Sắt Thép Ma Pháp

Chương 20: Khách phương xa.



Phía nam doanh địa lúc này, tám con tàu lớn đang giương buồm về phương bắc, trên cột buồm mỗi con tàu đều in hình bông hoa bốn cánh màu vàng, bất kỳ người dân phương bắc nào khi thấy biểu tượng này đều biết đây là biểu tượng của thương đoàn Hoa Quế.

“Tiểu thư, chúng ta sắp đến nơi.”

Trên con tàu dẫn đầu Hoa Nguyệt Ánh đáng đứng trước mũi tàu nhìn về phương xa nơi hình ảnh bến tàu của doanh địa đang dần hiện ra, bên cạnh nàng lúc này đứng một người toàn thân được phủ bởi một lớp áo choàng đen che đi ánh mắt của mọi người.

Cho dù nhìn từ chính diện ta cũng khó mà thấy được diện mạo của người này mà chỉ thấy được một vài sợi tóc vàng óng, nhưng nếu nhìn quan sát vóc dáng thì ta có thể đoán được người này hẳn là nữ.

“Tiểu thư Elfleda đằng kia chính là bến tàu của đoàn khai hoang.”

Hoa Nguyệt Ánh chỉ tay về phương xa nói với người áo choàng đen.

“Chỉ trong sáu tháng mà xây dựng được một bến tàu lớn như vậy, năng lực của vị lục hoàng tử này không phải bình thường.”

Người áo đen lên tiếng khen ngợi, nhưng những người xung quanh lại không chứ ý tới lời khen này ma họ lại bị cuốn hút bởi giọng nói của nàng.

Khó có từ ngữ nào miêu ta được giọng nói này, một chút thanh thoát như tiếng chim hót, một chút quyến rũ của người phụ nữ, lại pha thêm một chút lạnh lùng trong đó, chúng như kết hợp lại với nhau tạo nên chất giọng này.

Ngay cả Hoa Nguyệt Ánh cũng không nhịn được cũng bị cuốn hút, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nếu không phải một người bạn ủy thác người này cho nàng thì nàng cũng không muốn đi cùng người này.

“Ta quên mất nhãn lực của tinh linh tộc tốt hơn con người rất nhiều, vậy mà ta lại tự bêu xấu.”

Hoa Nguyệt Ánh tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Nguyệt Ánh tiểu thư quá khiêm tốn rồi nếu “Nhãn lực” của cô yếu đuối như vậy thì trên thế gian này khó có ai sở hữu nhãn lực tốt nữa.”

Ngay khi Hoa Nguyệt Ánh đang dìm mình xuống thì người áo đen lại tâng bốc nàng lên trời, nàng chỉ cười mỉm một tiếng, không nói gì.

Mới chỉ nói chuyện một lúc đoàn thuyền đã tới trước bến tàu.

Bến tàu này được Long cho xây dựng ngay sau khi trở về từ thành Vĩnh Xuân, nơi này hiện nay đã có thể chứa tới bốn con tàu năm mươi mét cùng đỗ, trên bờ là những ngôi nhà bằng bê tông kiên cố mọc lên ở nơi chỉ mới mấy tháng trước còn là một khu đất trống, nhìn về phía xa hơn ta có thể thấy những ống khói cao chót vót đang xả ra những làn khói đen dày đặc.


Quan sát xung quanh một lần Hoa Nguyệt Ánh nhận ra bến tàu lại lớn hơn lần trước nàng tới.

Còn nhớ lần đầu tiên nàng tới nơi này còn là một bến đò nhỏ, ngay cả việc neo đậu một con tàu cũng khó khăn, vậy mà trong sáu tháng nơi này đã có thể cùng lúc neo đậu bốn con tàu, không thể không công nhận năng lực của vị lục hoàng tử này rất xuất sắc.

“Không khí nơi này thật khó ngửi.”
— QUẢNG CÁO —

Bước xuống tàu, người phụ nữ áo đen gọi là Elfleda ngay lập tức nhận xét.

“Có sao, sao ta không cảm thấy gì cả.”

Hoa Nguyệt Ánh cũng làm động tác ngửi nhưng nàng không cảm nhận được gì.

“Mùi của nơi này giống như mùi trong xưởng của người lùn, tuy không dày đặc bằng nơi đó nhưng với tộc tinh linh thì thế này là quá đủ để chúng ta nhận ra sự thay đổi.”

“Nếu là Elfleda tiểu thư nói vậy thì hẳn là như vậy rồi.”

Hoa Nguyệt Ánh không muốn tiếp tục với chủ đề này, nàng tin tưởng Elfleda không có lý do lừa mình.

Lúc này một người đàn ông đi đến trước mặt hai người chào hỏi.

“Nguyệt Ánh tiểu thư, đã lâu không gặp không biết lần này tiểu thư đích thân tới vì chuyện gì?”

Người đàn ông này là người phụ trách của bến tàu, lần này Hoa Nguyệt Ánh đích thân tới đây khiến ông ta bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Phải biết Hoa Nguyệt Ánh chỉ từng tới đây ba lần, mỗi lần tới đều là những chuyện quan trọng phải đích thân nói chuyện với hoàng tử điện hạ.

“Cảng trưởng khách khí rồi, lần này ta mang tới cho các vị một mối làm ăn.”

Hoa Nguyệt Ánh vừa nói vừa nhìn về phía Elfleda bên cạnh.

Cảng trưởng thấy vậy hiểu ý nhìn sang Elfleda bên cạnh cung kính hỏi.

“Không biết vị này là?”

“Nàng gọi Elfleda, là một người bạn của tiểu nữ, lần này đến đây chính là vì muốn bàn chuyện làm ăn với hoàng tử điện hạ.”

Hoa Nguyệt Ánh lên tiếng thay Elfleda, nàng biết Elfleda không thích tiếp xúc với nhiều người, suốt cả hành trình nhân loại duy nhất mà Elfleda nói chuyện cũng chỉ có nàng.

Cảng trưởng tuy nghi ngờ nhưng ông ta không nói ra, dù sao có Nguyệt Ánh tiểu thư đảm bảo nếu làm mạnh tay sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa hai bên, việc này giao cho hiệp sĩ trưởng xử lý vậy.

Ông ta dẫn hai người tới nhà khách căn dặn người ở đây phụ vụ cẩn thận rồi rời đi.

“Nơi này vậy mà thật phồn hoa.”
— QUẢNG CÁO —


Ngồi xuống cái ghế bằng da trong phòng khách, Elfleda cảm khái.

Không phải nàng không quen sự phồn hoa, mà ngược lại nàng từng thấy rất nhiều thành thị phồn hoa hơn cải nơi này, nhưng nơi này lại rất khác.

Chưa nói đến sự tấp nập của bến tàu, chỉ nói tới thái độ làm việc thôi cũng khiến ngay cả nàng cũng phải hâm mộ.

Nàng cảm nhận được sự vui vẻ của những người nàng gặp trên đường tới đây, nàng cảm nhận được những người ở đây đều rất tận tâm với công việc của mình, họ không có dấu hiệu gì là bị bắt ép phải làm việc, điều mà nàng chưa bao giờ thấy được ngay cả ở quê nhà của nàng nơi chế độ nô lệ không tồn tại.

Nếu là nơi khác có lẽ nàng sẽ không bất ngờ như vậy nhưng đây là ma địa, nơi mà những kẻ muốn chết bước vào, nhưng ở đây nàng lại không thấy hình ảnh của những người biết mình sắp chết.

“Chính tiểu nữ cũng bất ngờ như ngài vậy.”

Hoa Nguyệt Ánh cũng cảm khái.

Những lần trước nàng tới đây không phải nàng không thấy sự khác biệt của nơi này, nhưng lúc đó nơi này vẫn thiếu một chút sức sống hôm nay khi trở lại nàng nhận thấy sức sống của nơi này tràn ngập khắp nơi, điều mà ngay cả những thành thị lớn cũng khó mà có được.

“Ta cũng rất tò mò về đống máy móc mà họ sử dụng để chuyển hàng xuống, Nguyệt Ánh tiểu thư ngươi biết chúng là thứ gì sao.”

Lúc xuống tàu Elfleda thấy người ta đưa một thứ kỳ lạ dài và dẹt như tấm ván gỗ nối tàu với cảng sau đó thủy thủ đặt những thùng hàng lên tấm ván thì chúng tự di chuyển xuống những người ở dưới mà không cần phải chuyền tay nhau.

“Ý tiểu thư là băng chuyền, thứ đó quả thật rất tiện lợi, ta từng có ý định mua chúng nhưng bị lục hoàng tử từ chối.”

Lúc Hoa Nguyệt Ánh thấy băng chuyền, với đầu óc kinh doanh của mình nàng ngay lập tức nhận ra sự tiện lợi của thứ này, nàng đã đề nghị với lục hoàng tử muốn mua chúng nhưng lại bị hắn từ chối, hắn nói rằng đây chưa phải lúc buôn bán những thứ này.

Long chưa muốn buôn bán máy móc là do hắn không đánh giá được sự ảnh hưởng của chúng tới xã hội hiện tại, nói chính xác hơn là ảnh hưởng tới chính hắn kẻ đang nắm giữ phương pháp sản xuất những máy móc này, vì thế cho đến khi Long thấy rằng mình đủ năng lực tự về trước bất kỳ mối đe dọa nào hắn sẽ không mạo hiểm phổ biến chúng.


Ai mà biết được đám pháp sư hay quý tộc có hay không nhận ra được sự đe dọa của những máy móc này tới quyền lực của chúng.

“Nguyệt Ánh tiểu thư ngươi nói xem vị lục hoàng tử này thế nào.”

Elfleda tò mò hỏi, nàng muốn biết về người đã xây dựng nên một nơi như thế này là người như thế nào.

“Ta cũng không biết phải trả lời tiểu thư thế nào, có lẽ khi gặp lục hoàng tử ngài sẽ biết.”

Hoa Nguyệt Ánh không biết trả lời ra sao với câu hỏi này, nàng chỉ có thể chờ khi hai người gặp nhau mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
— QUẢNG CÁO —


Khi hai người đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra, Đức Bình từ bên ngoài bước vào, nhưng ông ta không hề liếc mắt Hoa Nguyệt Ánh một cái, đôi mắt chỉ dán chặt vào lưng Elfleda tay ông ta đã đặt lên thanh kiếm trên eo.

Dường như nhận ra gì đó từ hành động của Đức Bình, Elfeda quay người lại thi lễ với hắn.

“Thứ lỗi, là do thói quen của ta khiến ngài giật mình rồi.”

“Không có chuyện gì, không biết vị tiểu thư này là?”

Đức Bình thở ra một hơi, hướng về Elfleda thi lễ nhưng tay ông ta vẫn đặt trên thanh kiếm, mô hôi lạnh đã chảy ra trên trán ông.

Vừa mới đây thôi khi Đức Bình vừa đặt chân vào phòng một luồng khí thế khủng bố phát ra từ người phụ nữ này đánh thẳng vào ông ta, luồng khí thế này thật khủng bố, ông chưa từng gặp ai có luồng khí thế kinh khủng tới vậy.

Đức Bình tự hỏi nếu người này có ác ý liệu ông ta có thể ngăn cản.

“Tiểu nữ chỉ là một thương nhân bình thường tới đây làm ăn, không biết vị hiệp sĩ này có thể cho ta gặp lục hoàng tử.”

Elfleda thản nhiên đưa ra yêu cầu như là chuyện vừa rồi chưa bao giờ phát sinh.

“Xin tiểu thư đợi một lát ta cần xin ý kiến hoàng tử.”

Đức Bình chỉ để lại một câu rồi vội vã rời đi.

Thấy thái độ kì lạ của Đức Bình, Hoa Nguyệt Ánh tò mò hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Elfleda cười xòa cho qua, cô không muốn nhắc tới chuyện này.

Hoa Nguyệt Ánh vốn là người thường, nàng không thể cảm nhận được khí thế ma Elfleda phát ra nên Elfeda cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.

Hoa Nguyệt Ánh mặc dù rất tò mò nhưng nàng biết có những thứ không nên hỏi thì tốt hơn.