Bầu không khí có chút lúng túng, đại sư huynh chỉ có thể giúp đỡ đứng ra giảng hòa: “Hay là… bắt tay giảng hòa nhé?”
Tùy Hầu Ngọc xoay xoay cổ tay, lui về sau một bước, lạnh nhạt trả lời: “Không thích nắm tay.”
“Vậy để tôi bảo hai người anh em của tôi xin lỗi cậu.”
“Không cần xin lỗi.” Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn đại sư huynh, cong môi mỉm cười, trong nụ cười lộ ra sự giảo hoạt, “Tôi nhàm chán nên tìm bọn họ giải buồn một chút.”
Nụ cười này đủ xấu xa, làm cho đại sư huynh vô thức nhướng mày.
Tùy Hầu Ngọc nói xong, lách qua bọn họ đi ra khỏi con hẻm.
Màn đêm buông xuống, Tùy Hầu Ngọc bước ra khỏi con hẻm tối thui, toàn thân được ánh đèn đường lớn bao phủ, như tỏa ra vầng hào quang nhàn nhạt.
Mái tóc đặc biệt kết hợp với cần cổ tinh tế, dáng người thon gầy, đôi chân dài cực kỳ bắt mắt.
Bóng lưng này đủ đẹp.
Nghĩ tới khuôn mặt kia, lúc đánh người hoàn toàn không hề lộ ra vẻ dữ tợn xấu xí, thậm chí còn dễ nhìn ngoài ý muốn… ừm, dễ nhìn.
Đại sư huynh nhìn theo hướng Tùy Hầu Ngọc rời đi, mãi đến tận khi đối phương biến mất ở đầu hẻm mới thu tầm mắt về, nhìn lại hai thằng bạn tốt của mình: “Bọn mày có thể bỏ cái kiểu tán gái đầy vụng về kia đi được không?”
Cậu trai cứu người không phục, xoa xoa chỗ đau trên người, cãi: “Xung quanh chúng ta rặt một lũ xưng huynh gọi đệ, chẳng có nổi một em gái nào, mày không thấy nhàm chán à?”
Đại sư huynh kéo khóe miệng lên cười: “Nhiều huynh đệ thì có gì không tốt? Không muốn tự túc thì nội dung hẹn hò có thể là cùng đi cắt bao quy đầu, sau đó đi ăn xiên que, đủ lãng mạn đủ đặc biệt mà?”
Cậu trai cứu người nghe xong trợn tròn mắt: “Cắt xong bao quy đầu rồi đi ăn xiên que? Nổi hết cả da gà!!”
Đại sư huynh mím môi không trả lời, đột nhiên cảm thấy cái đề tài này buồn nôn thiệt.
Xem xét lại tình trạng của hai thằng bạn, nhìn thì có vẻ bị đánh rất mạnh nhưng cũng không bị thương quá nặng, Tùy Hầu Ngọc ra tay rất có chừng mực, chỉ là những vết thương trên da thịt bên ngoài, cũng không đánh vào mặt.
Đại sư huynh mang bọn họ đi ra ngoài, thuận miệng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn.”
Ba người cùng nhau đi vào một quán ăn gần đó, bà chủ nhiệt tình bắt chuyện với bọn họ, “Ồ, Hầu Mạch đến rồi à?” Rồi nhìn sang hai người đi theo đằng sau, tiếp tục nói: “Tiểu Đặng và Tiểu Thẩm cũng đi cùng à, gần đây không có mùa giải sao? Vẫn ăn ba suất như cũ hả?”
Ba người tùy tiện đáp một tiếng, sau đó nhìn thấy bà chủ lấy thực đơn ra đưa cho một vị khách, lại là Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc cũng không ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, tiếp tục cúi đầu xem thực đơn.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Tùy Hầu Ngọc lật thực đơn liên tục, mỗi trang lại đọc tên mấy món.
Bà chủ ghi lại vào giấy nhớ, sau đó hỏi: “Cháu đang đợi mấy người đến thế?”
“Một mình cháu.”
“Một người không ăn hết nhiều như vậy đâu, đồ ăn nhà cô phân lượng vừa đủ, gọi ba món là dư dả rồi.”
“Không sao, cô cứ mang hết lên cho cháu.” Tùy Hầu Ngọc nói xong, trả thực đơn lại cho bà chủ, ngả người dựa vào ghế chơi điện thoại di động.
Tùy Hầu Ngọc mở wechat ra, nhìn thấy tin nhắn voice của Nhiễm Thuật gửi, thuận tay bấm nghe, từ điện thoại phát ra tiếng lắp bắp, “Cậu, cậu, cậu thật sự muốn chuyển ra ngoài ở à? Có cần tớ giúp cậu cái gì không? Thực, thực ra nếu không được thì tớ có thể sắp xếp cho cậu một căn nhà mới!”
Nhiễm Thuật là một tên nhóc cà lăm, chính là cái kiểu nói lắp làm cho người nghe cực kỳ bực bội.
Nếu chỉ nói lắp nửa câu sau thì nghe phần phía trước đã đủ đoán ra ý cậu ta rồi, không cần phải nói nốt nữa. Nói lắp phần đầu thực sự rất có tính thử thách độ kiên trì, mỗi lần cứ như đang nghe một khúc nhạc dạo dài xong xuôi mới vào được bài hát.
Tùy Hầu Ngọc thu âm trả lời: “Lần sau cậu có thể đánh chữ gửi tôi không?”
Bên kia rất nhanh đã hồi âm, “Cậu, cậu, cậu con mẹ nó ghét bỏ tớ đúng không? Đánh, đánh chữ rất mệt.”
“Tôi nghe cậu nói chuyện cũng rất mệt.”
Sau đó Tùy Hầu Ngọc nhận được một tin nhắn thoại dài 57 giây, nhìn là hết muốn nghe nên đặt lại di động xuống bàn.
Mặc dù đến sau nhưng đồ ăn của đám người Hầu Mạch lại lên trước, chủ yếu là vì bọn họ gọi mấy món đơn giản.
Bà chủ là một dì hơn năm mươi tuổi, giọng nói rất lớn, tính cách nhiệt tình, vừa bưng đồ lên vừa nói, “Rau này do nhà cô tự trồng, đảm bảo không phun thuốc nên tuyệt đối an toàn. Mà sao mấy đứa lúc nào cũng ăn ít thế, thân thể còn cao lên nữa mà, nên ăn nhiều một chút.”
Suất bọn họ gọi là một cái bánh bao chan nước dùng, thêm một quả trứng gà.
Không còn thứ gì khác.
Ba người đáng thương chuẩn bị ăn bữa tối thì nhìn thấy bàn cách đó không xa của Tùy Hầu Ngọc bày ra một đống đồ ăn.
Tùy Hầu Ngọc gọi sáu món, ba bát cơm, cũng đang bắt đầu ăn.
Bà chủ vốn đang bận rộn nhưng cũng gác hết lại, đứng ở bên cạnh hứng thú nhìn Tùy Hầu Ngọc ăn.
Hình ảnh này khá giống mấy cuộc thi cho thực thần thỉnh thoảng phát trên ti vi, dáng người nhìn qua gầy gò nhưng lại ăn được rất nhiều, không biết là đã cất đồ ăn đi đâu rồi.
Hầu Mạch nhìn suất ăn của mình rồi lại nhìn một bàn đầy thịt cá của Tùy Hầu Ngọc, trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần chua xót.
Nhưng cảm xúc này biến mất rất nhanh, chủ yếu là do Tùy Hầu Ngọc ăn cơm rất ngon miệng, hắn nhìn thôi cũng có một loại cảm giác thỏa mãn về mặt tinh thần, mặc dù mình ăn ít nhưng cũng thấy no rồi.
Cái này gọi là niềm vui khi nhìn người khác ăn hả?
Đặng Diệc Hành, cũng chính là cậu trai cứu người, trợn cả mắt lên, không nhịn được lầm bầm: “Tiểu tử này lợi hại quá rồi đó, còn có thể ăn nhiều như vậy?”
Thẩm Quân Cảnh, cũng chính là cậu trai lưu manh, nhỏ giọng trả lời: “Đây cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì, nếu tao không bị kiểm soát lượng đồ ăn thì chắc chắn còn ăn được nhiều hơn nó.”
Chờ đến khi Tùy Hầu Ngọc tính tiền xong xuôi rồi rời đi, bà chủ tới bàn của Hầu Mạch cảm thán: “Tiểu cô nương này thật đẹp, thân hình cũng cao, còn ăn được rất nhiều.”
Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn bà chủ, ánh mắt phức tạp.
Cuối cùng vẫn là Hầu Mạch lên tiếng nhắc nhở: “Cô à, đó là nam sinh.”
Bà chủ ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói: “Nam sinh mà có thể đẹp như vậy hả? Còn đẹp hơn cả cháu.”
Hầu Mạch rất không đồng ý với câu vừa rồi, đáp lại: “Mới có sáu đĩa đồ ăn đã mua chuộc được cô mất rồi, cô không thấy khuôn mặt của cháu mới là chuẩn mực của sự anh tuấn nam tính à?”
Bà chủ cười to: “Đúng đúng, Hầu Mạch của chúng ta đẹp trai nhất.”
Hầu Mạch dám nói thế, một phần là vì mặt hắn dày, không biết xấu hổ, một phần là vì ngoại hình của hắn xác thực không tệ.
Ngoại hình của Hầu Mạch từ nhỏ đã không cùng “màu sắc” với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Ở một khu vực nhiều người da có màu như nơi này, da của Hầu Mạch thuộc dạng cực kỳ trắng, nhưng là kiểu trắng bệch. Trời sinh cơ thể hắn cực kỳ ít sắc tố màu đen, đến tóc tai, lông mày, màu mắt cũng không phải là màu đen mà thiên về màu nâu sợi đay.
Một mái tóc ngắn màu sợi đay phối hợp với đôi mắt màu nhạt nhìn khá giống một con mèo, ánh mắt lúc nào cũng như hờ hững, không thèm để ý chuyện xảy ra xung quanh.
Nhìn qua tưởng hắn đang cười nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười, có lẽ là do sở hữu một đôi mắt cười bẩm sinh.
Cộng thêm sườn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, mắt sâu, tạo cảm giác lập thể nên thường xuyên bị hỏi có phải là dân tộc thiểu số hay con lai không. Thực ra gia phả nhà hắn không có nửa điểm liên quan đến hai phương diện kia, tổ tông ba đời là người đông bắc thuần túy.
Ba người đám Hầu Mạch ra khỏi quán cơm, ngồi ở cái ghế đá gần đó ngắm sao trời tiêu thực.
Gió đêm mát mẻ mang theo mùi cỏ cây thơm ngát, cả người như được chìm đắm trong thiên đường, vô cùng thoải mái.
Sự yên tĩnh rất nhanh bị phá vỡ vì Hầu Mạch nhận được cuộc gọi video của huấn luyện viên.
Hắn hít sâu một hơi, ấn nút đồng ý kết nối, sau đó nghe tiếng huấn luyện viên rống lên, “Mấy cậu chạy được bao nhiêu bước rồi?! Ban ngày kêu nóng không muốn chạy để tối chạy đúng không?! Dù là đang nghỉ hè cũng không thể lười biếng không luyện tập được!”
Hầu Mạch tỏ thái độ lấy lòng, làm dấu tay “OK” với ống kính, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ vâng ạ.”
“Đừng hòng mỗi người chạy một vòng lừa tôi. Tôi muốn nhìn thấy mấy cậu chạy theo ba hướng khác nhau, tách ra chạy, sau đó về nhà lên app quay video luyện kéo dãn ngay trong tối nay!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, ba người khóc thét lên, học sinh thể dục phải học trực tuyến qua mạng chính là sự sỉ nhục đáng xấu hổ nhất!
Ba người ảo não đi tới sân vận động.
Nơi đây là sân vận động lớn nhất ở khu vực này, ở giữa có sân đá bóng nhưng mà quanh năm bị đội khiêu vũ quảng trường chiếm giữ.
Đường đua điền kinh bao xung quanh tuy không láng mịn cho lắm vì không được chăm sóc đúng cách nhưng tổng thể vẫn ra dáng một nơi dùng để chạy bộ.
Trong lúc ba người khởi động làm nóng người, lại thấy một bóng dáng quen thuộc – Tùy Hầu Ngọc đang chạy về phía bọn họ.
Ba người vô thức quay qua nhìn nhau.
Đặng Diệc Hành không nhịn được hỏi: “Sản phẩm này bị sao vậy? Đừng nói là mới ăn cơm xong ra đây chạy luôn nhé? Không sợ đau dạ dày à? Đây là nguyên nhân cậu ta ăn nhiều đúng không?”
Thẩm Quân Cảnh lắc đầu lẩm bẩm: “Tôi đoán cậu ta phải mất khoảng 20 phút để tới đây, nếu không quen thuộc đường đi, lượn lờ xung quanh có khi mất tận 40 phút, nên có lẽ là cũng vừa mới đến thôi.”
Đặng Diệc Hành gật đầu: “Cũng đúng, ngày hôm nay cậu ta kéo theo vali hành lý, chắc chắn là mới chuyển tới khu này.”
Thẩm Quân Cảnh: “Cậu ta cũng là học sinh thể dục?”
Đặng Diệc Hành nhớ lại bộ dạng đánh người tàn nhẫn của tiểu tử kia, đồng ý với suy đoán của thằng bạn, “Nói không chừng là có luyện qua Tán Đả*, nhưng mà không nhìn ra được, cậu ta gầy trơ xương như vậy mà vẫn biết đánh nhau.”
(散打 – Tán Đả (Sanda): là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả)
Sau khi khởi động xong, Hầu Mạch chạy xuống đường đua, theo sau Tùy Hầu Ngọc, khoảng cách giữa hai người không xa không gần.
Không ai vượt qua ai, không ai dừng lại, giằng co liên tục mười vòng.
—
Sau khi Tùy Hầu Ngọc trở lại phòng trọ, cả người khó chịu vì nhàm chán.
Ngồi chơi game một lúc đã thấy chán nên cậu quyết định đứng dậy làm tổng vệ sinh.
Khu phòng trọ này đắt hơn bình thường một chút nhưng lại được hưởng nhiều lợi ích khác, ví dụ như đồ dùng vệ sinh cá nhân hay giấy vệ sinh đều được chủ nhà cung cấp đầy đủ. Tùy Hầu Ngọc thuê sống trong một thời gian nên mỗi ngày đều được thay một bộ mới. Chi phí điện nước cũng do chủ nhà chịu.
Mỗi ngày đều có người dọn vệ sinh tới nên căn bản không cần cậu ra tay dọn cái gì, nhưng mà cậu chính là kiểu người không thể ngồi yên nhàn rỗi được.
Sau khi dọn dẹp xong, Tùy Hầu Ngọc chống nạnh đứng nhìn căn phòng một lượt, tìm kiếm thêm việc khác để làm.
Cậu ngồi xuống ghế sofa, lấy hai viên kẹo cao su ra nhai, bức ép đè nén cảm xúc nôn nóng trong lòng xuống, bàn tay đặt trên đùi không an phận, hết mở ra lại nắm lại.
Cuối cùng vẫn không thể kìm được nữa, Tùy Hầu Ngọc quyết định ra ngoài, bắt đầu chạy lên chạy xuống ở chỗ cầu thang.
Môi trường sống xa lạ làm cho cậu cảm thấy bất an.
Bất an nên càng lo lắng nôn nóng.
Tùy Hầu Ngọc muốn phát tiết nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được cách gì hay.
Cách âm của nơi này nhà nào cũng giống nhà nào, cậu chạy tới chạy lui như vậy đương nhiên đã làm kinh động đến hàng xóm.
Một hộ gia đình mở cửa, người bên trong nhòm qua khe cửa nhìn ra ngoài, vừa vặn đối diện với Tùy Hầu Ngọc đang chạy lên tầng, hai bên bốn mắt nhìn nhau.
Lại là Hầu Mạch.
Hầu Mạch cũng ngẩn ra khi nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc, sau đó nở nụ cười hỏi: “Làm gì thế?”
“Máy chạy bộ của tôi ngày mai mới được giao đến.” Tùy Hầu Ngọc vừa nói vừa tiếp tục chạy.
Hầu Mạch mở to cửa nghiêng người nhìn bên ngoài, chỉ còn nhìn thấy đôi giày thể thao AJ, vì vậy lại lui vào trong nhà, giải thích với mẹ mình, “Có người đang chạy bộ.”
Mẹ Hầu dịu dàng mỉm cười, “Ừ, mẹ biết rồi, mẹ nghỉ ngơi đây, con cũng ngủ sớm đi.”
Hầu Mạch dìu mẹ trở về phòng bà xong xuôi mới quay về phòng mình.
Hắn mở máy vi tính, nhìn màn hình chần chừ một hồi lâu, sau đó nhập vài chữ lên thanh tìm kiếm: chứng tăng động.
Hắn đã nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đánh nhau, nhìn thấy bộ dạng đối phương ăn cơm, phát hiện tuy Tùy Hầu Ngọc đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn có một ít động tác nhỏ lo lắng nôn nóng, không khỏi có chút hiếu kỳ.
Sau khi đối chiếu lại cảm thấy Tùy Hầu Ngọc không phải bị tăng động.
So sánh tương quan một vài biểu hiện, hắn tìm thấy một vài từ ngữ mấu chốt khác, lại nhập: chứng hưng cảm.
Nhấp vào kết quả đầu tiên, bách khoa toàn thư trên baidu viết: có một số biểu hiện như đầu óc cực kỳ linh hoạt, hoặc thân thể cực kỳ khỏe mạnh, hoặc tinh lực cực kỳ dồi dào, ngủ ít, không có cảm giác mệt mỏi, hoạt động nhiều, tinh thần hưng phấn, hành vi liều lĩnh bất chấp hậu quả hoặc thích mạo hiểm, ham muốn tình dục mạnh mẽ…..
Hầu Mạch đọc toàn bộ nội dung, vô thức sờ cằm, không nhịn được cảm thán: “Thể lực tốt, dục vọng mãnh liệt, một sự kết hợp hoàn hảo.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Một số người Trung Quốc có màu sắc con ngươi khác bình thường nhưng tỉ lệ cực kỳ thấp, công không hề bị thiếu dinh dưỡng, mọi người yên tâm.
Một vài người phàn nàn về tên nhân vật nên giải thích một chút:
Tên của thụ lấy cảm hứng từ viên minh châu Tùy Hầu. Tùy Hầu và Hòa Thị Bích là hai bảo vật nổi danh thời Xuân thu chiến quốc, có một tác giả đã lấy bút danh là Tùy Hầu Châu nên tôi đổi thành Tùy Hầu Ngọc.
Tên là Ngọc nhưng không được người nhà đối xử như trân bảo.
Ngọc ca họ Tùy, chữ thứ hai cũng là một họ, vì muốn đi theo lối “lấy chồng theo chồng, gả Hầu theo Hầu” nên sau khi đổi tên, tên công là Hầu Mạch. Tên ban đầu của công không phải Hầu Mạch mà là An Nam Tích.
Nếu nhìn thấy truyện nào của tôi đặt tên nhân vật là Hòa Thị Bích thì cũng đừng ngạc nhiên nhé. [Nháy mắt bắn tim]
Tôi thích tên của bọn họ, vì vậy vẫn sẽ dùng tên này, không thay đổi.
*** Hết chương 2
Andy: Bìa truyện vẽ minh họa sương sương hai nhân vật chính rồi á =)))