Chỉ trong giây lát, tiếng ồn ào bàn tán diễn ra sôi nổi. Người này nói thế nọ, người kia nói thế kia. Căn bản không một ai trong đám này thuận mắt người đàn ông tên Bạc Nam Thành.
Thứ nhất, tính cách sĩ diện bố cần đời, dựa vào nhà giàu có nhất nhì thành phố này.
Thứ hai, không biết giữ mình, ngày thì ăn chơi sa đoạ, đêm thì gái gú triền miên.
Thứ ba, tính trăng hoa lộ rõ trên gương mặt của anh ta, thay người yêu như thay quần áo. Người phụ nữ may mắn làm người yêu của tên nhà họ Bạc này trụ lâu nhất chỉ có vỏn vẹn bảy ngày, còn đâu ngắn nhất là chưa đến một ngày anh ta đã đòi chia tay.
Đơn giản chỉ vì tên Bạc Nam Thành này là người có tiền, anh ta coi có tiền mua được tất cả thế cho nên chỉ cần vung tiền là có những thì mà mình muốn.
Bạc Nam Thành khẽ rủa thầm trong lòng, trên thế gian này lại có một nữ nhân dám phũ bỏ lòng tự tôn của hắn trước mặt bao con người sao?
Dường như anh ta không chịu bỏ qua, giơ cao bó hoa được làm từ đồng tiền có mệnh giá cao nhất lên trước mặt Bạch Tú Sa, chững chạc nói.
"Bạch Tú Sa, nếu như hôm nay em không chịu lấy tôi làm chồng thì em cũng đừng hy vọng sau này mình lấy được chồng."
Nói xong, Bạc Nam Thành cười nở một nụ cười đầy kiêu hãnh, đồng thời nó còn thể hiện sự cảnh cáo của hắn dành cho cô gái nhỏ.
"Bạc Nam Thành tôi đây từ trước tới giờ chưa bao giờ nói được mà không làm được! Chỉ cần những thứ mà Bạc Nam Thành muốn, búng tay một cái là đã có được rồi.
Cho nên, Bạch Tú Sa! Tôi cho em một cơ hội lần cuối! Một là lấy tôi, hai không lấy buộc phải lấy! Cơ hội chỉ có một, em lựa chọn cho tốt vào!"
Bạc Nam Thành tuyên bố với một câu nói hết sức bá đạo, khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đó phải trầm trồ, trợn mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
Bạch Long Hiên ngồi trên bàn tiệc chứng kiến mọi việc mà con gái mình đối mặt, thấy người đàn ông kia nhất quyết gây khó dễ.
Phận làm cha đâu để cho con gái mình chịu thiệt thòi, ông định đập tay xuống mặt bàn tức giận với người kia thì bỗng nhiên Nhạc Mai Thảo, vợ ông ngăn lại.
Nhạc Mai Thảo nhìn ông với ánh mắt nghiêm nghị, lắc đầu ra hiệu ông đừng manh động.
"Đừng nóng vội! Thằng nhãi đó là con trai duy nhất nhà họ Bạc. Nếu như anh khiến nó không vui thì đừng nghĩ đến hợp đồng sắp tới hợp tác bên nhà họ Bạc diễn ra suôn sẻ."
"Nhưng thằng nhóc đó là tên ăn chơi sa đoạ, Tú Sa gả cho hắn là một sai lầm rất lớn!"
Bạch Long Hiên có chút không lỡ để cho con gái mình lấy phải một tên trăng hoa, ông bàn bạc trao đổi thật bé với vợ mình.
"Với lại một tên công tử ăn chơi như hắn đâu dễ dàng đồng ý lấy một người không nói chuyện được về làm vợ, huống chi còn nghĩ đến vấn để ở rể?"
Nhạc Mai Thảo quắc mắt chồng mình một cái, chép miệng: "Cứ để bố quyết định! Nếu như bây giờ anh ra ngăn cản thằng nhóc đó khác gì anh tự rước hoạ vào thân mình."
Bạch Long Hiên ngẫm nghĩ thấy lời nói của vợ mình chí phải, ông liền liếc mắt nhìn về phía bố mình đang cùng mọi người chăm chú xem thông tin thành viên đến ứng về vị trí rể quý này.
Đáy lòng của một người bố thầm nghĩ, dù sao cũng là tâm nguyện cuối cùng của người cha già. Chẳng biết ông cụ còn sống được bao lâu nữa, nhưng nguyện vọng lớn nhất của ông vẫn là được tận mắt nhìn thấy cháu gái yêu quý của mình lấy được một người chồng tốt. Dù sao con gái của ông còn quá trẻ, mới có hơn mười tám tuổi, Bạch Long Hiên đâu có muốn thanh xuân của con gái mình giam lỏng trong danh phận của mộ người vợ khi chưa đủ tuổi đến chín chắn?
Một phần do ông cụ đã ngoài tám mươi tuổi, đây là độ tuổi cao sức yếu, không thể trụ được nổi đến năm Bạch Tú Sa có ý định kết hôn.
Một phần khác cũng do Bạch Tú Sa là một người câm do di chứng của bệnh tật, tương lai rất khó để lấy chồng. Nếu lấy được một người đàn ông chỉ sợ cô nàng giống như một con thỏ nhát gan đối diện với một con cáo háo sắc đầy âm mưu, hoặc người đàn ông đó chỉ để ý đến của cải gia tài nhà cô, đến khi có được lại phũ phàng đãi ngược cô.
Bởi thế cho nên, khi bàn bạc về vấn đề hôn sự, cả gia đình quyết định tìm cho Bạch Tú Sa một người chồng, dù ở cương vị nào, không phân biệt địa vị xã hội, nghèo nàn hay giàu sang, thất nghiệp hay trên đà đỉnh cao của sự nghiệp... miễn sao đối xử tốt với con gái út nhà họ Bạch, và điều quan trọng nhất là người đàn ông đó phải chấp nhận ở rể trong căn biệt thự Bạch gia.
Nhạc Mai Thảo đặt lòng bàn tay mình lên mu bàn tay chồng, dùng giọng nói dịu dàng mà trấn an tâm trạng thất thần của ông.
"Mọi việc cứ để cho bố lo. Dù sao đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của bố. Em tin chắc với con mắt tinh tế của mình, bố sẽ chọn đúng người đàn ông thật lòng với Tiểu Sa nhà mình."
Bạch Long Hiên gật đầu, nhưng đôi mắt không giấu nổi sự lo lắng đổ dồn về phía chàng trai đang làm khó dễ với con gái mình.
"Bạch Tú Sa! Em dám lơ tôi sao?"
Bạc Nam Thành hạ thấp bó hoa xuống, ánh mắt căm phẫn nhìn đăm chiêu về phía cô gái, hận không dùng ánh mắt này để thuần hoá con mồi trước mắt.
Bạch Tú Sa từ đầu đến cuối vẫn im lặng, cô coi như bên tai nghe thấy lời nói cổ vũ mình, còn bản thân thì vẫn tập trung vào đánh một bản nhạc mà tối qua cô vừa sáng chế.