Trong đại điện, khoảng mười nhân vật thủ lĩnh của Tuyết Long đảo đều thành thật an phận lại, cả đám không dám làm càn dưới ánh mắt âm trầm lạnh lùng của Dịch Thiên Mạc, chỉ sợ làm cho Dịch Thiên Mạc bất mãn mà xảy ra chuyện không hay.
Hai người Y Ân và Ô Khắc sau khi cảm nhận được năng lực linh hồn đáng sợ của Dịch Thiên Mạc đều dồn ánh mắt vào Lâm Đạt, dùng ánh mắt hỏi Lâm Đạt, muốn biết được thân phận thật sự Thạch Nham. Bất kể Y Ân hay Ô Khắc đều là lão cáo già, tự nhiên nhìn ra Dịch Thiên Mạc vẫn luôn nghe lệnh của Thạch Nham, điều này làm hai người thầm kinh hãi, theo bản năng liền đoán được thân phận của Thạch Nham tất nhiên không tầm thường.
Lâm Đạt và Thạch Nham tuy từng có quan hệ với nhau một thời gian nhưng nàng cũng không rõ lại lịch của Thạch Nham lắm, hiện giờ nhìn thấy được Dịch Thiên Mạc cường đại ở sau lưng Thạch Nham đương nhiên cũng biết rõ Thạch Nham không phải người thường, thế nên mới không được nhịn hỏi.
Thạch Nham đứng giữa điện, đợi sau khi Dịch Thiên Mạc đã khống chế được tình hình bỗng nhiên cười nhẹ giọng nói với Lâm Đạt:
- Xem như ta là người Dương gia đi.
- Dương gia!
Sắc mặt mọi người trong điện đột biến.
Đồng tử Lâm Đạt bỗng co lại, thần sắc hơi buồn bã khẽ gật đầu:
- Ta nên sớm đoán ra mới phải, sau khi chúng ta chia tay, dường như ta thấy huynh và Tu La vương Mạc Đoạn Hồn cưỡi Thanh huyết ma bức rời đi, chỉ là lúc đó còn có chút không tin, rốt cuộc bây giờ đã xác định rồi.
Nghe Thạch Nham nói rõ thân phận, bất luận là Y Ân hay Ô Khắc, sắc mặc đầu có hơi chút khó cioi, vẻ mặt hơi lo lắng.
Dương gia ở Vô Tận Hải nổi tiếng là ngang ngược, Gia La hải vực và Viên La hải vực cách nhau không xa, khi xưa Tam Thần Giáo và Dương gia lại càng thường đánh nhau, không đội trời chung, Tuyết Long đảo thuộc về thế lực ngoại vi của Tam Thần Giáo, gia tộc Võ Giả trên đảo tự nhiên sẽ không xa lạ Dương gia, biết rõ Dương gia là thế lực khủng bố cỡ nào.
- Ngươi, ngươi đến Tuyết Long đảo của chúng ta muốn làm gì?
Y Ân đặt mông ngồi lên ghế, giả vờ bình tĩnh cầm lên một tách nước, từ từ hớp một ngụm lo lắng nói:
- Hai năm trước, rất nhiều thế lực tiến vào đóng giữ Gia La hải vực, ra tay đối phó với Dương gia các ngươi, nhưng mà Tam Thần Giáo không có tham dự chuyện này, cho dù ngươi muốn trả thù cũng không nên tìm chúng ta.
Y Ân vừa nói như thế, mọi người trong điện cuống cuồng hưởng ứng, gấp rút biện hộ cho mình, hoặc là nói Tam Thần giáo và Dương gia gần đây không có xung đột, hoặc là nói bọn họ chỉ là thế lực ngoại vi của Tam Thần Giáo, không rõ ràng tình tình bên trong giáo.
Nói đi nói lại chỉ là muốn chứng minh sự vô tội của bọn họ, hy vọng Thạch Nham giơ cao đánh khẽ.
- Thạch Nham, huynh, huynh đến Tuyết Long đảo chúng ta, chẳng lẽ muốn?
- Nàng nghĩ đi đâu thế? Lần này ta tiện đường đi ngang qua Tuyết Long đảo, chỉ là muốn đến thăm nàng, nào có ý gì khác.
Mọi người trong điện thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Đừng nói Tam Thần Giáo không có nhắm vào Dương gia, cho dù Tam Thần Giáo nhắm vào Dương gia, nể mặt nàng ta cũng sẽ không đối phó gia tộc Khoa Lặc các nàng đâu.
- Ta đến chỉ… chỉ muốn đến thăm nàng, xem nàng sống có tốt không mà thôi
Nét mặt Lâm Đạt xúc động, trong mắt lặng lẽ hiện lên vẻ cảm động.
Y Ân kinh ngạc nhìn Thạch Nham lại lặng lẽ nhìn chằm vào Lâm Dạt, dường như nhìn ra điều bất thường gì trong đó, ánh mắt từ từ sáng lên.
Lúc này gia tộc Khoa Lặc đang gặp phải vài chuyện khó giải quyết, Y Ân khổ sở vì tìm không được phương pháp giải quyết, gần đây lòng đầy lo lắng, hiện giờ đột nhiên phát hiện nữ nhi mà minh tựa như quan hệ tốt với Thạch Nham, không khỏi nảy lên ý niệm...
Y Ân trầm ngâm một lát, ngầm có chủ ý, bỗng cười lên ha ha, thân hình hơi mập lết ra khỏi ghế, khuôn mặt hồng hào nâng ly rượu trong tay lên, cất giọng nói:
- Thạch Nham hiền chất, nếu không để ý thì trước tiên ngồi xuống uống một ly, thế nào?
Thạch Nham ngẩn người, trong lòng muốn cự tuyệt, đột nhiên phát hiện ánh mắt chờ mong của Lâm Đạt nhìn hắn, tựa như đang khẩn cầu hắn đồng ý.
Hơi sửng sốt, Thạch Nham cười nhạt, khẽ gật đầu với Y Ân
- Được thôi.
- Mời ngồi, mời ngồi.
Y Ân vội vàng đi lên tiếp đoán, tự mình đến sắp xếp chỗ ngồi, thái độ cực tốt thậm chí có thể nói là nịnh bợ.
Lâm Đạt nhìn thấy cha mình lộ vẻ tươi cười nịnh nọt như thế, tự nhiên là biết ông ấy nghĩ gì, vốn định âm thầm nhắc nhở ông ấy đừng như vậy nhưng khi nghĩ đến tình hình phức tạp hôm nay, trong lòng khẽ thở dài rồi vứt bỏ ý nghĩ đó của mình, chỉ là hơi xấu hổ nhìn Thạch Nham, dùng ánh mắt muốn nói Thạch Nham đừng trách. Thạch Nham mỉm cười gật đầu, tỏ ý mình không để ý, sau khi cùng Dịch Thiên Mạc ngồi xuống, cũng không nói năng gì, tự mình lấy Thanh xà quả ở trước mặt không khách khí cắn một miếng, vừa nhai vừa lẩm bẩm:
- Mùi vị không tệ.
-Ha ha.
Y Ân luôn cười ngây ngô, cũng không vội nói chuyện, vẫy tay ra hiệu Lâm Đạt ngồi xuống bên cạnh Thạch Nham. Chờ Lâm Đạt ngồi xuống bên trái Thạch Nham ông ta mới giả vờ vô ý nói:
- Không biết hiền điệt từ đâu đến? Chuyện này, tình hình Già La hải vực bây giờ cực ay2 phức tạp, hiền chất có biết tình hình bên kia hay không?
Đây chính là vấn đề hiện nay Thạch Nham quan tâm nhất.
Lắc lắc đầu, vẻ mặt Thạch Nham từ từ trở nên trầm trọng hơn
Nói thật, ta không phải từ Già La hải vực tới, ta rời khỏi Vô Tận hải được một thời gian vừa mới trở về, cho hỏi hiện tại rốt cuộc tình hình như thế nào?
Y Ân tựa như sớm biết Thạch Nham không phải từ Gia La hải vực tới, nghe Thạch Nham nói như vậy không thấy kỳ lạ chút nào, chỉ khẽ than, giọng điệu đau thương nói:
- Già La hải vực thất thủ rồi….
Đôi mắt Thạch Nham hơi híp lại.
- Hai năm trước, sau khi người Dương gia của hiền chất đều biến mất, không lâu sau liền có Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư đi tới Gia La hải vực. Chỉ mất một năm, Ma nhân đến từ Đệ Tứ Ma Vực đã chiếm lấy Già La hải vực. Già La hải vực lúc này đã thuộc về Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư rồi.
Dáng vẻ Y Ân đau thương lắc đầu thở dài, giống như cả nhà ông ta đều bị Ma nhân tiêu diệt vậy.
- Ta biết sẽ xảy ra chuyện này mà .
Thạch Nham cười lạnh
- Lúc đầu thế lực các nơi liên thủ, sau khi biết rõ hai Ma Đế giam cầm gia chủ Dương gia, còn dám hợp tác với Ma nhân để đối phó Dương gia, cuối cùng làm cho Dương gia không thể không lui về các nơi, khiến cho Thiên Môn thông đến Ma Vực Thứ Tư không có người phòng thủ, còn nảy lên suy nghĩ buồn cười là khai thông mua bán với Ma nhân, hiện giờ Ma nhân xâm nhập quy mô, sẽ từ từ từng bước nuốt trọn Vô Tận hải, đám người đó hiện giờ phải gieo gió gặt bão, thật là sảng khoái.
Tay của Y Ân run run, mặt mày xấu hổ, lau mồ hôi ngượng ngùng cười gượng nói: "Viên La hải vực chúng ta nằm sát Già La hải vực, Tuyết Long đảo chúng ta cách Già La hải vực cũng không xa, nghe nói gần đây Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư sau khi điều chỉnh đang chuẩn bị công kích đến Viên La hải vực chúng tôi, chuyện này…
Thạch Nham liếc nhìn ông ta, cảm thấy kỳ quái nói:
- Các ngươi thuộc thế lực của Tam Thần Giáo thì Tam Thần Giáo tự nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp, có lẽ lúc này Cổ gia và Thiên Trì Thánh Địa đã bắt đầu thương lượng với Tam Thần giáo các ngươi rồi phải không? Lúc này vẫn còn chưa đánh tới đây mà. Ông gấp gáp làm gì?
- Là còn chưa đánh tới, nhưng một khi đánh tới đã không còn kịp rồi.
Ô Khắc cười khổ, lắc đầu thở dài, đã không còn hăm hở như trước.
Lâm Đạt ngồi bên cạnh Thạch Nham cúi đầu hơi thấp, không nói năng gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe, tay để dưới mặt bàn cũng lặng lẽ nắm chặt lại, hình như có chút căng thẳng.
- Nói thật cho hiền chất nghe, chúng ta nhận được tin tức có thể sau một tháng nữa có khả năng Ma nhân bắt đầu từ Vô Tận hải xông đến đây, nhiều nhất hai tháng nữa la Ma nhân sẽ tới Tuyết Long đảo.
Y Ân trầm ngâm một lúc, dáng vẻ khổ sở nói:
- Cũng chính là, Tuyết Long đảo chúng ta chỉ còn có hai tháng thời gian...
Thạch Nham ngạc nhiên, trực tiếp nói:
- Vậy các người sớm rút lui đi, chẳng lẽ các người còn muốn tử thủ Tuyết Long đảo sao? Tam Thần Giáo nói sao? Các ngươi cũng xem như là thế lực ngoại vi của Tam Thần Giáo, bọn họ sẽ không bỏ mặc chứ?
- Là như vầy...
Vẻ mặt Y Ân có hơi chút xấu hổ, rủ rỉ nói ra vấn đề nan giải của bọn họ gặp phải.
Sau khi được biết Ma nhân ở Gia La hải vực thời gian gần đây có ý đồ phát động tấn công Viên La hải vực, bọn người Y Ân, Ô Khắc lập tức xin ý kiến của Tam Thần Giáo, Tam Thần Giáo đề nghị các thế lực ngoại vi tạm thời rời bỏ hòn đảo của mình, toàn bộ đi đến các hòn đảo lân cận tổng bộ của Tam Thần Giáo cư trú, chuẩn bị tập trung lực lượng chiến đấu với Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư.
Một vài thế lực của hải vực khác sẽ phái ra cao thủ tọa trấn ở Tam Thần Giáo, Cổ gia, Thiên Trì Thánh Địa, tùy thời biết được hướng đi của Ma nhân, rồi cùng chém giết Ma nhân.
Sau khi Tam Thần Giáo đưa ra mệnh lệnh, bọn ngươi Y Ân liền mắc phải một nan đề rất lớn.
Thời gian này chính là lúc Viên La hải vực biển động dồn dập, gió lốc sóng thần ở Tuyết Long đảo lúc này là dữ dội nhất, thuyền bè di chuyển trân biển là vô cùng nguy hiểm, sơ ý là thuyền vỡ người chết, xuất phát từ Tuyết Long đảo đi về hướng tổng bộ Tam Thần Giáo sẽ tiến vào một hải vực gọi là Loạn phong vực, bão lốc sóng thần nơi đó vào mùa này là khủng bố nhất.
Ba đại gia tộc của Tuyết Long đảo bên này thực lực có hạn, chỉ có thể dựa vào thuyền bè để di chuyển, còn bắt buộc phải đi qua Loạn phong vực, cao thủ Niết Bàn của ba đại gia tộc chỉ có khoảng mười người, bên trong Loạn phong vực kia không thể chắc chắn có thể bảo vệ tất cả con thuyền, không dám tùy tiện di chuyển.
Từ những điều Y Ân nói thì nếu có thể co cao thủ cảnh giới Thiên Vị tọa trấn, thêm vào Võ Giả cảnh giới Niết Bàn của ba gia tộc sẽ có thể bảo đảm con thuyền không sao, bình an đi qua khỏi Loạn phong vực.
Bọn họ bẩm báo tình hình cho Tam Thần Giáo, bên kia trả lời bảo bọn họ chờ, nhưng nếu chờ không được cao thủ cảnh giới Thiên Vị tới thì chỉ có thể mạo hiểm xong qua Loạn phong vực kia.
Thế lực ngoại vi của Tam Thần Giáo rất nhiều, hòn đảo giống như Tuyết Long đảo này có ít nhất mấy trăm, cho dù Tam Thần Giáo có lòng phái cao thủ cảnh giới Thiên Vị trợ giúp bọn họ nhưng tài nguyên trong tay bọn họ có hạn, cao thủ cảnh giới Thiên Vị phái đến kia cũng chưa chắc có thể chiếu cố được Tuyết Long đảo.
Nếu đến chậm, thời điểm bọn họ di chuyển lùi lại thì sẽ có khả năng rơi vào trong tay Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư, gặp phải tàn sát thê thảm.
Tam Thần Giáo đưa ra kỳ hạn, nhưng nhìn thấy kỳ hạn kia ngày càng gần, chỉ còn lại có mấy ngày mà vẫn không thấy cao thủ cảnh giới Thiên Vị tới trợ giúp, bợi vậy bọn người Y Ân mới sốt ruột sứt đầu mẻ trán, gần đây bắt đầu thương lượng có nên xuất phát trước không, mạo hiểm xông qua Loạn phong vực kia.
Trên Tuyết Long đảo ngoại trừ ba đại gia tộc còn có những thế lực Võ Giả nhỏ, có vài trăm Võ Giả đủ các cảnh giới, ngoài ra trên đảo còn có gần vạn bình dân, không có cao thủ cảnh giới Thiên Vị tọa trấn, mạo hiểm xuất phát như thế thì một khi tiến vào Loạn phong vực có thể còn lại bao nhiêu người sống sót, không ai nói rõ được.
Đây chính là nan đề mà bọn người Y Ân gặp phải.
Sau khi bọn Võ Giả như Y Ân trên Tuyết Long đảo được kiến thức năng lực linh hồn áp chế khủng bố của Dịch Thiên Mạc lập tức cảm thấy Dịch Thiên Mạc nhất định là cao thủ cảnh giới Thiên Vị, tự nhiên nảy ra suy nghĩ hy vọng Dịch Thiên Mạc có thể ra mặt bảo vệ.
Nhưng Thạch Nham đến từ Dương gia, giữa Dương gia và Tam Thần giáo trước giờ bất hòa, những người này có lòng muốn Thạch Nham giúp đỡ nhưng lại biết hy vọng không lớn, nhưn tình hình bây giờ quả thật rất nguy hiểm, thời gian càng ngày càng ít, cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì bọn họ sẽ càng lúc càng nguy hiểm, cho nên mới muốn nhờ Thạch Nham.
Thạch Nham hờ hững ngồi im, uống trà một cách từ tốn, thần sắc bình tĩnh, anh mắt đảo qua trên gương mặt đám người Y Ân.
Sua khi bọn người Y Ân nói rõ tình hình, tự nhiên biết Thạch Nham có thể hiểu được ý của bọn họ, người nào lộ ra vẻ cầu khẩn, thầm mong đợi quyết định của Thạch Nham.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn bỗng đặt lên đùi hắn, nhẹ nhàng vuốt vẻ đùi hắn, chầm chậm vuốt tới tiểu phúc của hắn, lặng lẽ hoạt động...
Trong lòng Thạch Nham chấn động, cảm nhận được chỗ thân dưới dựng thẳng và sảng khoái, không nhịn được cúi đầu hô nhẹ một tiếng, lập tức quay đầu nhìn về Lâm Đạt bên cạnh.
Lâm Đạt cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng không dám nhìn Thạch Nham, nhưng bàn tay nhỏ nhắn dưới bàn lại không hề dừng lại, tiếp tục sóc lọ thân dưới của Thạch Nham, mang cho Thạch Nham cảm giác tuyệt vời mê hồn.
Trước mặt, đám người Y Ân, Ô Khắc, người nào cũng đều hơi căng thẳng nhìn Thạch Nham với vẻ mặt khẩn cầu.
Ngay trước mắt bao người, không ngơi Lâm Đạt vậy lại to gan sóc lọ thân dưới của hắn, ngay tức khắc khiến cho Thạch Nham có cảm giác rất sướng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thạch Nham hơi híp mắt, thoạt nhìn như là đang nhíu mày suy nghĩ, nhưng thật ra là đang âm thầm hưởng thụ...
Nha đầu này……..thật là to gan nha….
Khóe miệng Thạch Nham hiện lên vẻ tươi cười nhưng không nói năng gì, hắn biết ý của Lâm Đạt nhưng không vội bày tỏ thái độ, tiếp tục hưởng thụ.
- Chuyện này…
Y Ân không hề biết hành động của con gái hắn, yên lặng bình tĩnh chờ đợi một lúc, nhìn thấy Thạch Nham vẫn không hé răng rốt cuộc không nhịn được, trong lòng thấp thỏm chuẩn bị hỏi rõ.
Đột nhiên, thân dưới Thạch Nham ngẩng cao căng cứng bị bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Đạt dùng sức nắm chặt.
"A!"
Thân dưới Thạch Nham hơi đau, không kềm được hô khẽ một tiếng, thầm mắng nha đầu kia xuống tay nặng quá.
Biết Lâm Đạt sốt ruột, giả dạng nghiêm túc trầm ngâm một lúc, Thạch Nham ho nhẹ một tiếng mỉm cười:
- Chuyện này rất đơn giản, ta tìm người giúp ông giải quyết chuyện này, à, các người đã muốn rời khỏi Tuyết Long đảo, vậy hòn đảo này ta giúp mọi người quản lý một thời gian.
Ánh mắt Y Ân bỗng sáng lên.
Ô Khắc trước đó luôn có thái độ không thật thân thiện với Thạch Nham cũng kích động đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ nói:
- Ngươi nguyện ý giúp chúng ta?
- Chỉ là việc nhỏ.
Thạch Nham cười cười, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Lâm Đạt ở bên cạnh, ý bảo mình đã đáp ứng chuyện của nàng.
Cổ Lâm Đạt cũng ửng hồng, khẽ thở nhẹ một hơi nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, bàn tay dưới bàn tiếp tục hoạt động, trong lòng cảm kích sóc cho Thạch Nham càng khoan khoái hơn.
- À, Già La Hải vực bị ma nhân xâm phạm rồi, Thiên Tà Động Thiên và Hạ gia bây giờ thế nào?
Thạch Nham vừa hưởng thụ vừa cười hỏi.
- Hạ gia sau khi Dương gia hiền chất biến mất, vẫn bị Thiên Tà Động Thiên chèn ép, sau khi Dương gia hiền chất chiến bại thì Hạ gia chẳng những không thu hoạch được gì, còn bị Thiên Tà Động Thiên tìm đủ cớ xâm chiếm không ít hòn đảo của bọn họ. Gia chủ thế hệ trước của Hạ gia lại điên điên khùng khùng, trước sau chưa từng ra mặt, làm cho Thiên Tà Động Thiên càng ngang ngược hơn, lại từ từ nảy lên suy nghĩ đuổi Hạ gia ra khỏi Già La hải vực.
Lần này là Ô Khắc đứng lên giải thích, hình như ông ta rất hiểu tình hình ở Già La hải vực, mỉm cười lần lượt nói rõ chuyện đã xảy ra bên kia cho Thạch Nham biết.
Thiên Tà Động Thiên ngay lúc đầu có lòng lợi dụng hôn sự của Tà Khôi và Hạ Tâm Nghiên để buộc chặt Hạ gia lên chiến xa của mình, nhưng mà Hạ Tâm Nghiên vẫn luôn đóng cửa tu luyện, Hạ gia lấy cái cớ này để liên tục trì hoãn, cuối cùng Thiên Tà Động Thiên bắt đầu sốt ruột, không ngừng nhắm vào Hạ gia.
Trước khi Ma nhân đến, thế lực của Hạ gia ở Già La hải vực đã bị suy giảm rất nhiều, còn xa mới là đối thủ của Thiên Tà Động Thiên.
Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư sau khi xuất hiện ở Già La Hải vực, Hạ gia tự biết khó mà chống lại Ma nhân. Bởi vì lực lượng của gia tộc mình đã mất đi rất nhiều, Hạ gia ngược lại dứt khoát, một khi phát hiện Ma nhân đến lập tức bắt đầu rút lui.
Trước khi càng nhiều cao thủ Ma nhân chưa đến, Hạ gia trực tiếp bỏ hết mọi thứ ở Già La hải vực, sáng suốt tiến vào Viên La hải vực, tạm ở lại các hòn đảo giữa Cổ gia và Thiên Trì Thánh Địa.
Chính là sự sáng suốt của Hạ gia nên bọn họ tránh được kiếp nạn, không bị quá nhiều tổn thất, cao thủ của gia tộc đều được bảo toàn, chỉ có những thế lực ngoại không cách nào quan tâm tới, bị bỏ lại Già La hải vực.
Thiên Tà Động Thiên thì lại khác.
Sau khi Dương gia biến mất và Hạ gia suy yếu, thế lực bọn họ càng lúc càng lớn, đã thật sự trở thành bá chủ đệ nhất của Gừa La hải vực, hòn đảo tài nguyên có được thậm chí còn hơn Dương gia năm đó rất nhiều.
Cho dù Ma nhân đến, bọn họ cũng không muốn rời bỏ cơ nghiệp ở Già La hải vực thật vất vả đánh chiếm được, tự nhiên không rời bỏ Già La hải vực.
Chiến đấu không thể không xảy ra.
Rất nhanh, Thiên Tà Động Thiên thấy được sự đáng sợ của Ma nhân, những Na nhân từ Ma Vực Thứ Tư chỉ mất ba tháng đã phá hủy Thiên Tà Động Thiên, chém giết hơn nửa cao thủ của Thiên Tà Động Thiên.
Sau khi hai vị Ma Chủ dưới trướng Ba Tuần cùng nhau đến Thiên Tà Động Thiên thì cũng có nghĩa là Thiên Tà Động Thiên đã xong đời.
Đối mặt với lực lượng áp đảo của Ma nhân, động chủ Thiên Tà Động Thiên cuối cùng cũng đã đưa ra một quyết đinh làm toàn bộ các thế lực của Vô Tận hải cảm thấy nhục nhã.
-- Thiên Tà Động Thiên đầu hàng.
Thiên Tà Động Thiên bây giờ đã trở thành một thế lực trong tay Ma nhân, trở thành chó săn cho Ma nhân, lần lượt nói rõ phân bố lực lượng của các thế lực khắp nơi Vô Tận hải, nói hiểu biết của bọn chúng trong những năm qua về Võ Giả khắp Vô Tận hải cho Ma nhân nghe.
Ma nhân có được lực lượng của Thiên Tà Đồng Thiên, đã hiểu Vô Tận hải rất rõ, Ma nhân ở Già La hải vực thu được rất nhiều tài nguyên ở giới họ không có, thế lực phát triển cực nhanh, rất nhiều Ma nhân ngay tại Già La hải vực đột phá cảnh giới công pháp và lực lượng tăng mạnh, thực lực mỗi một ngày đều đang gia tăng.
- Thiên Tà Động Thiên thật là sỉ nhục mà.
Sắc mặt Thạch Nham âm trầm, hai mắt bắn ra tia lạnh lẽo.
Đám bội bạc này, lúc trước có thể phản bội được Dương gia chúng tôi, tự nhiên cũng có thể phản bội toàn bộ Vô Tận hải!
Sau khi từ miệng Ô Khắc biết rõ tình hình Già La hải vực hiện tại, trong lòng Thạch Nham lại âm thầm sảng khoái.
- Ba gia tộc các người bắt đầu chuẩn bị rời đi, chờ các ngươi chuẩn bị xong tự nhiên có người trợ giúp.
Trầm ngâm một lúc, Thạch Nham nhíu mày nhìn về Y Ân, Ô Khắc
- Điều ta đã đáp ứng các người nhất định sẽ giữ lời, à, nhớ mang theo toàn bộ bình dân trên Tuyết Long đảo.
- Hiểu rồi.
Y Ân, Ô Khắc cùng gật đầu.
- Các người có thể đi làm việc rồi.
Thạch Nham phất phất tay, vẻ mặt có hơi thiếu kiên nhẫn.
Lâm Đạt sớm đã sớm ngồi nghiêm chỉnh, không còn tiếp tục hoạt động bên dưới bàn nữa, chỉ là khuôn mặt ửng hồng vẫn chưa mất đi, thật kiều diễm mê hoặc lòng người.
Y Ân, Ô Khắc có được lời hứa của Thạch Nham nên vẻ mặt cũng đã thả lỏng, đối với Thạch Nham có phần cung kính, nghe được lời hắn đều lần lượt đứng lên, không lâu sau liền rời khỏi đại điện.
Trước khi Y Ân đi lặng lẽ liếc nhìn Lâm Đạt, tựa như muốn nhìn rõ quan hệ giữa Thạch Nham và nữ nhi mình.
Từ vẻ ửng hồng trên mặt Lâm Đạt, dường như Y Ân đã đoán ra được gì đó, ông ta chẳng những không trách mắng, trong lòng còn âm thầm vui mừng, hơi chút đắc ý.
Chờ sau khi mọi người trong điện đều đi ra hết, Dịch Thiên Mạc chầm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói với Thạch Nham:
- Tôi ra ngoài đi dạo, có chuyện gì ngươi cứ ở trong hô lên một tiếng.
Thạch Nham biết Dịch Thiên Mạc sớm đã nhìn thấy động tác lén lút của Lâm Đạt, bây giờ muốn rời đi, tự nhiên là muốn để lại không gian cho hắn, cho nên cười cười gật đầu:
- Vất vả rồi.
- Nên làm mà.
Dịch Thiên Mạc xoay người rời đi, nháy mắt đã không thấy đâu.
Trước mặt người ngoài, Thạch Nham đã nói đứng gọi hắn là chủ nhân, Dịch Thiên Mạc cũng biết cách xưng hô chủ nhân này hơi kinh hãi thế tục cho nên nghe theo dặn dò của Thạch Nham.
- Người này thật kỳ quái, khí tức trên người ông ta có chút không giống với chúng ta.
Lâm Đạt chờ sau khi Dịch Thiên Mạc đi rồi mới nói ra, sau đó đỏ mặt nói:
- Chuyện vừa rồi, ông ta có nhìn thấy không?
- Không có.
Thạch Nham cười ha ha, lập tức một tay ôm lấy Lâm Đạt, đặt nàng ngồi trên đùi mình, gầm nhẹ nói:
- Khiêu khích ta lâu như thế, bây giờ nên đến lượt ta!
- Hi hi, ta không sợ chàng đâu.
Lâm Đạt thân xác lẫn tinh thần đều vui vẻ, mắt đẹp mọng nước đầy xuân tình.
Thạch Nham tạm thời lưu lại Khoa Lặc gia tộc.
Vừa đợi người của những đại gia tộc trên Tuyết Long đảo này di chuyển, vừa thông qua Lâm Đạt nghe ngóng tình hình của Vô Tận hải. Qua hai năm rưỡi, chuyện lớn nhất của Vô Tận hải chính là sự xâm chiếm của Ma nhân.
Khi Ma nhân thật sự đi đến Già La Hải vực, các thế lực của Vô Tận hải thì bọn họ mới hiểu được lúc trước bọn chúng nhắm vào Dương gia là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
Sự hung tàn của ma nhân đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn chúng, sau khi Gia La hải vực thất thủ, mội một thế lực của Vô Tận hải đều cảm thấy bất an, rất sợ một ngày nào đó Ma nhân sẽ đi tới hải vực của bọn họ.
Bởi vì sợ hãi, bởi vì cùng chung địch nhân, rất nhanh chóng toàn bộ thế lực của Vô Tận hải đều bắt đầu đoàn kết lại với nhau.
Thủ lĩnh các thế lực khắp nơi liên tục gặp mặt, bàn bạc đại kế đối phó với Ma nhân.
Nhưng giữa các thế lực này trước giờ vẫn luôn tồn tài mâu thuẫn, một vài thế lực cách Già La hải vực khác xa, có ý muốn để các thế lực khác tiêu hao lực lượng của Ma nhân, không dám dốc hết toàn lực.
Điểm xuất phát là chính xác, nhưng đến lúc thực hiện thì lại để lộ ra rất nhiều mâu thuẫn.
Ma nhân thật sự đã xâm chiếm, những thế lực này vẫn không sửa được tính ích kỷ trời sinh của nhân loại, vẫn luôn nghĩ đừng ra làm vật hi sinh trước, toàn lực bảo vệ lực lượng bản thân, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nghe nói thủ lĩnh của các đại thế lực sau khi gặp mặt luôn tranh cãi, vân chưa đưa ra được kế sách hoàn mỹ thật sự.
Cứ như vậy bọn họ còn chưa tổ chức tấn công thì ngược lai Ma nhân đã bắt đầu động thủ.
Gia tộc Khoa Lặc, Thạch Nham đang ngồi ngay ngắn trên đỉnh một tầng cao nhất của tiểu lâu ba tầng tinh xảo, dáng vẻ yên tâm, chầm chậm buông lỏng tinh thần.
Hắn đang tiếp tục nghiên cứu những ảo diệu về linh hồn của Âm Mị tộc.
Ba ngày qua, hắn vẫn ở gia tộc Khoa Lặc, Dịch Thiên Mạc phụ trách bảo vệ hắn, người của ba đại gia tộc vẫn luôn bận rộn, bận gom góp của cải tích lũy nhiều năm của gia tộc, bận sắp xếp cao thủ trong tộc, bận đi an bài cho bình dân…
Thạch Nham và Lâm Đạt sau vài lần hoan lạc điên cuồng, dục vọng được giải phóng rồi thì lại bắt đầu khổ tu như trước.
Dịch Thiên Mạc ở lại bên cạnh, một ít linh hồn bí pháp của Âm Mị tộc mà trước kia Thạch Nham không rõ, hắn đều lấy ra hỏi ý kiến của Dịch Thiên Mạc.
Từ lần ở trong rừng, sau khi Dịch Thiên Mạc thấy được sự tàn nhẫn của Thạch Nham, thái độ đối với Thạch Nham đã sinh ra biến hóa vi diệu, hình như đã thật sự bắt đầu thật lòng đối đãi với Thạch Nham, bất luận Thạch Nham đưa ra vấn đề gì, chỉ cần hắn có thể giải đáp được đều hết lòng giúp đỡ.
Bởi vị, lý giải của Thạch Nham về về linh hồn áo nghĩa trong điển tịch của Âm Mị tộc đã tiến bộ rất nhanh.
Thức hải lan tỏa làn sóng biếc, giống như những sợi tơ trong thức hải, lặng lẽ tụ tập đến chỗ chủ hồn, chủ hồn càng lúc càng được nhiều thần thức quấn lấy, cảm giác của Thạch Nham trải rộng lan ra bốn phương tám hướng.
Trong thức hải, ngũ ma khoảng thời gian này rất yên lặng, sau khi chủ hồn tiến vào và Thạch Nham cũng không có vận dụng lực lượng tiêu cực, ngũ ma tựa như biết lực áp chế của chủ hồn cho nên vẫn luôn có bất cứ hành động nào.
Ngày hôm nay, thần thức của Thạch Nham không ngừng ngưng tụ đến chỗ chủ hồn, hắn mơ hồ cảm giác có thể khống chế ngũ ma, trong lòng đột nhiên nảy lên ý tưởng.
Ý niệm trong đầu di chuyển đến hướng chủ hồn, lấy chủ hồn làm trung gia bắt đầu dẫn dắt ngũ ma.
Bỗng chốc, thức hải dấy lên sóng to gió lớn, ngũ ma ở bên trong thức hải bỗng hóa thành năm luồng sáng đen nhiên bay ra khỏi thức hải.
Trong tiểu lâu, bỗng trào ra một luồng khí tức tà ác, thô bạo, tuyệt vọng, một luồng dao động ta ác cực kỳ khủng bố theo đó lan tỏa ra.
Năm ma đầu dữ tợn thân cao mười trượng lơ lững ngay phía trên bầu trời tiểu lâu, từ trên mình chúng phóng ra linh hồn dao động khiến người ta rơi vào trong đau đớn vô tận.
Thân thể Thạch Nham bỗng gầy teo lại, lực lượng tiêu cực bên trong huyệt đạo trào ra mạnh mẽ rót vào trong ngũ ma.
Thân thể ngũ ma ban đầu còn là hư ảo mơ hồ đã chầm chậm ngưng kết thành thực chất, khí tức trên mình tỏa ra càng lúc càng khủng bố.
- Chủ nhân cẩn thận!
Dịch Thiên Mạc sợ hãi biến sắc, vẻ mặt chấn kinh nhìn ngũ ma lơ lững giữa không trung, kinh hãi kêu lên:
- Đây là hồn kỹ gì? Khí tức thật đáng sợ, đây là, đây là linh hồn lực ngưng luyện thành thực thể!
Thạch Nham mở mắt ra, hai mắt lạnh lùng vô tình nhìn ma đầu dữ tợn khủng bố đang lơ lững trên trời, giơ tay quát khẽ:
- Quay lại!
Ngũ ma giãy dụa hinh như không muốn quay về, nhưng vào lúc này Thạch Nham lại hừ lạnh một tiếng, trong tay phóng ra một tia Thiên hỏa đỏ rực.
Năm ma đầu thoát khỏi thức hải của Thạch Nham lúc này mới biết sợ hãi, không dám tiếp tục chống đối Thạch Nham, ở trên trời lắc lư một lát liền thu nhỏ lại.
Chỉ trong chốc lát, ngũ ma lại biến thành từng luồng sáng đen, lần nữa biến mất trong thân thể Thạch Nham.
Thạch Nham hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương chầm chậm khôi phục bình thường, hồi lâu sau mới thở ra một hơi, thản nhiên nói:
- Biết ngay các ngươi sợ Thiên hỏa mà.
Dịch Thiên Mạc cũng tránh ra xa, có chút lo lắng nhìn Thạch Nham phóng ra Thiên hỏa, Thiên hỏa lục là uy hiếp trí mạng đối với hắn.
- Chỉ là hỏa viêm của Địa tâm hỏa vạn năm, hỏa viêm này tuy có lực khắc chế với những vật âmhàn nhưng cũng xem là đáng sợ. Nếu là Cửu U Phệ Hồn Diễm nhảy ra, e là năm ma đầu kia sẽ thật sự sợ hãi, đáng tiếc thật, Cửu U Phệ Hồn Diễm kia không thể thu phục được.
- Chủ nhân, ngài phóng ra linh hồn năm sinh vật là do chủ nhân dùng linh hồn lực ngưng luyện thành sao?
Dịch Thiên Mạc khiếp sợ
- Chủ nhân chỉ có tu vi cảnh giới Địa Vị, cho dù đặc biệt tinh thông linh hồn áo nghĩ của Âm Mị tộc chúng tôi thì cũng rất khó thấu hiểu nhanh như vậy, sao có thể chỉ đơn thuần dựa vào linh hồn lực đã ngưng luyện thành loại linh hồn sinh vật loại này chứ?
Dịch Thiên Mạc làm sao cũng không dám tin chuyện này là sự thật.
Lấy linh hồn làm vật dẫn để ngưng luyện sinh vật linh hồn, đây là một hồn kỷ cự kỳ cao thâm được ghi lại trong bí điển của Âm Mị tộc, muốn tu luyện hồn kỹ này thì ngoài tạo nghệ linh hồn cực kỳ tinh thông còn phải có được tu vi Thần cảnh, nếu không khó mà làm được.
Kể cả bản thân Dịch Thiên Mạc có cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, tạo nghệ linh hồn tinh thâm như thế cũng không thể ngưng luyện ra ngũ ma.
Chỉ có tu vi cảnh giới Địa Vị, chỉ dựa vào mấy quyển bí tịch Âm Mị tộc đã có thể ngưng luyện ra linh hồn sinh vật, đây đã không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung được nữa.
- Không liên quan đến linh hồn áo nghĩa của Âm Mị tộc các người, trước khi ta có được linh hồn bí điển của Âm Mị tộc các người đã ở trong thức hải ngưng luyện ra năm tên nà .
Dịch Thiên Mạc trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Thạch Nham giống như nhìn quái vật.
Hồi lâu sau, Dịch Thiên Mạc mới thở dài một tiếng, cảm khái nói:
- May mà, tôi đã đưa ra quyết định chính xác, nếu lúc đầu chúng ta một lòng muốn giết ngài, ta nghĩ Âm Mị tộc chúng tôi có thể thật sự sẽ hoàn toàn biến mất ở thế gian này.
Dịch Thiên Mạc đã có chút sợ hãi hắn.
Xua tay, Thạch Nham không để ý đứng lên, cảm nhận được ngũ mà trong thức hải đã yên lặng, hắn lập tức đi đến cửa sổ, nhìn đám người Y Ân của gia tộc Khoa Lặc vội vàng chạy đến, cất giọng nói:
- Thật xin lỗi, vừa rồi tu luyện xảy ra sự cố, bây giờ không sao rồi, các người không cần lo lắng.
Tộc nhân của Khoa Lặc gia tộc, sắc mặt người nào cũng tái mét, bị hành động vừa rồi của Thạch Nham làm cho tinh thần run rẩy.
Những Võ Giả này tu vi bình thường, thậm chí không biết vận dụng bất kì hồn kỹ nào, đột nhiên phát hiện tầng lầu của Thạch Nham xuất hiện động tĩnh đáng sợ như vậy, bọn họ còn tưởng Ma nhân đã đến rồi, nếu không phải ngũ ma kia đột nhiên biến mất thì ngay cả đến đây bọn họ cũng không dám.
Y Ân lau mồ hôi, đứng ở đằng xa nghe lời của Thạch Nham lập tức dừng lại, chắp tay hướng về Thạch Nham nói:
- Được rồi, vậy ta không muốn quấy rầy.
Nói xong, Y Ân muốn ra hiệu cho đám người trong tộc, những người đó cũng rất thức thời, sau một lúc đã rời đi hết.
- Chủ nhân, ta muốn thỉnh giáo một số bí quyết ngưng luyện ra những sinh vật đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Chờ sau khi đám người Y Ân rời đi hết, Dịch Thiên Mạc do dự một lát, có chút xấu hổ nói:
- Thời gian gần đây tôi cũng nghiên cứu phương diện này, tiếc là không có tiến triển gì, ta rất hiếu kỳ, ngũ ma của chủ nhân dựa vào cái gì hình thành?
- Các loại cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Thạch Nham nhíu mày, không che giấu cũng không nói rõ ràng.
- Cảm xúc tiêu cực?
Dịch Thiên Mạc kinh ngạc
- Cảm xúc tiêu cực này có thể thông qua tu luyện để tăng cường sao? Điều, điều này ta chưa từng nghe qua, chủ nhân, chẳng lẽ ngài có thể không ngừng gia tăng lực lượng tiêu cực, để năm sinh vật ngưng luyện ra, không ngừng tăng cường sao?
- Trên nguyên tắc là vậy.
Thạch Nham gật đầu.
Trong mắt Dịch Thiên Mạc lóe lên một tia kinh ngạc, vẻ mặt trở nên cực kỳ quái dị.
- Sao rồi?
Thạch Nham cảm thấy hơi kỳ quái với biểu hiện của Dịch Thiên Mạc
- Chuyện này rất lạ sao? Ta cảm thấy điều này là bình thường mà.
Dịch Thiên Mạc hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới kinh hồn bạt vía nói:
- Chủ nhân thật sự... thật là kỳ tài ngút trời, ai, ta thật sự phục rồi, mặc dù ta không nghĩ ra nhưng năng lực của chủ nhân quả nhiên không phải những người như chúng tôi có thể hiểu được.
- Rốt cuộc là sao?
"Chỉ có Võ Giả Thần cảnh ngưng luyện ra được linh hồn sinh vật mới có thể không ngừng tăng cường, có năng lực không ngừng tiến hóa!
Dịch Thiên Mạc nhìn chằm Thạch Nham, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị, nói từng chữ một.
Vẻ mặt Thạch Nham chấn động, sau đó khóe miệng nở nụ cười, xoa xoa đầu:
- Ha ha, xem ra vận khí của ta thật sự không tệ.
Đến giờ phút này, hắn mới hiểu được điểm đáng sợ của hồn kỹ Tâm Hải Ngũ Ma này, hồn kỹ từ Huyết Văn giới không ngờ lại có năng lực đặc biệt như vậy, quả nhiên không hổ là hồn kỹ từ Huyết Văn giới, quả là khiến người khác phải chấn động.
Dịch Thiên Mạc còn muốn giải thích gì đó, đột nhiên nhíu mày, từ từ nhắm mắt lại.
Linh hồn dao động yếu ớt bỗng nhiên lan khắp toàn thân Dịch Thiên Mạc, một luồng khí tức linh hồn mới rất nhỏ chầm chậm từ chỗ cực xa trôi nổi truyền tới, hình như quấn quanh người Dịch Thiên Mạc, đang lặng lẽ trao đổi với Dịch Thiên Mạc.
Từ từ nhắm hai mắt, Dịch Thiên Mạc cảm nhận một lát, bỗng nhên nói:- Bên Tạp Ba gặp chút phiền phức, một vài Võ Giả xuất hiện chỗ bọn hắn, bọn chúng phát hiện Tạp Ba, hình như, hhình như còn biết những nha đầu nhân loại của chủ nhân, Tạp Ba hỏi chủ nhân, có cần giết hết đám người kia không?
- Biết mấy nha đầu kia...
Thạch Nham sửng sốt, đầu óc xoay chuyển lập tức biết ngay đám người kia chắc là một ít cao thủ của Vô Tận hải, trầm ngâm một lúc, Thạch Nham trực tiếp phân phó:
- Bất luận là ai, trước tiên cứ bắt lại, bộ dạng Dực tộc và chúng ta khác biệt rất nhiều, nếu để bọn họ tung ra lời đồn sẽ xuất hiện phiền phức không cần thiết.
- Hiểu rồi.
Dịch Thiên Mạc gật gật đầu, nhắm mắt truyền tin về bên kia.
Lúc này, Y Ân lúc trước rời đi đột nhiên lại xuất hiện, đứng cách mười mét nói với Thạch Nham:
- Nhận được tin, có người đến trợ giúp chúng tôi, đó là người của Cổ gia và Thiên Trì Thánh Địa, bọn họ đúng lúc cần đi tổng bộ Tam Thần Giáo bàn bạc chuyện quan trọng, đi ngang qua đây được Tam Thần Giáo ủy thác trợ giúp chúng tôi.
- Cổ gia, Thiên Trì Thánh Địa?
Nét mặt Thạch Nham hơi quái lạ
- Khi nào thì bọn họ đến?
- Nghe nói hôm nay sẽ đến đây, ha ha, vậy đa tạ ý tốt của hiền chất, xem ra không cần phiền tới các người nữa.
Y Ân bỗng nhiên nói.
- Không cần làm phiền ta?
Thạch Nham vui mừng
- Vậy không còn gì tốt hơn, ông chờ bọn họ đến cứu các người đi, ta cũng bớt lo hơn.