Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 43: Cho ăn



Tùy Hầu Ngọc nhìn dưới nền có vẻ đã được lau qua một lượt, coi như sạch sẽ, trực tiếp ngồi xếp bằng, gắp mấy cọng rau thả vào nồi, hỏi: “Nồi ở đâu ra thế?”

“Huấn luyện viên Vương mang từ nhà đi.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn nước chấm, lại hỏi Hầu Mạch: “Không có tương vừng à?”

“Ăn tạm đi, tương vừng thì…”

Tùy Hầu Ngọc gắp một miếng thịt chấm thử vào bát gia vị Hầu Mạch điều chế, mùi vị ngon hơn cậu nghĩ, vì vậy gật gù: “Cũng không tồi.”

Lúc này Hầu Mạch mới nhớ ra gì đó, lấy từ trong balo ra một cái túi nilon nhỏ, nói: “Tôi không biết cậu có ăn rau thơm không, vì vậy thái nhỏ để riêng, giờ cậu muốn ăn thì trộn vào nước chấm ấy.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn xung quanh một lượt, phát hiện chỉ có duy nhất một bát nước chấm, hỏi Hầu Mạch: “Cậu có ăn rau thơm không?”

“Tôi có.”

“Vậy thì thả vào đi.”

Tùy Hầu Ngọc đưa bát nước chấm qua, Hầu Mạch mở túi dốc rau thơm vào, sau đó ném túi qua một bên.

Sau đó hắn lại tìm tòi gì đó trong balo, moi ra được hai cái bánh bao, nói: “Nếu không đủ ăn thì gặm thêm hai cái bánh bao này vậy.”

Tùy Hầu Ngọc chỉ nhìn không nhận, hiển nhiên là không có hứng thú mấy với bánh bao, rồi lại nhìn khắp nơi: “Có một đôi đũa thôi à?”

“Tôi nhớ tôi cầm theo hai đôi, kết quả tới đây chỉ còn lại một đôi, có thể là do lúc xếp đồ làm rơi lúc nào không biết.”

Tùy Hầu Ngọc gắp một miếng thịt, chấm nước chấm rồi đưa tới bên miệng Hầu Mạch: “Mùi vị được lắm.”

Hầu Mạch há mồm muốn ăn, nhưng tay Tùy Hầu Ngọc quá run làm hắn nửa ngày mới đón được miếng thịt vào miệng. Hắn lau cằm oán giận: “Cậu cứ như bị Parkinson* ấy, làm tôi chật vật theo.”

(*Hội chứng Parkinson: là một loại bệnh do thoái hóa hệ thần kinh gây ra, biểu hiện đặc trưng của bệnh là các cử động bị chậm chạp, cứng đờ, run và rối loạn về thăng bằng)

“Tôi chưa từng làm vậy!” Tùy Hầu Ngọc khó chịu giải thích, bộ dạng như thể Hầu Mạch rất không biết điều.

Hầu Mạch đoán có lẽ đây là lần đầu tiên Tùy Hầu Ngọc đút cho người khác ăn, không khỏi cười rộ lên, híp mắt cảm thán: “Giờ tôi nhìn cậu cứ có cảm giác như mình đang nuôi con vậy.”

Tùy Hầu Ngọc vốn đang tận hưởng đồ ngon, kết quả nghe được câu này biểu cảm lập tức đen xuống, liếc trắng Hầu Mạch.

Hầu Mạch vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Còn cậu là cái loại trẻ con đầu gấu không nghe lời.”

Tùy Hầu Ngọc tiếp tục ăn lẩu, lười biếng trả lời: “Tuổi không lớn lắm mà ý muốn làm cha lại rất mãnh liệt.”

“Tại vì tôi rất lo lắng cho cân nặng của cậu, tại sao lại không hiểu nỗi khổ của người làm cha này chứ?”

“Cậu sinh tôi ra lúc tôi mới nằm trong bụng mẹ được sáu tháng à?”

“Đừng có tính toán chi tiết quá.”

Tùy Hầu Ngọc không để ý Hầu Mạch nữa, tiếp tục xử lý đĩa rau, hỏi: “Có ăn nữa không?”

Hầu Mạch không từ chối, chủ động sáp lại gần, còn đề ra yêu cầu: “Thổi nguội đã rồi hẵng đút cho tôi, miếng vừa rồi quá nóng.”

Tùy Hầu Ngọc trực tiếp đưa đũa cho Hầu Mạch, chuyện duy nhất cậu có thể làm đó là giúp hắn bưng bát nước chấm.

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc một lúc, cuối cùng thở dài, tự mình gắp một miếng đồ ăn.

Nồi lẩu phát ra tiếng sôi ùng ục, trong nồi nổi lên một ít bọt khí, đồ ăn bên trong cũng lộn xộn lung tung.

Khí nóng lượn lờ vờn quanh hai người.

Trong một cái phòng trống, chỉ có một nồi lẩu và hai người, còn có túi nilon các loại nằm rải rác.

Trong phòng có một làn hơi mỏng, làm cho hai má Tùy Hầu Ngọc ửng hồng, hiển nhiên là cậu đang ăn rất thỏa mãn.

Ăn xong nồi lẩu, mỗi người một cái bánh bao xử nốt.

Trong thời gian này Tùy Hầu Ngọc ăn được tương đối nhiều, dù sao cũng vì muốn tăng cân.

Trong lúc dọn dẹp, Hầu Mạch dặn Tùy Hầu Ngọc: “Đừng nói với những người khác. Học sinh thể dục bị cấm ăn khuya vì sợ sẽ béo phì. Huấn luyện mùa đông tương đối khắc nghiệt, cũng sợ mùa đông bị trữ mỡ, nhưng mà… mùa đông cậu cứ lén lút lười biếng ăn nhiều thêm một chút, nói không chừng sẽ mập thêm được một ít.”

Tùy Hầu Ngọc muốn giúp đỡ Hầu Mạch, lại bị hắn ngăn lại: “Đừng!! Cậu đừng động, vừa mới bổ sung được một ít năng lượng, lại tiêu hao mất thì phải làm sao bây giờ? Cậu đi từ từ về phòng đi, lập tức nằm lên giường, một bữa này tôi không hi vọng cậu tăng được nhiều cân nhưng thêm được một, hai lạng cũng đủ mừng rồi.”

Tùy Hầu Ngọc đứng ở bên cạnh nhìn Hầu Mạch dọn dẹp xong mới lê bước nặng nề ra ngoài, quay trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường nỗ lực nuôi mỡ.

Khoảng hai mươi phút sau, Hầu Mạch cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn những người khác đều ngủ hết cả rồi, cũng không đi ra ngoài nữa, trực tiếp thay đồ trong phòng luôn.

Đèn phòng ngủ đã tắt nhưng đèn ở hành lang vẫn sáng, ánh đèn xuyên qua khe cửa, có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.

Hai mắt Tùy Hầu Ngọc đã thích ứng được với bóng tối, híp mắt lại là có thể nhìn thấy thân ảnh của Hầu Mạch.

Có lẽ dáng người phải được như Hầu Mạch thì gọi là đạt tiêu chuẩn, nhìn bóng lưng cũng biết nam sinh này rất khỏe mạnh cường tráng, cơ bắp trồi lên tụt xuống khi thực hiện động tác, như một cơn gió thổi qua sa mạc làm cho cồn cát phập phồng, đường nét cơ thể uyển chuyển tràn đầy sức mạnh.

Hầu Mạch thay xong đồ, không leo lên giường mà quay người tới bên giường Tùy Hầu Ngọc, lấy điện thoại ra nhìn thử một chút, sau đó tìm dây cắm sạc vào.

Một loạt động tác này được thực hiện rất nhẹ nhàng vì sợ đánh thức người khác.

Làm xong, Hầu Mạch nằm bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, quay người qua, chậm rãi tiếp cận, ghé vào tai Tùy Hầu Ngọc nói: “Tôi cứ nghĩ cậu đã ngủ rồi, không ngờ cậu đang nhìn lén.”

Một câu nói đánh trúng tim đen của Tùy Hầu Ngọc.

Cạu thản nhiên đối diện với Hầu Mạch, cây ngay không sợ chết đứng hỏi: “Không được nhìn sao?”

“Có thể có thể.” Hầu Mạch thỏa hiệp.

“Cậu xem ít hơn à?”

“Không ít không ít.”

Hầu Mạch cười khẽ một tiếng, lại ghé vào tai đối phương nhỏ giọng thầm thì: “Ngủ đi.”

“Ừm.”

Bấy giờ Tùy Hầu Ngọc mới nhắm mắt lại, theo bản năng sờ qua lỗ tai của mình, chìm vào giấc ngủ.



Sau một tháng Tùy Hầu Ngọc gia nhập đội tennis, có một giải đấu cấp tỉnh sắp diễn ra, đây là lẽ là giải đấu quan trọng cuối cùng trong năm nay.

Cuộc tranh tài này do một nhãn hiệu tài trợ, tên gọi chính thức của giải đấu là “Giải quần vợt thanh thiếu niên tập đoàn Đông Lợi Tín”, không tính điểm tích lũy nhưng tiền thưởng tương đối hậu hĩnh so với các giải đấu khác của thanh thiếu niên.

Thời gian thi đấu là khoảng đầu tháng 11, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, chưa phải thời gian lạnh nhất nên không có vấn đề gì.

Chỉ là mùa thu gió hơi lớn. Chiều gió và sức gió rất ảnh hưởng đến đường đi của bóng, yêu cầu kinh nghiệm thực chiến ngoài trời rất cao.

Nơi thi đấu cách chỗ bọn họ ở hơi xa, đi xe mất bốn tiếng mới đến.

Trong đội sắp xếp đi chung một xe, đến khách sạn trước hôm thi đấu một ngày, sáng hôm sau có thể dậy sớm điều chỉnh trạng thái.

Lần này đội tennis nữ cũng tham gia, hai nhóm ngồi chung một xe làm cho các thành viên ai cũng hưng phấn.

Đặng Diệc Hành sau khi thêm wechat của Lữ Ngạn Hâm cũng thu tâm bớt, mỗi ngày không thấy tìm cách tiếp cận nữ sinh nữa, trước khi lên xe tìm Hầu Mạch lẩm bẩm: “Mày không nói với huấn luyện viên Vương là cần phòng giường đôi à?”

Bình thường đều là Hầu Mạch và Tang Hiến ở cùng một phòng.

Bây giờ Hầu Mạch và Tang Hiến đều có cộng sự đánh đôi riêng, chỉ có thể tách ra, lần này Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc ở chung một phòng.

Hầu Mạch nghe xong không nhịn được mắng: “Lấy lí do gì bảo là muốn phòng giường đôi? Đi hưởng tuần trăng mật hả?”

Rồi sẵn tiện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người à?

Đặng Diệc Hành tiếp tục lẩm bẩm: “Hai người ngủ chung một giường không thấy chật sao? À… giường ở phòng kí túc xá cũng là giường đơn mà nhỉ? Hẳn là bọn mày cũng quen rồi.”

Hầu Mạch: “…”

Trong lúc Đặng Diệc Hành đang cười nhạo Hầu Mạch, Hầu Mạch nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đang vẫy tay với mình, hắn nói: “Tao đánh người đau lắm đấy!”

Đặng Diệc Hành làm một động tác kéo khóa miệng, không nói gì nữa.

Đoàn người lên xe, Hầu Mạch kéo Tùy Hầu Ngọc ngồi ở vị trí đầu xe, giải thích: “Đội nam nữ đi chung với nhau là ầm ĩ nhất, ngồi đây tương đối yên tĩnh vì gần huấn luyện viên.”

Tùy Hầu Ngọc gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhiễm Thuật kéo Tô An Di ngồi ở ngay sau lưng mình, tàn nhẫn lườm cậu một cái.

Tùy Hầu Ngọc theo bản năng nuốt nước bọt, biết Nhiễm Thuật lại đang không vui rồi.

Gần đây Nhiễm Thuật hay quấn lấy cậu hỏi mấy câu kiểu: đều là trúc mã, cậu có thể công bằng một chút được không? Một người là trúc mã ở bên cạnh cậu nhiều năm, một người là trúc mã bỏ qua cậu nhiều năm, ai nặng ai nhẹ cậu phải tự biết chứ?

Tùy Hầu Ngọc đáp đương nhiên Nhiễm Thuật quan trọng hơn.

Thế nhưng Nhiễm Thuật lại nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cùng luyện đánh đôi, ở chung một phòng, ngồi cùng một chỗ, đương nhiên là nổi giận.

Áp lực thật lớn.

Chờ người lên xe đông đủ, xe bắt đầu lái ra ngoài, sau đó không lâu dừng lại ở một ngã tư, đợi mãi không thấy nhúc nhích.

Huấn luyện viên đứng lên, dò hỏi đang xảy ra chuyện gì.

Tài xế giải thích: “Chỗ này có hai lối đi ra ngoài, một cổng giới hạn chiều cao nên xe chúng ta không qua được, một cổng đang đậu một cái xe, không thấy dán số điện thoại.”

Nhiễm Thuật ló đầu ra xem, nhỏ giọng nói: “Ferrari không dán số điện thoại là bình thường, nếu dán sợ là sẽ bị khủng bố tin nhắn mất.”

Huấn luyện viên Vương hỏi: “Có thể gọi xe kéo không? Tới muộn quá lại ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của bọn nhỏ.”

Tài xế than thở: “Chỗ này gọi xe kéo sẽ mất tận hai giờ.”

“Không đẩy nó qua được à?”

“Có thể, nhưng sẽ làm xước xe.”

Trong lúc mọi người đang nóng ruột, Tang Hiến đột nhiên nói: “Tông đi, cháu bồi thường.” Nói xong, lấy từ trong balo ra một tờ danh thiếp đưa cho Đặng Diệc Hành.

Đặng Diệc Hành quen Tang Hiến không phải ngày một ngày hai, trong nháy mắt đã hóa thân thành thư ký nhỏ, xuống xe dán danh thiếp lên con Ferrari kia.

Lên lại xe, Đặng Diệc Hành nói với tài xế: “Sư phụ, tông đi, phí sửa xe bạn cháu chịu trách nhiệm.”

Tài xế vẫn hơi do dự: “Nhưng… xe của chú là xe mới.”

Đặng Diệc Hành nhìn Tang Hiến, lập tức hiểu, nói: “Vậy thì để bạn cháu mua cho chú cái xe mới khác luôn.”

Tài xế không nói gì nữa, đạp chân ga ủn bay cái Ferrari kia đi luôn.

Thiếu gia Nhiễm Thuật thích khoe khoang sự giàu có không nhịn được “chậc chậc” hai tiếng, quay đầu sang nói với Đặng Diệc Hành đang vừa ngồi lại xuống ghế: “Hai vị hợp tác làm việc thật bá đạo!”

Đặng Diệc Hành chỉ cười, Tang Hiến vẫn trầm mặt không lên tiếng.

Hầu Mạch xen vào: “Cậu ta chính là kẻ ngốc nhiều tiền.”

“Là sao?” Nhiễm Thuật hứng thú hỏi.

Hầu Mạch phun tào cực kỳ tàn nhẫn: “Tôi từng theo ba người nhà đó đi tới một khu nhà bị tịch thu, họ mua hẳn một con đường tôi còn hiểu, kết quả bọn họ dùng nhà nuôi hai con hổ Đông Bắc, người ta nuôi ở vườn thú rồi còn gì, thỉnh thoảng đi xem là được rồi. Đây nuôi hổ Đông Bắc ở nhà làm gì? Lâu lâu nhìn qua lồng chơi à? Một năm nhìn một lần?”

Tang Hiến vẫn luôn trầm mặc bỗng mở miệng: “Lần đó đi chủ yếu mua nhà của cậu, những thứ khác chỉ tiện mua cùng thôi.”

Không bổ sung còn đỡ, bổ sung xong càng quá đáng.

Mua hẳn một con đường, ít cũng phải trăm triệu.

Viết to hai chữ: có tiền!

Nhiễm Thuật quay sang nhìn Tang Hiến vài lần.

Trong lòng tính toán, từ nay về sau tốt nhất đừng có khoe khoang giàu có trước mặt người này, dễ bị so sánh.

Tùy Hầu Ngọc nhỏ giọng hỏi Hầu Mạch: “Là chỗ mà nhà cậu đang ở à?”

“Không phải.” Hầu Mạch không giấu giếm, “Chỗ đang ở là nhà cũ của bà ngoại tôi, còn chỗ kia là chỗ lúc trước ba mẹ tôi ở, nhưng mà bây giờ đã thuộc sở hữu của nhà Tang Hiến rồi, chờ sau này tôi có tiền sẽ chuộc về sau.”

“Ò…”

Hậu quả ngồi cạnh Hầu Mạch chính là Tùy Hầu Ngọc ngủ suốt cả đoạn đường.

Nửa sau đoạn đường Hầu Mạch cũng dựa vào Tùy Hầu Ngọc ngủ luôn.

Lúc Nhiễm Thuật đánh thức hai người, Tùy Hầu Ngọc đang dựa vào vai Hầu Mạch, Hầu Mạch dựa vào đầu Tùy Hầu Ngọc, hai người ngủ cực kỳ say.

Nhiễm Thuật đeo balo lên lưng, nói: “Mọi người chia nhau về phòng hết rồi, ai xuống xe cũng quay đầu nhìn hai người một lần, thật không khác gì đang nhìn đồ triển lãm. Lúc ngủ cũng biến thành một tác phẩm nghệ thuật, e là chỉ có hai người mới làm được thôi.”

Thời gian này Tùy Hầu Ngọc cứ như biến thành người đẹp ngủ trong rừng, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có thể ngủ được.

Hai người mơ màng thức dậy, không lập tức xuống xe ngay mà ngồi tại chỗ cho tỉnh táo lại đã, dù sao cũng có nhiều người như vậy, vào cùng lúc lại chen nhau.

Đợi một lúc, Hầu Mạch xách đồ của cả hai xuống xe, Tùy Hầu Ngọc vừa ngáp vừa đi theo sau hắn.

Vào đại sảnh khách sạn, Tùy Hầu Ngọc ngồi lên vali hành lý, chờ Hầu Mạch đi nhận phòng.

Đến lúc chụp ảnh xác minh, Hầu Mạch cầm máy ảnh tới trước mặt Tùy Hầu Ngọc, không nỡ bảo cậu đứng dậy.

Giải quyết xong xuôi, Hầu Mạch đẩy vali hành lý đi, đẩy cả Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc ỷ vào sự gầy gò của mình, ngồi trên vali kệ Hầu Mạch đẩy, trên đường đi không ngẩng đầu lên lần nào, chỉ cúi đầu xem di động. Nhiễm Thuật đẩy hành lý theo sau, nhìn hai người kia lại tức giận không thôi, thầm mắng Tùy Hầu Ngọc không có lương tâm, mỗi ngày chỉ biết bám lấy Hầu Mạch! Bước chân dậm bộp bộp xuống đất làm cho Tô An Di cười không ngừng.

Trong lúc đợi thang máy, Nhiễm Thuật hỏi Tô An Di: “Cậu ở cùng phòng với ai?”

“Huấn luyện viên Vương nói đội nam chỉ có tôi là trợ lý nên mấy ngày nay sẽ khá vất vả, vì vậy cho tôi ở một mình một phòng giường đôi.”

Mấy ngày tới nhất định sẽ rất bận, một mình huấn luyện viên Vương dẫn đội sẽ không thể lo được hết, may mà có Tô An Di hỗ trợ, Tô An Di có thể giúp một tay xử lý rất nhiều chuyện.

“Ò… Vậy thì tốt.”

Nhiễm Thuật tìm phòng của mình, vào phòng đánh giá qua một lượt, cảm thấy căn phòng này có hơi đơn sơ, có lẽ là phòng tiêu chuẩn chất lượng thấp nhất.

Cậu ta nhìn quanh, tự hỏi có nên đi nâng cấp loại phòng lên hay không. Lúc đẩy cửa phòng tắm đi vào Nhiễm Thuật bị Tang Hiến đang đứng rửa mặt bên trong làm cho hết hồn.

Hình như Tang Hiến đang mò tìm khăn lau mặt, Nhiễm Thuật kéo cái khăn treo trên giá xuống cho Tang Hiến.

Tang Hiến nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

Nhiễm Thuật chỉ nhìn Tang Hiến, không lên tiếng, ánh mắt tập trung vào cổ tay của đối phương.

Lúc này Tang Hiến đang không đeo bao cổ tay, có lẽ là rửa mặt nên phải tháo ra.

Nhiễm Thuật nhìn thấy rõ ràng từng vết sẹo trên cổ tay Tang Hiến, một vài vết khá nông, một vài vết lại có vẻ cực kỳ sâu.

Nhiễm Thuật có thể chắc chắn những vết sẹo này là do cắt cổ tay lưu lại, có vết nhìn khá cũ, có lẽ là đã từ rất lâu rồi…

*** Hết chương 43