Sao Cứ Ép Tôi Học?

Chương 49: Rời giường



Sáng hôm sau.

Tưởng Lệ Hân đã chuẩn bị bữa ăn cho họ từ sớm

Cô đi lên tầng hai, nhẹ nhàng mở cửa phòng Đan Vân Triệt một chút, liền nhìn thấy anh đang ôm Hạ Thanh Hồi trong lòng mình ngủ. 

Cô cười cười, "Hai đứa trẻ này quan hệ tốt thật, còn ôm chặt nhau ngủ nữa chứ."

Chú Lý vừa lúc đi tới bên cạnh, "Phu nhân, cháo phải đợi một lát..."

"Suỵt -- "Tưởng Lệ Hân dựng thẳng một ngón tay đặt trên môi, "Nói nhỏ chút, để hai đứa nhỏ ngủ thêm một lát."

Chú Lý lập tức hạ giọng nói, "Được, được."

Tất cả là vì chiếc giường này quá thoải mái.

Cái ôm của Đan Vân Triệt quá ấm áp.

Mùi hương của anh cũng thật quen thuộc và dễ chịu.

Hạ Thanh Hồi đã trải qua một giấc mơ dài và rất ngọt ngào.

Ngay khi cậu mở mắt ra.

Đậu má.

Tại sao mình lại ngủ trong vòng tay của Đan Vân Triệt vậy?

Sao cánh tay của mình lại quấn quanh eo cậu ấy nữa?

Mình còn chôn đầu trong ngực cậu ấy?

Mà lòng bàn tay của cậu ấy thì đang che chắn phía sau đầu mình?

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế?

Đêm qua trước khi ngủ rõ ràng đã cậu đã cố ý cách rất xa anh mà?

Đan Vân Triệt dường như vẫn chưa tỉnh lại, nên vòng tay anh còn đang cuốn Hạ Thanh Hồi nép vào người mình.

Cậu có cảm giác mình thật sự sắp nghẹt thở. Hơn nữa sức lực của Đan Vân Triệt rất lớn, cậu hoàn toàn không có cách nào thoát ra.

Chẳng lẽ cứ nằm như vậy chờ cậu ấy tỉnh lại sao?!

Như vậy thì rất rất rất không tốt!

Ai biết lúc nào cậu ấy tỉnh lại chứ!

Bữa sáng đã chuẩn bị  sắp nguội lạnh, Tưởng Lệ Hân nghĩ tới nghĩ lui rồi định đi vào phòng kêu hai người rời giường, "A Triệt, Hồi Hồi, thức dậy, thức dậy được rồi, mặt trời chiếu tới mông rồi kìa! Không được ngủ nướng nữa đâu."

Đan Vân Triệt rốt cuộc chậm rãi xốc lên mi mắt, buông Hạ Thanh Hồi ra, chống tay xuống giường ngồi dậy, xoa xoa thái dương.



Chết tiệt, tên này cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi.

Thừa dịp anh còn chưa tỉnh hẳn, Hạ Thanh Hồi tranh thủ thời gian xuống giường mang giày đi ra ngoài, lao vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt.

Tưởng Lệ Hân đã chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng và kem đánh răng mới cho cậu, rót nước, bóp kem đánh răng, đứng trước gương và cúi đầu đánh răng.

Đan Vân Triệt từ trong phòng đi ra,  về phía phòng tắm như một thói quen, mắt kính cũng không đeo, còn mơ mơ màng màng khép nửa mắt. Loáng thoáng thấy cửa phòng tắm đang hé mở, hình như có ai đó đang đứng trong đấy đánh răng.

Là... Hạ Thanh Hồi sao?

Hạ Thanh Hồi đang cúi đầu đánh răng, đột nhiên bị ôm chặt từ phía sau, đúng nghĩa là ôm chặt trong lòng.

Người nọ chống cằm trên vai cậu, cái đầu nặng trĩu.

"Mẹ kiếp..., Đan Vân Triệt, cậu làm gì vậy hả?"

Hạ Thanh Hồi nhìn qua gương, khá lắm, hai con mắt đều không có con nào mở luôn ha.

Cái này mẹ nó là chưa tỉnh ngủ đúng ngủ?

Chẳng lẽ là mộng du?

Hạ Thanh Hồi một bên đánh răng, một bên dùng tay chọc vào đầu anh.

Không có phản ứng, mắt vẫn nhắm.

Quằn què gì dạ? Không cho người ta đánh răng hả?

Hạ Thanh Hồi tiếp tục cố gắng giao tiếp với anh, "Cậu đến đánh răng à?"

Đan Vân Triệt khẽ gật đầu, nhưng vẫn nhắm mắt, chậm rãi nâng lên một tay.

Không nói một lời.

Hổng lẽ giống như trong truyền thuyết..

Gắt ngủ?!

Không đúng, lúc ở trong túc xá bình thường mà, sao giờ về nhà ngủ có một đêm mà lại xuất hiện trạng thái này?!

Hạ Thanh Hồi nhìn lướt qua một loạt đồ đạc trước gương, lấy ra một cái bàn chải đánh răng màu xanh da trời, bóp một ít kem đánh răng rồi nhét vào tay anh, "Đây, đánh răng đi."

Đan Vân Triệt giơ tay lên, lấy bàn chải đánh răng, một tay còn lại ôm cổ Hạ Thanh Hồi, bắt đầu há mồm đánh răng.

"Này, này, anh hai ơi, đứng như thế này thì sao đánh răng được?"

Anh vẫn nhắm mắt không nói gì, đánh răng chậm rãi như con lười trong Zootopia.

Đúng là bất thường quá đi à!!

Bệnh gắt ngủ này của Đan Vân Triệt quả thật quá đáng sợ, đánh răng mà phải ôm người ta mới đánh?! Hạ Thanh Hồi thực sự muốn quay video lại cảnh tượng này sau đó chiếu cho toàn trường xem. 



Tốt nhất là để cho bọn họ xem thật kỹ, vị đại thần trong miệng họ bây giờ là cái bộ dáng quỷ yêu gì!

1m87 là lừa người đúng không? Giờ giả bộ nói là đứa trẻ 3 tuổi chắc người ta cũng tin?

Vì chiếu cố "Em bé mộng du" này mà Hạ Thanh Hồi rửa mặt mình xong còn phải giúp anh làm hết, cậu nhúng ướt một cái khăn mặt rồi bắt đầu lau loạn xạ lên gương mặt trắng trẻo của anh. 

Đan Vân Triệt cũng hoàn toàn tùy ý cậu loay hoay. Thật vất vả cả hai mới hoàn thành nhiệm vụ rửa mặt đánh răng, thế nhưng mới chân trước vừa đi ra phòng tắm chân sau đã bị anh ôm lại.

Quá đang hơn nữa là hôm nay còn sinh tật vừa ôm vừa đi xuống lầu??!! Sao mà dính người quá trời vậy?! Y chang miếng kẹo mạch nha làm bằng đa trâu, ném đi đâu cũng không được!!

Tưởng Lệ Hân đã đợi ở dưới tầng rất lâu, khi cô định lên lầu xem chuyện gì xảy ra thì thấy con trai mình đang ôm Hạ Thanh Hồi xuống lầu, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt, hình như đang gối đầu lên vai cậu ngủ tiếp. 

Ông trời ơi! Tưởng Lệ Hân vội vàng đi tới vỗ vỗ cánh tay anh, "A Triệt! Con nhìn xem con đang làm cái gì thế hả? Ai ôi!!! Thiệt là, mắc cỡ chết mất."

Hạ Thanh Hồi xấu hổ nói, "Dì... con thấy cậu ấy chắc là chưa tỉnh ngủ đâu..."

"Trời ạ," Tưởng Lệ Hân không hề để ý nói, "Còn buồn ngủ lắm hả? Tối hôm qua làm gì mà mệt mỏi như vậy? Hay là ngủ không ngon, có muốn lên lầu ngủ thêm một lát nữa không?" 

Đan Vân Triệt không có một chút phản ứng, "Con coi người ta là cái gối ngủ của mình à?" Tưởng Lệ Hân bắt đầu gõ gõ đầu anh, "Dậy, dậy đi A Triệt! Con không biết ngại à, thấy xấu hổ không? Thiệt là!"

Tưởng Lệ Hân cảm thấy mặt mũi của mình đã bị anh ném ra ngoài đường hết rồi, nhưng dù có đánh thế nào thì Đan Vân Triệt vẫn cứ trơ lì ra đó không thèm động.

"Được rồi, A Triệt, con để Hạ Thanh Hồi đi trước, cho cậu ấy ăn sáng đã nhé, còn con lên lầu ngủ một giấc? Khi nào ngủ đủ mẹ sẽ đưa con trở lại trường." 

Nói xong cô lập tức muốn dùng tay tách hai người ra, kết quả lúc này rốt cục có phản ứng rồi. 

Nhưng lần này cái ôm chặt hơn.

Đôi môi mỏng của Đan Vân Triệt khẽ mở, nói ra hai chữ thiếu chút nữa là khiến hai người Hạ Thanh Hồi và mẹ anh tức chết, "Không được."

Hạ Thanh Hồi đen mặt. Cậu ấy thật sự lớn hơn cậu sao? Nhất định là giả, này  cỡ 3 tuổi là quá lắm rồi.

Tưởng Lệ Hân lúng túng nói với Hạ Thanh Hồi, "Thật ngại quá, có thể là do A Triệt nhà dì có hơi gắt ngủ một chút, để con chê cười rồi."

Hạ Thanh Hồi nhỏ giọng nói, "... Con nhìn ra được."

Trước bàn ăn. Tưởng Lệ Hân ngồi đối diện hai người, ôm cánh tay nhìn con trai mình. Đan Vân Triệt vẫn còn tựa lên vai Hạ Thanh Hồi, cũng không biết là đang ngủ hay là bị mộng du.

Hạ Thanh Hồi tự mình ăn một miếng bánh mì, sau đó lấy trong đĩa một miếng bánh mới đưa đến bên môi Đan Vân Triệt, anh há mồm cắn, giữ vững tốc độ nhai chậm rãi.

Quá mất mặt.

Thật sự là quá mất mặt.

Tưởng Lệ Hân hoàn toàn không nhìn được nữa, im lặng bụm mặt, "Haizz, giống y hệt hồi nó 3 tuổi."

Dáng vẻ của hai người bọn họ lúc này làm cho Tưởng Lệ Hân gần như nhìn thấy được thời điểm cô và Đan mới kết hôn. Khi đó Đan Lỗi cùng với Đan Vân Triệt bây giờ khá giống nhau, dính người muốn chết. Nhịn không được cười ra tiếng.

Không biết vì cái gì, Đan Vân Triệt hiện tại rất vô lại, nhưng Hạ Thanh Hồi vậy mà cảm thấy anh có chút... Đáng yêu.

__Hết chương__