Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Chương 31: Kiều là một sát thủ, một sát thủ chưa từng được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng gì



Nhất là cảnh tượng ăn chơi thác loạn nơi tửu sắc tiền quyền.

Cậu xưa nay chỉ là khách qua đường, cùng lắm cũng chỉ xem ca múa nhạc.

Mọi thứ đều tính hai mặt, có quang minh ắt có hắc ám.

Kiều ở nơi sáng sủa nhất thành phố, không có nghĩa là cậu không biết đến nơi sâu thẳm nhất của sự dơ bẩn và hắc ám.

Nơi y dẫn cậu đến cũng chỉ là góc tối nhất của thành phố này.

Người phục vụ thấy y đưa ra thẻ vip liền đưa hai người tới phòng riêng.

Món ăn mang lên khá đẹp mắt, nhưng Kiều cũng không cảm thấy ăn ngon lắm, thậm chí còn không đúng lúc nhung nhớ bữa tối ngày xưa, nhưng cậu sẽ không nói, cứ thể lẳng lặng ăn, coi như rất nể mặt nể mũi.

Y ăn từ tốn, xong cười tủm tỉm nhìn người nào đó đã ăn hơn phân nửa bàn, “Ăn vẫn khỏe như xưa thật nhỉ.”

Xem ra dạ dày không đáy của Kiều cũng đã trở thành thương hiệu.

“Đi nào, dưới lầu mới có thứ tốt.”

Lầu hai là sòng bạc truyền thống, trang hoàng vàng son lộng lẫy tương tự tầng 1. Kiều nhìn lướt qua trong lúc thang máy bằng kính trượt xuống. Y cũng không định dẫn cậu đi sòng bạc chơi mấy ván.

Bọn họ ra khỏi thang máy ở lầu ba.

Lúc bước ra tựa như là tiến vào một thế giới khác.

Như đứng trên ranh giới của Địa Ngục hắc ám.

Tiếng tung hô và mắng chửi hỗn loạn thành một mớ ong ong đâm vào tai, Kiều chưa kịp nghe rõ nội dung đã bị âm thanh đếm ngược làm gián đoạn suy nghĩ.

“10, 9, 8, 7, 6...”

Tiếng hô câu sau cao hơn câu trước vang vọng toàn bộ không gian dưới lòng đất.

Tầng ngầm thứ ba là một võ đài đen.

Phục vụ mặc sơ mi trắng gile đen dẫn hai người tới khán đài lầu hai, vị trí lý tưởng để quan sát. Toàn bộ võ đài thu vào trong tầm mắt.

Người nằm trên võ đài quyền anh bị nhân viên kéo ra ngoài như kéo một mớ giẻ lau, lưu lại một vệt máu dài nguệch ngoạc loang lổ, chói mắt cực kỳ, lại càng kích thích tinh thần bạo lực của người xem.

“Chút nữa ngươi đặt cược giúp ta, ngươi thấy ai có thể thắng thì cứ mua, ta tin ngươi 100% nha.” Y cà lơ phất phơ nằm ệch ra trên ghế sofa màu đỏ sẫm, nói với Kiều đang đứng im không nhúc nhích nhìn xuống võ đài.

Kiều không trả lời, suy nghĩ bay xa. Cảnh tượng này dường như đã từng xuất hiện từ mấy năm trước. Khi đó cậu không phải người xem, mà là võ sĩ.

“Thế nào, từ trên nhìn xuống khác hẳn so với từ dưới nhìn lên chứ?”

Y không biết từ lúc nào đứng ở sau lưng Kiều, kề sát vào lỗ tai của cậu thì thầm.

Kiều nhíu mày nghiêng đầu, nói chuyện thì cứ nói, áp sát như thế làm gì.

“Ha ha ha, tiểu Kiều Kiều ngươi thật là mẫn cảm nha.”

Trận đấu thứ hai đã bắt đầu, loại tranh tài này chẳng có luật lệ gì, ai sống sót chính là kẻ thắng, nguyên tắc đơn giản thô bạo khiến người ta phẫn hận.

“Tiểu Kiều Kiều trước kia là top 1 nhỉ, ngươi đoán xem ai sẽ thắng?”

Kiều không muốn hồi tưởng về khoảng thời gian đó, nhưng cảnh tượng trước mắt rất khó khiến cậu không nhớ lại.

Tổ chức huấn luyện hết sáu năm, muốn thăng cấp cần trải qua sát hạch kiểm tra. Vòng thứ 2 từ cuối lên chính là càn quét võ đài đen. Kiều hiện tại đã không còn nhớ rõ quá trình đánh quyền, thậm chí đối thủ là ai cũng đã quên, nhưng động tác nâng ly chúc mừng của người đàn ông trên võ đài lại giống như là đâm vào trong óc cậu.

Khó quên tựa như bị bàn là ủi thành một dấu ấn.

Nửa đêm, tại gara tầng ngầm của khách sạn nào đó, Dương Viên lôi Hợp Thời Tuyển lên xe, tự giác ngồi vào ghế lái.

“Ha ha, vất vả rồi, mai cho ngươi nghỉ một ngày.”

Hợp Thời Tuyển nằm ở ghế sau, một tay ôm bụng, một tay che mắt, hắn hiện tại không uống thì thôi, uống một phát là biết mùi ngay.

Trước khi đi khách sạn hắn có về nhà một chuyến, bữa sáng vẫn như buổi sáng đặt ở ngoài phòng Kiều, thứ duy nhất thay đổi là nhiệt độ, từ ấm áp đã chuyển sang lạnh buốt.

Không biết trong lòng lúc này là cái cảm giác gì, bị lừa dối sao?

Cũng không thể nói vậy, người ta đâu có nghĩa vụ nói cho hắn biết muốn đi đâu gặp ai, tựa như là lần trước không từ mà biệt vậy, nếu như cậu không nói, hắn căn bản cũng không có cách nào tìm được tung tích của cậu.

Thật đáng cười, lúc này mới tỉnh ngộ lại, thì ra mình và Kiều ngoài việc nhà gần nhau thì chẳng có quan hệ gì khác.

“Có đứng dậy được không, tự ngươi đi vào hay là cần ta đỡ?”

Dương Viên rất có lương tâm, rốt cuộc chính mình bị chuốc không bao nhiêu, rượu toàn bộ trút lên người đi nhờ xe này.

Hợp Thời Tuyển vịn cửa xe đứng lên, khoát khoát tay, bước thấp bước cao đi vào nhà mình.

Sát vách tối đen một mảnh, xem ra chủ nhân vẫn chưa trở về.

Lúc này lại phải chờ bao lâu mới xuất hiện? Hợp Thời Tuyển không biết, nhưng dù hắn say rồi, hắn vô cùng hiểu rõ mình cực kỳ không thích loại cảm giác nắm bắt không được này.

Xe thể thao màu đỏ trên đường cái lôi ra vẻ xinh đẹp ma mị giữa màn đêm, lao đi vun vút, cảnh sát thúc thúc mà nhìn thấy chắc chắn sẽ muốn đánh người.

“Ngươi thật không biết suy nghĩ, ta đã nói nếu thắng chia cho ngươi một nửa mà ngươi còn chơi ta.” Y thua mất cả chì lẫn chài, Kiều coi như có công đầu tiên.

Võ đài đen dưới tầng ngầm cần phải đổi mới. Cái loại người ngoài không hiểu thị trường, nhất là giống như y, đánh cược chính là dựa vào hên xui, y nói trông cả vào Kiều là vì tin tưởng kỹ năng chuyên nghiệp của cậu, người có thực lực nhìn một chút là biết đối phương có mấy phần thắng. Không ngờ Kiều cược ván nào thua ván đó. Nếu nói không phải cố tình chơi y thì y cũng thật sự không tin cậu có thể lụt nghề tới dạng này.

“Ta mặc kệ, những ngày tới ngươi nhất định phải bao ăn bao ở, ta hiện tại trên người không còn cắc nào, phải lưu lạc đầu đường.”

Kiều mặt không đổi sắc, ở trong lòng trợn mắt.

Trong xe lặng im chỉ chốc lát, Kiều mở miệng.

“Y.”

“Sao thế này, lương tâm trỗi dậy? Mau nói đi, vờ vịt mãi cũng vô nghĩa.”

“Tháng trước ai đến đây chấp hành nhiệm vụ?”

“A?”

Y ra vẻ suy nghĩ, liền thấy Kiều tính tình nhạt nhẽo không biết giỡn lại định đánh mình. Y là người bình sinh thích nhất diễn tuồng, y mà thứ 2 thì không ai dám nhận là thứ nhất.

Vẻ ngoài thì khoa trương, trong bụng thì đen thui.

“Nói thật!”

“A, nói thật á, nói thật là ngươi mà không chứa chấp ta thì đừng hòng biết được!”

Kiều cuối cùng mang y về chỗ mình ở.

Y xuống xe liền tung tăng nhảy nhót tới căn biệt thự lớn nào đó, đi chưa được hai bước đã bị Kiều xuống xe sau tóm lấy gáy áo kéo tới căn phòng sát vách.

“Không phải chứ, ngươi ở cái phòng nát này sao? Ngươi không sợ bị gió thổi tung mái hả?” Y tỏ vẻ cực kỳ thương tiếc tình nhìn qua Kiều, “Người anh em, thời gian qua ngươi cũng khổ cực rồi.” Nói xong vỗ vỗ vai Kiều, làm bộ huynh đệ tình thâm.

Kiều mở cửa đem người đẩy vào, gáy nhiều.

Lúc rút chìa khoá ra nhìn thấy đồ ăn đặt ngoài cửa, Kiều khựng lại một chút, đi qua đem đồ ăn về phòng. Bên trong có hai quả trứng ốp lạnh băng, phía trên rắc thịt băm, kèm một khối bánh gatô nhỏ. Đây là kiểu bữa sáng cậu thích nhất.

Y đã không khách khí nằm xuống giường, thế ngủ tự nhiên như ruồi khiến thái dương Kiều giật giật điên cuồng. (không cẩn thận ăn tát bây giờ)

“Còn có bữa ăn khuya à? Ở đâu ra vậy?”, thấy Kiều bưng đĩa tiến đến, y thuận miệng hỏi.

Kiều đặt đĩa vào tủ lạnh, không định tiếp chuyện cùng con hàng không biết xấu hổ nào đó.

Cậu sợ nhịn không được lại đem người tống cổ đi.

Lúc tắm rửa Kiều lại bần thần nghĩ đến Hợp Thời Tuyển. Bữa sáng mang sang đặt ở đó chưa từng bị sờ qua, có nghĩa là buổi tối hắn chưa từng tới.

Hôm qua cậu nói không có chuyện gì thật ra là lừa hắn, hắn phát hiện rồi sao?

Mặc dù không cần phải nói thật với hắn, nhưng Kiều vẫn có chút chột dạ, giống như là đứa nhỏ làm sai cái gì.

Chuyện này thật là hiếm lạ, Kiều quyết tâm nghĩ, không thể để chính mình suy nghĩ nhiều. Không nghĩ nhiều kết quả là cậu thật sự tống cổ y ra ngoài.

“Ai nha, Kiều! Ngươi sao có thể như vậy chứ! Ta cùng lắm mới chỉ nhìn một chút máy tính của ngươi mà! Dù sao cũng đâu có cái gì mà ta nhìn không ra chứ. Ta đã sớm biết cái tài khoản thổ hào kia là của ngươi, ta còn ngày ngày nhắn mặt cười cho ngươi liên lạc cảm tình đó thôi. Còn nữa mấy thứ ngươi xem ta cũng đâu có cố ý nhìn, chỉ là không cẩn thận, không cản thận rờ trúng nha. Cơ mà mấy thứ đó không thích hợp với thiếu nhi a, ngươi còn nhỏ, phải chọn lọc thông tin trên mạng mà xem chứ…” (đúng là lắm mồm thật)

Kiều chỉ muốn bảo y cút ngay. Thật là không biết xấu hổ! (vẫn còn thiếu nhi lắm, em nó không biết xài câu nào khác cho ngầu để chửi người đâu các bác ạ =)))

Hôm sau.

“Ê.” Hợp Thời Tuyển vặn nắp chai nước khoáng uống một ngụm, nhấc chân đá đá người lạ đột nhập phi pháp vào nhà lúc này đang ngủ chổng vó trên ghế salon.

“Nói không phải chứ, ngươi muốn ta gọi chú cảnh sát tới giúp ngươi về nhà sao?”

Trong lúc mơ mơ màng màng y chỉ thấy một gương mặt ngược nắng (chắc là đẹp trai vồn…), nắng gắt chiếu tới đau cả mắt. Y vừa nhìn nhìn người ta vừa đưa tay che bớt nắng hắt vào mặt.

“Ở nhờ một đêm, chú cảnh sát thì thôi không cần đâu.”

“Thế cơ à? Ta thấy ngươi có vẻ nhỏ tuổi, tưởng là trẻ đi lạc.”

Kẻ đột nhập phi pháp nào đó rốt cục tỉnh ngủ, “Nắm cỏ! Sao lại là ngươi? Thật là duyên phận đây mà!!”

Vẻ mặt kia thật đúng là vừa mừng vừa run, muốn diễn cũng không ai diễn nổi.