Sắt Thép Ma Pháp

Chương 39: Cuộc chiến thành Vĩnh Đông (2)



“Thất thủ rồi, thế mà thất thủ rồi. Mau mau điều thêm quân tới bảo vệ ta.”

Lý Gia Lâm hoảng sợ ra lệnh, lão chỉ là một hầu tước bình thường chưa bao giờ trải qua chiến tranh.

Giờ đây đã hơn bốn mươi tuổi lão lại càng sợ chết, lão đương nhiên sẽ làm mọi cách nảo vệ mình.

“Không thể đại nhân, tình hình lúc này rất loạn thần không có cách nào tập hợp lạ quân lính đang chiến đấu. Hơn nữa vũ khí quân địch không thích hợp cho chiến đấu trong thành, thần đã để các binh lính còn lại phân tán trong thành chiến đấu với địch nhân, chúng ta có thể bào mòn chúng.”

Vị Nam tướng quân này biết về sức mạnh vũ khí của Long, hắn thấy dùng cách chiến đấu phân tán có thể khiến đối phương gặp khó khăn hơn là việc tập hợp lại một chỗ.

Hơn nữa tình hình hiện tại hắn đã không còn khả năng tập hợp quân đội nữa.

Cũng phải thôi một cuộc loạn chiến trong thành thị thì cho dù là quân đội hiện đại với các thiết bị thông tin tiên tiến cũng không thể hoàn toàn kiểm soát được binh lính tham gia chiến đấu nói gì tới một lực lượng trung cổ với hệ thống chỉ huy yếu kém đến đáng thương này.

“Khốn kiếp đây là lệnh, mệnh lệnh từ hầu tước. Đúng rồi, rồng đâu, lũ hiệp sĩ rồng đâu gọi chúng tới.”

Lý Gia Lâm không quan tâm lời khuyên của Nam tướng quân, bây giờ thứ lão quan tâm là tính mạng của mình.

“Cả ba hiệp sĩ rồng đều đã bị điều đi cùng đại công tử. Thần có thể để người hộ tống ngài rời đi đại nhân.”

“Đúng đúng rời khỏi thành, ta muốn tất cả binh lính trong thành hộ tống ta rời khỏi đây. Mau, mau tập hợp binh lính lại.”

Lý Gia Lâm vẫn quyết tâm tập hợp binh lính trong thành bảo vệ mình, lão nghĩ chỉ cần rời khỏi đây hội quân với con trai cả đang ở Phương gia, sau đó liên kết cùng Phương gia đánh trở lại là được.

Nhưng Nam tướng quân lại không tán thành ý tưởng này, tập hợp lại không khác nào làm mồi cho vũ khí của quân địch, đặc biết là loại vũ khí như pháo ma pháp kia.

Hơn nữa có thể tập hợp được hay không mới là vấn đề.

“Phong Nam, ngươi bị cắt chức. Người đâu, gọi phó tướng quân thủ thành tới đây.”

Lý Gia Lâm tức dận vì Nam tướng quân không nghe lệnh mình, lão không suy nghĩ trực tiếp cắt chức hắn.

Vị Nam tướng quân thấy hầu tước như vậy không biết nói gì hơn chỉ đành cay đắng lui ra rời khỏi phủ hầu tước.

Sau khi Nam tướng quân đi, Lý Gia Lâm nhìn ngoài cửa sổ hướng về con đường nối thẳng tới cổng bắc.

Nơi đó ánh sáng của ma pháp liên tục lóe lên, tiếng nổ, tiếng hò hét liên tục phát ra rời vào tai của lão, tuy tiếng này không lớn nhưng đã rơi vào tai lão cho thấy quân địch đã đến gần. Toàn bộ phủ hầu tước đang dần bị bao vây. — QUẢNG CÁO —



Nhận thấy phủ hầu tước sắp bị bao vây Lý Gia Lâm hoảng sợ ra lệnh nhanh chóng thu thập đồ đạc.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao lại phải bỏ chạy.”

Lúc Lý Gia Lâm đang thu dọn đồ đạc thì hầu tước phu nhân trên người khoác lên bộ quần áo lộng lẫy dẫn theo một cô gái tầm đôi mươi cũng ăn mặc không kém tiến vào.

Hiển nhiên hầu tước phu nhân cũng biết về cuộc tấn công nhưng bà vẫn rất bình tĩnh, bà ta nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc bạo loạn nhỏ quân lính có thể dễ dàng xử lý.

Nhưng không ngờ rằng chỉ một lúc sau người hầu chạy vào báo rằng bà cũng con gái phải chuẩn bị để rời khỏi đây.

Hầu tước phu nhân bất ngờ, làm sao mà chỉ mới đó thôi đã phải bỏ chạy rồi, không lẽ tình hình bết bát đến vậy.

“Không còn thời gian nữa, chúng ta sắp bị bao vậy. Ta đã ra lệnh cho binh lính hộ tống chúng ta rời khỏi thành.”

Hầu tước phu nhân cũng hoảng loạn, cuộc chiến chỉ mới diễn ra được gần một giờ, tại sao phủ hầu tước lại bị bao vây rồi.

….

Hoàng Thông năm nay đã hai lăm tuổi, bề ngoài hắn không khác nào một người bình thường.

Hoàng Thông vừa sinh ra đã mang thân phận nô lệ, vì thế hắn chưa từng được hưởng sự tự do trong suốt cuộc đời hai lăm năm của mình.

Hoàng Thông cứ nghĩ rằng hắn sẽ sống với thân phận nô lệ này suốt đời, ngày làm việc hàng chục giờ ngoài trời, tối ngủ trong lán trại bẩn thỉu, bữa ăn với vài mẩu bánh mì và bát cháo loãng.

Cuộc đời nô lệ của Hoàng Thông cứ như vậy trôi qua, hắn thậm chí còn chưa từng rời khỏi nơi làm việc hay thay đổi bữa ăn của mình, ngược lại hắn còn phải rất cẩn thận khi làm việc.

Bởi vì nếu một nô lệ gặp tai nạn người đó chắc chắn chỉ có con đường chết, chủ nô sẽ không bỏ ra một đống tiền chỉ để chữa trị cho bọn họ mà không biết có họ có thể trở lại làm việc hay không.

Đối với các chủ nô, nô lệ bị tai nạn không khác nào vật hư hỏng, chúng sẽ vứt những người đó ra ngoài những cánh đồng để họ chờ chết ở đó. Còn chúng chỉ cần tới chợ nô lệ và mua một tên về thay thế là được.

Từ khi Hoàng Thông bắt đầu làm việc lúc năm tuổi, hắn đã nhìn thấy rất nhiều nô lệ bị chủ nô vứt đi, người thì bị thương, người thì quá già để có thể làm việc.

Kết cục của họ hầu hết đều chỉ có một, là chết phơi thây ngoài nghĩa địa. Hoàng Thông như chết lặng với những hình ảnh đó, hắn biết rằng đó chính là kết cục của mình, hắn dần trở thành một người vô hồn ngày ngày chỉ biết làm việc. — QUẢNG CÁO —

Nhưng cuộc sống của hắn đã thay đổi rất nhiều từ sáu tháng trước.

Lúc đó Hoàng Thông đã được chuyển quyền sở hữu cho lục hoàng tử để đi khai hoàng.

Dù là nô lệ Hoàng Thông cũng hiểu khai hoang có nghĩa là gì, nhưng hắn không phản kháng, chỉ là chết nhanh hơn một chút mà thôi cũng không cần phải hoảng sợ gì cả.

Ban đầu vị hoàng tử này cũng giống như bao chủ nô khác không quan tâm nhiều tới đám nô lệ như hắn.

Nhưng hoàng tử đột nhiên thay đổi tính tình, hắn bắt đầu quan tâm tới nô lệ hơn, còn cho bọn họ cơ hội được ăn thịt.

Hoàng Thông vẫn còn nhớ cái ngày đầu tiên đó, cái ngày mà hắn được ăn miếng thịt đầu tiên trong đời. Cảm giác miếng thịt tan ra trong miệng làm Hoàng Thông như lấy lại được sức sống.

Từ đó Hoàng Thông quyết tâm muốn được ăn thịt hàng ngày, đó là mục tiêu đầu tiên trong cuộc đời Hoàng Thông, hắn cố gắng làm việc để được ăn thịt mỗi ngày.

Đó là lần đầu tiên trong đời Hoàng Thông cảm nhận thấy sự vui vẻ của làm việc, cho dù hắn có phải chết vào ngày mai cũng rất mãn nguyện.

Nhưng niềm vui của Hoàng Thông không dừng lại ở đó, sáu tháng làm việc miệt mài của hắn được đền đáp một cách xứng đáng.

Lời hứa về một cuộc sống tự do, lời hứa về một thân phận mới mà lục hoàng tử đã nói vậy mà thành sự thật.

Hoàng Thông đã mải mê về việc được ăn thịt mà quên mất lục hoàng tử đã từng hứa như vậy, hoặc có lẽ hắn cũng không tin lục hoàng tử sẽ thực hiện lời hứa đấy.

Hoàng Thông cứ nghĩ đó chỉ là mơ, cho tới khi đưng trước tất cả mọi người nhận được lệnh bài thân phận của mình Hoàng Thông mới biết đây là sự thật, hắn đã trở thành một dân tự do.

Giây phút đấy tấm lưng của lục hoàng tử giống như một vị thần cứu rỗi cuộc đời hắn vậy, Hoàng Thông thề rằng cố gắng làm việc, cố gắng chiến đấu cho vị thần mới của mình.

Giờ đây Hoàng Thông đang đứng trên tiền tuyến, chỉ huy những người lính khác chiến đấu hết mình vì lục hoàng tử.

“Giữ khoảng cách, mọi người duy trì giữ khoảng cách chú ý hai bên đường.”

Tiểu đội Hoàng Thông chỉ huy đang di chuyển trên con đường dẫn tới phủ hầu tước, bọn họ di chuyển rất nhẹ nhàng mà không gặp bao nhiêu kháng cự.

Thi thoảng có một vài kẻ không biết sống chết lao ra tấn công bọn họ, nhưng hiển nhiên chúng bị đánh thành cái sàng.

Nhưng càng di chuyển tới gần phủ hầu tước lực cản càng lớn, số lần họ bị tập kích cũng dần nhiều lên, lính của hắn đã bắt đầu có người bị thương. — QUẢNG CÁO —

“Bom.”

Đột nhiên một hỏa cầu từ phía trước đánh tới thiêu cháy một binh sĩ chạy phía trước, binh sĩ này không kịp kêu lên đã bị cháy thành tro.

“Có pháp sư, phát hiện pháp sư, nấp mau.”

Nhìn thảm cảnh trước mặt, Hoàng Thông hiểu rằng mình đụng phải tấm thiết bản, hắn ra lệnh chó binh lính của mình kéo giãn khoảng cách nấp sau những kiến trúc xung quanh con đường.

“Đội trưởng chúng ta không có vũ khí để đối đầu với pháp sư, phải chờ đội súng chống tăng tới mới được.”

Đội phó của Hoàng Thông lên tiếng nói ra hoàn cảnh của họ hiện tại.

Xung quanh đó các binh lính cũng đang điên cuồng sử dụng M1 garand tấn công tên pháp sư đang chặn giữa đường.

Nhưng hiển nhiên những viên đạn từ đồng khó có thể tạo thành uy hiếp lớn cho pháp sư.

Tên pháp sư vừa duy trì lá chắn của mình vừa từ từ đến gần tiểu đội của Hoàng Thông.

“Súng chống tăng khi nào tới?”

Nhìn tên pháp sư đang dần tới gần Hoàng Thông sốt ruột hỏi.

“Ah”

Lại tiếng một binh sĩ trong tiểu đội hét lên, binh sĩ này đang trốn sau một cây cột, vậy mà hắn và cây cột đều bị hỏa cầu nuốt chửng.

Nhìn thấy đồng đội bị hỏa cầu nuốt chửng, các binh sĩ xung quanh dần dao động, những binh sĩ này đều được tuyển chọn từ nô lệ mà ra, bọn họ chỉ mới được huấn luyện một tháng tinh thần chiến đấu cũng không phải quá cao.

Giờ đây nhìn đồng đội bên cạnh chết thảm như vậy đương nhiên sẽ khiến những binh lính này dao động.

“Không cần sợ hãi, mọi người rút về phía sau hội quân với đội súng chống tăng, chúng ta có thể giết được lũ pháp sư này. Hãy chiến đấu vì tự do của chúng ta.”

Nhận thấy binh sĩ đang dao động, Hoàng Thông hét lớn xốc lại tinh thần cho bọn họ.