Sáng hôm sau Long đi thẳng tới phủ lãnh chúa, nơi này nằm ở trung tâm Vĩnh Xuân thành, chiếm cả một khu vực rộng lớn, nhìn tới Phương Hùng Lâm cũng rất biết hưởng thụ.
Lúc Long tới trước phủ lãnh chúa thì đã có người đợi sẵn.
Là một người đàn ông trung niên trên dưới bốn mươi, khoác trên người bộ quần áo sang quý, cả người toát lên khí chất của thượng vị giả.
“Lục hoàng tử tới không tiếp đón khiến ngài phải ủy khuất, ta đây là chủ nhà lại không làm tốt nghĩa vụ của chủ nhà xin lục hoang tử thứ lỗi.” người đàn ông tiến lên hành lễ với Long.
Nhưng động tác lại rất chậm, hiển nhiên đang chờ Long phản ứng.
Long đương nhiên hiểu ý ông ta, hắn vui vẻ phối hợp đưa tay ngăn ông ta hành lễ, ngược lại hắn còn hơi cúi người trước ông ta.
“Là ta không báo mà tới, này là lỗi của ta không thể trách cồng tước đại nhân, không thể trách ngài.”
Người đàn ông này chính là Phương Hùng Lâm, một trong bốn vị công tước của vương quốc Nam Tinh, cũng là bá chủ phương bắc.
Vốn dĩ cho dù là công tước thì với thân phận là hoàng tử Long cũng không cần phải cúi người trước Phương Hùng Lâm nhưng hắn vẫn làm vậy nguyên nhân chính là muốn thể hiện yếu thế.
Long thể hiện sự yếu thế cũng không phải là hắn lâm thời suy tính, bây giờ hắn chính là đang ở thế yếu không cần thiết phải trang bức với Phương Hùng Lâm, hơn nữa Long làm vây là để thỏa mãn chút hư vinh của Phương Hùng Lâm, cũng khiến ông ta giảm đi sự đề phòng với hắn.
Đúng như Long nghĩ, Phương Hùng Lâm sau khi thấy hành động của hắn thì cười phá lên vui vẻ mời Long vào.
Lúc này Long và Phương Hùng Lâm đều đã trong phòng tiếp khách của phủ công tước, cả hai vui vẻ nói chuyện đây đó nhưng điều quan trong nhất thì vẫn chưa ai nhắc tới.
“Công tước đại nhân lần này ta đến chính là muốn làm một bút sinh ý với ngài nha.”
Long hiển nhiên chịu thua trước, hắn cũng không muốn thách thức sự nhẫn nại của Phương Hùng Lâm, làm không cận thận mục đích hắn tới đây sẽ thất bại.
“Không biết hoàng tử điện hạ có sinh ý gì muốn làm với ta”
Phương Hùng Lâm híp mắt, lão đương nhiên biết Long muốn nói gì những vẫn giả vờ không biết.
Long cũng không chấp nhặt việc này, hắn đưa tay ra sau đón một cái túi tầm lòng bàn tay và một thành kiếm từ Đức Bình đặt lên bàn nói.
“Hẳn công tước đại nhân cũng biết về muối rồi, còn thanh kiếm này là kiếm thép, sự cứng rắn của nó có thể ngang với một thanh kiếm bình thường được phụ ma.”
Long không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Phương Hùng Lâm là một người thông minh, nếu không ông ta cũng sẽ không ngồi ở vị trí này, Nam Tinh cũng không có truyền thống con cả thừa kế, nhìn Long là lục hoàng tử nhưng vẫn tham gia tranh quyền thừa kế là biết. — QUẢNG CÁO —
Phương Hùng Lâm không để ý túi muối, ông ta cầm lên thanh kiếm thép rút nó ra rồi ra hiệu cho Hoài Chương.
Hoài Chương hiểu ý rời đi, một lúc sau ông ta quay lại với một hiệp sĩ đi theo.
Phương Hùng Lâm đưa thanh kiếm trên tay cho hiệp sĩ rồi bảo hiệp sĩ dùng kiếm của mình chém vào thanh kiếm.
Người hiệp sĩ chém tới bốn mươi hai lần thì cả hai thanh kiếm đều gãy nát.
Thấy cả hai thành kiếm gãy nát rơi trên đất Phương Hùng Lâm nhìn về phía Long hỏi.
“Không biết lục hoàng tử điện hạ có thể cung cấp bao nhiều?”
“Ngài muốn bao nhiêu ta bán cho ngài bấy nhiêu”
Long biết Phương Hùng Lâm hỏi về kiếm, hắn cũng không giấu giếm mà nói ra.
Tay Phương Hùng Lâm hơi run lên, ông ta híp mắt nhìn Long hỏi tiếp.
“Vậy không biết hoàng tử điện hạ định bán với giá như thế nào?”
“chín đồng bạc một thanh, nếu ngài mua một nghìn thành ta có thể giảm giá xuống tám nghìn đồng bạc, nếu ngài mua càng nhiều giá sẽ càng giảm.”
Lần này Phương Hùng Lâm giật mình thật rồi, kiếm của một người lính bình thường cũng có giá tới mười hai đồng bạc, huống chi những thanh kiếm này không thể so sánh với kiếm hiệp sĩ vậy mà một thanh kiếm có thể chặt đứt kiếm của hiệp sĩ lại chỉ có giá chín đồng bạc đã thế càng mua nhiều giá càng giảm.
Đây là kiểu mua bán gì?
“Vậy thì chín đồng bạc đi.” Phương Hùng Lâm đồng ý với cái giá này, lão ngu sao mà không đồng ý, cho dù Long có âm mưu gì thì lão cũng không sợ.
“Về phần muối ta thấy ba đồng vàng một bao là giá tốt nhất.” Phương Hùng Lâm cũng không quên chuyện của muối, đó chính là thứ kiếm ra vàng a.
Hiển nhiên Phương Hùng Lâm không thích dài dòng, lão trực tiếp ra cái giá khiến Long vừa lòng, nhưng mục đích hắn tới đây cũng không chỉ có vậy.
“Cứ như vậy đi, nhưng mà ta vẫn còn chuyện muốn đàm với ngài đây.”
“Không biết hoàng tử điện hạ có chuyện gì muốn đàm?” — QUẢNG CÁO —
Phương Hùng Lâm có chút bất ngờ, không nghĩ rằng lần này ngoài bán muối, và kiếm ra Long còn có mục đích khác.
“Ha ha là thế này, ngài không phải có một mỏ than ở biên giới phía bắc sao, ta chính là muốn mua quyền khai thác mỏ than này.”
Phương Hùng Lâm không biết mình còn có cái gọi là mỏ than gì đó, ông ta nhìn về phía Hoài Chương đang đứng bến cạnh, thấy hắn gật đầu ông ta mới chắc chắn mình có thứ đấy.
Phương Hùng Lâm hiểu đây mới là ý đồ Long tới đây, nhưng ông ta không biết tại sao Long lại muốn có quyền khai thác thứ này, loại tài nguyên mà ông ta không biết tới hẳn là thứ không quan trọng, nhưng ông ta cũng không để lộ việc này.
“Vậy không biết hoàng tử điện hạ sẽ bỏ bao nhiêu?”
“Công tước đại nhân ta hiện tại thực không bỏ ra được bao nhiêu tiền, vậy đi mỗi tháng ta sẽ bán cho ngài một trăm túi muối với giá hai đồng vàng.”
Long lộ rõ vẻ khó khăn trên khuôn mặt, hắn cắn răng ra giá.
Phương Hùng Lâm cũng nhìn ra biểu cảm của hắn, nhưng lão không vội.
“Cái này ta cần suy nghĩ thêm, vậy đi lần tới ta sẽ cho ngài câu trả lời.”
Phương Hùng Lâm cũng không vội trả lời, ông ta không hiểu nhiều về than, rốt cuộc cái giá mà Long đưa ra có đáng để đổi lấy mỏ than hay không ông ta còn chưa biết, vội vã quyết định là điều không khôn ngoan.
Long cũng không vội vàng, hắn biết Phương Hùng Lâm là người cận trọng lão sẽ không dễ dàng quyết định mọi chuyện ở đây. … Rời đi phủ lãnh chúa Long không trở về khách sạn mà hướng về phía thành nam đi.
Thành nam là nơi nhộn nhịp nhất trong thành Vĩnh Xuân, đây là khu giao thương lớn nhất thành Vĩnh Xuân.
Nơi đây của hàng mọc lên san sát, người đi kẻ lại khắp nơi, ở đây ngươi có thể tìm thấy bất cứ thứ gì mình muốn.
Long dừng lại ở một cửa hàng khá lớn, so với xung quanh cửa hàng này rất nổi bật với lối trang trí xa hoa.
Bên trong cửa hàng cũng không kém khi các bức tường được phủ lên màu nâu sáng trang nhã, các kệ hàng được sắp xếp một cách cận thận, lối trang trí đầy trang nhã với cây xanh được đặt ở xung quanh.
Trong của hàng không có quá nhiều khách nhân, nhưng mỗi người đều ăn mặc sang quý đầy tinh tế.
Cũng phải thôi, dù sao đồ bán trong cửa hàng này bình dân có làm cả đời cũng chưa chắc mua được. — QUẢNG CÁO —
Thấy Long bước vào một người phục vụ tiến tới chào hỏi.
“Gọi người quản lý của ngươi tới đây.”
Long không kiên nhẫn nói.
Người phục vụ nghe vậy thì dẫn Long tới chỗ nghỉ ngơi rồi quay đi.
Long rất hài lòng với thái độ của người phục vụ, hắn cứ nghĩ rằng đám phục vụ ở thời đại này có lẽ cũng không ra làm sao, nhưng khi hắn thấy tên này thì cũng phải thầm khen, kẻ này ít nhất cũng có thể trở thành phục vụ chuyên nghiệp ở Trái Đất.
Không bao lâu sau người phục vụ quay lại, đi trước hắn là một lão nhân tầm năm mươi, hẳn đây là quản lý của cửa hàng này.
“Khách nhân không biết ngài có vấn đề gì?”
Lão nhân khuôn mặt tươi cười hành lễ với Long.
Thái độ rất chuyên nghiệp. Đây là đánh giá của Long với người đàn ông này, hắn cũng không nhiều lời, hắn lấy ra một lo thủy tinh cùng một tờ giấy trắng đặt trên bàn nói.
“Ta hi vọng ngươi có khả năng quyết định chuyện này.”
Người quản lý cầm lên tờ giấy xem xét một lúc rồi nhìn về phía lọ thủy tinh thần sắc trở nên trịnh trọng hơn.
Ông ta đặt tờ giấy xuống cầm lên lo thủy tinh nghiên cứu một lúc rồi ông ta mở nó ra, một mùi hương hoa ngay lập tức xông vào khứu giác ông ta khiến người này mắt sáng lên.
“Đại nhân việc này tiểu nhân không đủ thầm quyền để giải quyết, nếu ngài có lòng mong ngài chờ một, hai ngày ta sẽ thông báo cho phía trên đến đàm phán với ngài.” Xưng hô đã thay đổi, hiển nhiên lão già này hiểu được giá trị của Long, lão không ngại vỗ mông ngựa.
“Ta không có nhiều thời gian, nhiều nhất là ba ngày ta sẽ rời đi.”
Long gây sức ép, hiển nhiên lần này hắn muốn chiếm tiên cơ.
“Đại nhân yên tâm, trong vòng hai ngày đại nhân sẽ có câu trả lời thỏa đáng.”