái tóc màu bạch kim, lủi thủi một góc sân bay. Đợi khi máy bay đưa Hồng Khánh chìm vào bầu trời xanh và mất hút, cô gái đó lại một mình rời khỏi.
“Kể từ khi hai đứa chia tay, anh chưa từng thấy Uyên mập mờ với ai khác, chứ đừng nói đến là yêu đương.”
“Uyên có bạn trai rồi.”
Hoàng Tuấn chưa kịp bất ngờ, Hồng Khánh đã nói tiếp: “Không phải Minh, mà là một người khác. Tên là Tú, hôm nọ tặng quà sinh nhật cho Uyên…bọn họ yêu xa, người đó đang ở Thương Kinh…”
“Tú?” Hoàng Tuấn vừa hỏi vừa ngẫm: “Còn ở Thương Kinh á? Nói không chừng là bác Tú, ba của Uyên đấy. Hôm tốt nghiệp, cả nhà Uyên đến dự, bác trai nán lại cảm ơn anh mãi nên anh mới biết đó chứ.”
Nghe được câu này, đôi đồng tử của Hồng Khánh hơi thu lại, sắc tối hơn. Hoàng Tuấn càng khẳng định giả thuyết của mình đưa ra là đúng, anh bật cười: “Trời ơi, làm người sao mà để bị lừa mãi thế?”
Ngay sau đó, Hoàng Tuấn nghiệm ra một chuyện: “Đừng nói là hôm nọ biết thằng Minh là em họ Uyên, tức vì bị lừa nên gây lộn với Uyên đấy nhé?”
Hồng Khánh lườm Hoàng Tuấn một cái, thay cho cái gật đầu thừa nhận.
“Thật luôn?” Hoàng Tuấn kinh ngạc mở to mắt.
“Ừm,” Hồng Khánh đáp, giọng lành lạnh: “Anh biết em không bao giờ nói dối, chắc cũng biết em ghét nhất là bị ai lừa gạt. Uyên nói dối em, một năm sau từ Thụy Sĩ về, em mới biết. Em giận chứ, nhưng 4 năm qua em sớm đã không còn để bụng nữa.”
“Khi anh nói Minh là em họ Uyên, em còn nhớ cảm xúc của mình khi đó, cực kỳ tức giận.” Hồng Khánh lâng lâng đầu óc, ngữ điệu chậm rãi, đượm buồn, “4 năm gặp lại, Uyên không có ý định giải thích với em…còn muốn tiếp tục giấu diếm chuyện đó, tiếp tục đóng kịch.”
“Quả nhiên là em về để chúc mừng sinh nhật Uyên nhỉ?” Hoàng Tuấn khẽ cười, điệu châm biếm.
Lần này, Hồng Khánh không phủ nhận: “Có như vậy em mới biết Minh không phải bạn trai Uyên, vì chẳng có ai để bạn gái đón sinh nhật một mình.”
Đều đặn suốt 4 năm qua, mỗi ngày 10 tháng 7, Hồng Khánh sẽ đợi Hải Uyên ở rạp chiếu phim. Ban đầu, anh dựa theo sở thích của cô mà phỏng đoán xem cô sẽ xem bộ phim nào, và lần nào anh đoán cũng đúng. Sau đó, anh sẽ lặng lẽ nhìn cô ngắm hoa sấu rơi. Tiếp đến là theo chân cô đến phố ẩm thực, trông cô vui vẻ biết bao khi mua được mấy món ăn mà mình thích. Tiếp theo nữa, cô đi vào một con hẻm, dường như là lối tắt nên đường rất nhỏ, xe anh không vào được, vì vậy mà lần nào cũng mất dấu cô ở đó.
Xâu chuỗi lại những chuyện mà mình đã làm trong khoảng thời gian dài đằng đẵng qua, và cả những thói quen ăn uống mà Hải Uyên lây cho anh, Hồng Khánh rất mơ hồ, có phải anh vẫn còn yêu cô? Có phải những rung cảm cô mang lại cho anh là chân thật, anh thật sự đã rung động?
“Vậy nếu là em, nếu em còn là bạn trai của Uyên, em có để bạn gái mình đón sinh nhật một mình không?” Hoàng Tuấn gối đầu bằng hai tay, thở dài nói: “Không nhỉ? Âm thầm đi theo Uyên, có được tính là cùng nhau đón sinh nhật không?”
Được tính hay không không quan trọng nữa, anh chỉ muốn được nhìn thấy Hải Uyên trông như thế nào vào ngày đặc biệt của cô.
Ngay cả khi giữa họ không còn bất kỳ mối quan hệ nào, Hồng Khánh sẽ miễn cưỡng dùng cái danh “người yêu cũ” để lặng lẽ đưa cô về nhà an toàn.
***
Hồng Khánh lái xe chạy băng băng trên tuyến lộ, vun vút giữa trời đêm. Anh không muốn chậm trễ thêm một giây phút nào, anh muốn xác nhận lại, xác nhận xem có thật là anh biết yêu rồi không?
Hồng Khánh không dám chắc liệu Hải Uyên có đang ở công ty không, nhưng anh vẫn đến, vì linh tính anh mách bảo điều đó.
Đoạn hội thoại cuối cùng giữa hai anh em tuy không phải là lý do duy nhất, nhưng nó là lý do thúc đẩy cho mong muốn ngay lúc này của anh, anh muốn gặp Hải Uyên.
“Khánh, em còn nhớ lý do mà em lao đầu vào với nhiều cô gái như vậy không?”
Hồng Khánh lơ đễnh nhìn vào không trung, ngân dài giọng: “Nhớ, làm sao mà quên được.”
Lý do duy nhất, đó là anh muốn hiểu được ý nghĩa của câu nói: Tình yêu đẹp là khi dù nó không trọn vẹn, nhưng đủ để khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Chứng kiến ba mẹ mình trọn vẹn với nhau, hết lòng yêu nhau suốt bao nhiêu năm, Hồng Khánh đương nhiên rất hạnh phúc, nhưng cũng ganh tị.
Anh cũng muốn có được một tình yêu như thế, mà tuổi trẻ thì dễ bồng bột, anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng tình yêu có thể cưỡng cầu, vậy nên lông bông thả thính khắp nơi. Kết quả nhận lại, toàn là những cuộc tình vụn vặt.
“Em không biết 4 năm trước mình sai ở đâu, nhưng giấc mơ ban nãy cho em biết, lần này em sai ở chỗ đã mất bình tĩnh mà cáu gắt với Uyên. Bây giờ Uyên không quan tâm đến em…Uyên muốn em tránh xa Uyên.”
“Chừa chưa? Quả báo nhãn lồng đấy, ai bảo gây nghiệp cho lắm vào.” Hoàng Tuấn nheo mắt cười, nói: “Cung Cự Giải của bọn anh có một tính rất thú vị, nếu như còn để ý hay còn cảm tình thì sẽ còn nói chuyện, còn đáp lại lời của đối phương. Nhưng nếu bọn anh hoàn toàn cự tuyệt, không trả lời, thậm chí một ánh nhìn cũng chẳng cho thì lúc đó, đối phương mới không còn cơ hội.”
Không ai có thể rõ vấn đề này hơn Hồng Khánh, ngoài mặt Hải Uyên cự tuyệt anh, nhưng dù ra sao cô cũng sẽ phản hồi câu hỏi của anh. Một chữ “không” ngắn cũn cỡn thôi, cũng là còn hy vọng.
Hồng Khánh gạt nhanh cần số, dí mạnh vào chân ga. Chiếc xe màu đen vi vu trong đêm tối, tốc độ khiến nó nổi bật giữa con đường vắng vẻ và không gian tĩnh lặng.