Trở về phủ hầu tước Long nhanh chóng tiến tới phòng họp. Hắn tiến vào phòng họp tìm kiếm quả cầu tri thức nhưng khi nhìn thấy những mạnh vỡ thủy tinh rơi trên đất đôi mắt hắn nhíu chặt lại vội vàng quay sang hỏi lính canh bên cạnh.
“Sau khi ta đi ai tiến vào phong họp?”
Lính canh thấy thái độ của Long như vậy trong lòng có chút chột dạ trả lời.
“Bẩm điện hạ! Thuộc hạ vừa thay ca.”
“Nhanh! Đi tra ngay cho ta.”
Long hét lớn, không thể giữ được bình tĩnh ra lệnh cho lính canh.
Đùa sao! Những tri thức có trong quả cầu này cực kỳ quan trọng, đối với Long những tri thức này còn quan trọng hơn bất kỳ tri thức khoa học kỹ thuật nào.
Nếu những tri thức này rơi vào tay một người có đủ nguồn lực đủ sức mạnh đây có thể trở thành mối uy hiếp lớn nhất đối với hắn.
Trong lòng Long đã như lửa đốt, hắn đi qua đi lại trong phòng họp ánh mắt liền tục nhìn về phía cửa. Chỉ vừa mới qua một lúc thôi Long đã cảm giác qua cả mười năm, khoảng thời gian này hắn như bị hành hạ nhưng không thể chống cự.
Cuối cùng lính canh vừa rời đi đã quay trở lại, hắn mang theo một người lính khác, người lính này cả người thở hổn hển bộ quần áo mới thay trên người cũng lộn xộn chưa kịp sắp xếp, thấy Long hắn vội vã nâng tay chào theo kiểu quân đội.
“Lúc ta đi có ai tiến vào căn phòng này.”
Long không quan tâm biểu cảm của tên lính này, hắn vội vã chạy tới trước mặt lên tiếng hỏi. Giọng của hắn rất lớn, cũng rất vội vàng cho thấy tâm tình không hề bình tĩnh chút nào hiện tại.
“Báo cáo điện hạ! Sau khi ngài rời khỏi có Lý Hồng Ngọc tiểu thư đi vào phòng.”
Không biết tên lính có nghe ra sự vội vàng trong lời của Long hay không, nhưng lúc này tim hắn đã đập liên hồi, ngay cả người bên cạnh cũng nghe thấy tiếng tim đập của hắn.
“Không còn ai khác?”
Dù biết câu trả lời như vậy của binh lính có nghĩa chỉ có một mình Lý Hồng Ngọc từng tiến vào phòng nhưng Long vẫn cố níu lại một chút hi vọng.
“Báo cáo! Không có người nào khác.”
Đáng tiếc lời của binh lính đã dập tắt hi vọng của Long. Hắn thở dài một hơi phất tay cho binh lính lui ra ngoài đi tới ngồi xổm trước đống thủy tinh lưu trữ đã vỡ kia, trong ánh mắt tràn đầy suy tư. — QUẢNG CÁO —
Lý Hồng Ngọc. Nàng không phải người bình thường Long có thể tùy tiện xử lý.
Nếu Lý Hồng Ngọc chết ở đây, hoặc chết trên lãnh thổ của hắn mọi thứ sẽ không thể cứu vãn. Nhưng nếu nàng không chết sẽ cực kỳ nguy hiểm, những kiến thúc nàng sở hữu có thể khiến ông anh trai hờ kia có thể hoàn toàn áp chế hắn, với nguồn lực của tên kia tổ kiến ra một chi đội ngũ có năng lực và tổ chức gần giống như vậy thôi cũng đủ để Long ăn đủ.
Điều may mắn nhất lúc này chính là những kiến thức bên trong đó hầu hết đều là kiến thức cơ bản nền tảng, những kiến thức chuyên nghiệp Long vẫn còn chưa lấy ra.
Suy nghĩ một chút Long liền rời khỏi phòng họp, hắn vội vã lên ngựa đuổi theo ra thành tây, phía sau đám họ vệ tuy không hiểu lục hoàng tử sao lại vội vã như vậy, nhưng cũng không cản trở việc bọn hắn làm nhiệm vụ bảo vệ.
Cưỡi trên lưng ngựa Long lúc này mới hồi tưởng lại ánh mắt cố nàng tiểu thư kia khi hai người đi qua nhau. Đó rõ ràng không phải xấu hổ hay thẹn thùng, nó là chột dạ, là sợ hãi.
Long thật sự muốn tát cho mình một cái, mẹ nó thế mà hắn cứ tưởng cô nàng xấu hổ vì nhìn thấy hắn, hóa ra người ta là sợ bị mình chém chết
Long vội vàng lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ lung tung đang rối loạn trong đầu ra tiếp tục tập trung cưỡi ngựa đuổi theo đoàn thương buôn.
…
Lý Hồng Ngọc vẫn chưa cảm thấy an toàn, hai bàn tay nàng nắm chặt khiến góc váy nhăn nheo, đôi mắt không nhịn được thi thoảng lại liếc nhìn ra phía sau, nơi đó thành Vĩnh Đông vẫn chưa hoàn toàn khuất bóng. Nó vẫn ở đấy, tào thành chứa đựng tuổi thơ của nàng, tòa thành nàng yêu quý không muốn rời đi cho tới hai giờ trước nhưng bây giờ trong tâm trí nàng chỉ muốn rời khỏi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.
Lý Hồng Ngọc âm thầm cầu nguyện trong đội ngũ có thể nhanh hơn một chút, nàng mong muốn mình có thể xuất hiện tại thành Vĩnh Xuân ngay lúc này. Chỉ cần như vậy nàng liền có thể an toàn.
“Hồng Ngọc ngươi bị làm sao vậy. Ngươi thấy không khỏe ở đâu ư?”
Ngồi đối diện Lý Duy Khánh thấy thần sắc của em gái có chút kỳ lạ bèn lên tiếng hỏi.
“Không, em không sao. Chỉ là có chút lưu luyến.”
Lý Hồng Ngọc bị anh trai hỏi đột nhiên như vậy liền giật mình, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười trả lời.
Nghe vậy những người trong xe kể cả hầu tước cùng hầu tước phu nhân thần sắc đều trở nên phức tạp. Lý Duy Khánh còn nặn ra một nụ cười, ánh mắt đầy kiên quyết nói.
“Yên tâm đi! Chúng ta nhất định sẽ trở lại, ca nhất định sẽ khiến tên khốn kia phải trả giá.”
Lý Hồng Ngọc chỉ nở một nụ cười không trả anh trai tiếp tục đưa ánh mắt hướng về phía thành Vĩnh Đông, trong đầu liền tục cầu nguyện không có chuyện gì xảy ra.
— QUẢNG CÁO —
Đáng tiếc đời không như mơ trong khóe mắt của nàng dần xuất hiện hình ảnh của một đội kỵ binh. Nàng tuy vẫn không nhìn rõ đội kỵ binh này có thân phận như thế nào nhưng hướng mà đội kỵ binh kia đi tới rõ ràng là từ thành Vĩnh Đông.
Trái tim Lý Hồng Ngọc chợt thắt lại. Nàng chỉ mong rằng đội kỵ binh này không phải những kẻ mình dự tính trước.
Những ông trời lại dập tắt hi vọng của nàng một lần nữa, đội kỵ binh chỉ trong chốc lát đã tới gần tới mức nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt của từng người, và người đi đầu kia chính là người nàng không muốn nhìn thấy nhất lúc này.
Cả người Lý Hồng Ngọc đã căng cứng lại, hai bàn tay nắm chặt mép váy cho thấy tâm tình không ổn định hiện tại của nàng.
Lý Duy Khánh ở đối diện cũng nhìn thấy tình trạng của em gái. Hắn lên tiếng gọi nhưng em gái hắn lại không trả lời đầu vẫn ngoái nhìn ra bên ngoài xe.
Lý Duy Khánh cảm thấy kỳ lạ liền vượt qua tới bên cạnh ém gái.
“Hồng Ngọc ngươi làm sao vậy?”
Vừa kết thúc câu hỏi một bóng người đã che trước mắt hắn, Lý Duy Khánh đưa ánh mắt ra ngoài cửa xe, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt hắn căm thù nhất. Khuôn mặt mà trong những ngày qua hắn nằm mơ đều muốn xé ra.
“Lý công tử! Không biết ta có thể nói chuyện riêng với tiểu thư một lát?”
Âm thanh của Long rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao lọt vào tai Lý Duy Khánh lại cực kỳ chói tai, hắn nhanh chóng biến sắc mặt đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Long.
“Xin thứ lỗi hoàng tử điện hạ, em gái ta không được khỏe sợ rằng không thể gặp ngươi.”
Nói xong Lý Duy Khanh liền vươn tay ra muốn đóng cứa sổ xe lại. Hắn cũng không cần phải nể mặt Long, hắn tin cho Long mười lá gan cũng sẽ không ra tay với hắn trong tình trạng này, thậm chí Long còn phải dùng mọi biện pháp đưa hắn và gia đình an toàn tới Phương gia.
Nếu không để trấn an các quý tộc phương bắc nhị hoàng tử và công tước chắc chắn phải xuất binh báo thù.
Bất quá Lý Duy Khánh còn chưa kịp đóng cửa xe lại tay của Long đã nhanh hơn hắn chặn ngay cạnh cửa.
“Ngươi có ý gì?”
Lý Duy Khánh đôi mắt đã lạnh xuống, hàn quang bắn về phía Long.
Bị lãnh ý trong đôi mắt Lý Duy Khánh đánh tới Long lại làm như không thấy vẫn nở nụ cười thân thiện.
“Lý công tử, ngài không ngại hỏi ý em gái của mình một chút. Ta tin tưởng tiểu thư rất vui vẻ tiếp nhận thỉnh cầu của ta.” — QUẢNG CÁO —
Long vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía Lý Hồng Ngọc nụ cười trên môi càng đậm hơn.
Lý Duy Khánh nghe vậy quay lại nhìn em gái mình, hắn có thể thấy được trong ánh mắt nàng không che dấu sự khiếp đảm cùng sợ hãi. Hai tay nàng đã run rẩy những vẫn cố nắm chặt lấy góc váy cố gắng cho anh trai thấy mình vẫn đang rất trấn định.
Lý Hồng Ngọc cũng nhìn anh trai, thấy ánh mắt đầy lo lắng của anh trai Lý Hồng Ngọc mới cố gắng trấn tĩnh lại nói với Long.
“Được!”
“Hồng Ngọc…”
Lý Duy Khánh còn chưa nói xong đã bị Lý Hồng Ngọc nắm chặt tay, nàng gật đầu với hắn một cái cho hắn một dấu hiệu an tâm liền rời khỏi xe ngựa.
Long cũng xuống ngựa, hắn đi tới bên cạnh xe ngựa như một thân sĩ đón Lý Hồng Ngọc xuống, hai người trong ánh mắt theo dõi của mọi người trong đoàn xe đi ra rất xa, ở vị trí này vẫn có thể nhìn thấy cả hai nhưng lại không thể nghe thấy bọn họ nói gì.
“Hồng Ngọc tiểu thư! Ngươi hẳn phải biết ta ở đây là vì việc gì.”
Long không khách khí trực tiếp đi vào chủ đề chính.
“Biết…biết…”
Lý Hồng Ngọc âm thanh có chút run rẩy trả lời.
“Vậy thì tốt! Tiểu thư biết ở đây ta cũng không thể làm gì ngươi.”
Lời của Long khiến Lý Hồng Ngọc cơ thể run lên, sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.
“Tiểu thư đã biết những điều như vậy, hẳn cũng biết năng lực của ta tới đâu. Đương nhiên ta cũng không muốn gây thêm rắc rối cho mình. Ta chỉ mong tiểu thư không nói ra những thứ đó.”
Long thì có năng lực tới đâu chứ, hắn chẳng qua chỉ đang lợi dụng sự thiếu thốn thông tin của Lý Hồng Ngọc để gây ra hiểu lầm với nàng rằng hệ thống gián điệp của hắn rất hùng mạnh thôi. Dù sao theo những tri thức nàng nhận được hắn quả thật có được kiến thức rất sâu rộng về hệ thống này, nếu không có một hệ thống hoàn chỉnh để tham khảo việc sở hữu đống tri thức đó là bất khả thi.