Sắt Thép Ma Pháp

Chương 37: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (Khởi đầu)



Thành Vĩnh Đông đêm nay cũng như bao ngày khác.

Dù thời điểm này đã qua ngày mới nhưng trời vẫn còn rất tối, hầu hết tất cả mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ.

Tuy nhiên cũng có nhiều người thức dậy vào thời điểm này vì công việc của họ.

Điển hình như những người lính gác cổng thành.

“Oáp! Đến giờ thay ca rồi.”

Trên cổng thành phía bắc thành Vĩnh Đông lúc này một đám binh lính đang mệt mỏi tiến hành thay ca gác.

“Các ngươi ngủ cả buổi đêm mà còn mệt mỏi như vậy.”

Binh lính được thay ca nhìn đồng đội của mình uể oải lên tiếng phàn nàn, mắt hắn giờ đã ríu chặt không còn mở được nữa.

“Tối qua chúng ta chơi bài hơi muộn, bây giờ vẫn chưa ngủ đủ giấc.”

Binh lính thay ca lên tiếng giải thích rồi dựa vào tường tiếp tục giấc mộng.

Đây là chuyện xảy ra bình thường ở thành Vĩnh Xuân.

Những binh lính làm nhiệm vụ canh gác cổng thành đều chủ quan như vậy, đây cũng là bình thường khi hàng chục năm qua thành Vĩnh Xuân chưa bao giờ phải đối mặt với chiến tranh, nhiệm vụ canh gác đều chỉ được các binh sĩ đối phó qua loa cho qua chuyện.

Các tướng lĩnh thấy vậy cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, dù sao cũng không phải vấn đề gì lớn không cần làm to chuyện.

Cứ như vậy một thời gian toàn bộ tòa thành đều lộ ra mọi sơ hở, bất kỳ kẻ thù nào tấn công vào lúc này đều có thể dễ dàng xâm nhập tòa thành.

Không lâu sau một ánh sáng dần xuất hiện trên sông Xen nhưng có vẻ không ai phát hiện ánh sáng đó cả, ánh sáng từ từ tiến tới bến cảng bên bờ sông.

Những binh lính canh gác ở đây cũng đều chìm trong giấc mơ của mình.

“Thứ gì sáng vậy?”

Một binh sĩ đang say giấc thì bừng tỉnh vì bị ánh sáng chiếu vào mặt, hắn nheo đôi mắt đang ngái ngủ của mình nhìn về nơi luồng sáng phát ra.

Một con thuyền lớn với ánh sáng chiếu ra từ mũi thuyền dần tiến tới cầu cảng.

“Tại sao lại có thuyền vào giờ này?” — QUẢNG CÁO —

Nhìn con thuyền đang phát sáng kia tên binh lính nhìn bầu trời vẫn đang tối đen khó chịu hỏi.

Tên binh lính gọi đồng bạn đang ngủ say bên cạnh dậy tiến tới cầu cảng chờ con thuyền cập bến.

Nhưng hắn lại không chú ý rằng xa phía sau con thuyền kia một bóng đen to lớn không thua kém gì con thuyền phát sáng cũng đang chậm rãi tới gần.

Có lẽ vì trời quá tối khiến hai binh lính không nhìn thấy được, cả hai chỉ tập trung vào con thuyền phía trước.

Từ bên trong có ba bốn người mặc đồ thủy thủ bước ra.

“Các ngươi là ai, tại sao lại tới vào giờ này?”

Thấy đám thủy thủ đi tới tên lính bực tức hỏi, hiển nhiên bị phá rối giấc ngủ thì ai cũng không dễ chịu gì

“Hai vị đại nhân thông cảm chúng ta có việc phải giao hàng vào sáng sớm nay nên chỉ có thể liều lĩnh đi trong đêm, may mắn vẫn giữ được cái mạng.”

Một thiếu niên trong đó mỉm cười lấy lòng, hắn lấy ra mấy túi tiền dúi vào tay tên lính.

Tên lính cầm túi tiền ước lượng một chút hài lòng gật đầu với đồng bạn bên cạnh rồi nói.

“Chỉ lần này thôi đấy.”

“Vâng, vâng chỉ lần này, chắc chắn chỉ có lần này.”

Được hai tên lính đồng ý tên thủy thủ trẻ tuổi cung kính trả lời.

Nhìn hai tên lính rời đi tên thủy thủ trẻ tuổi cười hài lòng.

Một người mặc đồ thủy thủ nhìn già giặn hơn đi tới phía sau tên thủy thủ, hắn không quay đầu lại trực tiếp ra lệnh cho người thủy thủ phía sau.

“Xử lý cẩn thận không để kẻ nào thoát.”

Tên thủy thủ này không ai khác chính là Long, hắn quan sát bến tàu rồi ra một mệnh lệnh máu lạnh.

Sở dĩ Long phải lấy lòng hai tên lính kia là để người của hắn có thời gian bao vây bến tàu, như vậy khi xử lý những người ở bến tàu sẽ giảm nguy cơ có người trốn thoát.

Tuy tới thời điểm này rồi Long cũng không sợ Lý gia làm ra phản ứng gì, với năng lực quản lý hiện nay muốn cả tòa thành không có bất kỳ phòng bị nào bước vào trạng thái chiến cũng cần thời gian khá lâu, nhưng nếu có thể giảm bớt nguy cơ thì Long không ngại tốn thêm chút công sức.

“Con thuyền đó là sao vậy?” — QUẢNG CÁO —

Khi hai tên lính trở về bị người đội trưởng có vẻ trẻ tuổi đã tỉnh giấc dò hỏi.

“Không có gì chỉ là một con tàu bình thường thôi, trưởng quan không cần quan tâm như vậy.”

Hai tên lính cười lấy lòng dúi vào tay người đội trưởng một túi tiền.

Nhìn thấy túi tiền trên tay mình người đội trưởng không có vẻ buông lỏng mà càng nghi ngờ lớn hơn, đặc biệt là khi con thuyền này tới từ phía bắc sông Xen nơi đã bị hầu tước cấm đi lại.

“Theo ta.”

Người đội cầm theo túi tiền tiến về phía đoàn thủy thủ.

Nhìn thấy đội trưởng của mình vẫn không buông tha, hai tên lính làm vẻ khinh thường đi theo người đội trưởng, có lẽ chúng đang nghĩ rằng đội trưởng của mình muốn kiếm chác thêm.

“Các ngươi chở hàng gì?”

Người đội trưởng tới trước mặt đám người Long lên tiếng hỏi.

“Đại nhân chỉ là vải vóc cùng một số thực phẩm thôi.”

Long không đổi sắc trả lời nhưng người đội trưởng vẫn không buông tha nhìn thùng hàng phía sau.

“Mở ra, ta kiểm tra.”

Thấy tên đội trưởng nghiêm túc như vậy Long hiểu rằng không thể dấu giếm được nữa, hắn đưa mắt ra hiệu cho Đức Bình đang đứng gần đó.

Nhận thấy tín hiệu của chủ nhân Đức Bình làm như không có đi tới gần ba người.

Người đội trưởng vẫn đang nghi hoặc nhìn những thùng hàng phía trước thì hắn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hắn quay người lại thì một bàn tay lớn đã vương tới bóp chặt cổ hắn.

“Đừng giết hắn.”

Mệnh lệnh của Long khiến Đức Bình chuẩn bị hạ tử thụ dừng tay lại, bàn tay của ông vẫn nắm cổ người đội trưởng.

Mồ hôi lạnh rơi trên trán đội trưởng, hắn có thể cảm nhận được sức nóng phát ra từ bàn tay đang nắm cổ mình, hắn hiểu chỉ cần hắn động đậy thì chắc chắn cổ hắn sẽ bị bóp nát

Phía sau Đức Bình xác hai người lính với cái cổ nát bươm đang nằm đó minh chứng cho suy nghĩ của đội trưởng. — QUẢNG CÁO —

“Nhốt hắn lại.”

Long rất thưởng thức tên đội trưởng này, một người như vậy hắn không nỡ giết, chờ sau khi xong chuyện chiêu hàng hắn xem sao.

Rất nhanh người của Long đã tiến hành xử lý bến cảng, tiếng la hét sợ hãi vang lên khắp bến cảng nhưng lại không có một mồi lửa nào được đốt lên, toàn bộ bến cảng giờ đây chìm trong mùi máu.

Ở phía xa cổng thành bắc của thành Vĩnh Đông những binh lính canh gác vẫn đang ngái ngủ rất ngon lành mà không biết tử thần đang tới gần.



Những ánh nắng đầu tiên đã dần xuất hiện ở phía đông, tuy trời đã tờ mờ sáng nhưng thành Vĩnh Đông vẫn chưa thức giấc, hầu hết mọi người vẫn đang chìm vào giấc ngủ.

Ngay cả trên cổng thành cũng chỉ có lác đác vài người lính đang gật gù đứng đấy như đang cho người biết tòa thành này có người.

Giữa cánh đồng vắng trước cổng phía đông thành Vĩnh Đông một đội quân xuất hiện dưới ánh sáng đầu tiên của ngày mới.

Đội quân tới rất gần tường thành nhưng cả tòa thành lại không có chút phản ứng nào.

Rất nhanh đội quân đã tới dưới chân tường, các binh lính đặt một thứ gì đó dưới cổng thành rồi chạy ra xa.

“Bom bom”

Hai tiếng nổ đinh tai khiến những binh sĩ trên tường thành giật mình tỉnh dậy.

Họ cảm thấy dưới chân hơi rung chuyển như có động đất xảy ra.

“Chuyện gì? Động đất ư?”

Một vài binh lính hoảng sợ nhìn xung quanh, họ ngay lập tức nhận ra vấn đề khi thấy một đội quân đang đứng dưới tường thành, còn bức tường thành vững chắc của họ giờ đây đã vỡ ra một miếng lớn.

“Quân địch tân công, quân địch tấn công…keng…keng…keng”

Tiếng chuông báo động vang lên khắp tường thành, các binh lính trên tường trở nên hỗn loạn tìm kiếm vũ khí.

Một binh lính bắt lấy cây cung gần đấy vươn người ra định bắn vào đoàn quân đang tràn vào thành phía dưới, nhưng khi hắn chưa kịp dương cung thì tiếng súng vang lên, cả người hắn ngay lập tức trở thành một cái sàng.