Sát Thủ Ở Rể

Chương 41



Đinh Thừa Phong đương nhiên không biết, và hắn càng phải tìm ra manh mối trong vụ này, đồng thời tìm ra kẻ đã diệt vong gia tộc hùng mạnh nhà họ Ảnh.

Hắn đã có chút rung động với nhóc con này rồi...

Hắn phải làm những thứ hơn thế nữa. Không chỉ là một ác quỷ đội lốt, hắn đang gánh trên vai một trọng trách rất lớn, trách nhiệm của một người chồng.

Sau khi hôn người đàn ông xong, Bạch Tú Sa cũng bàng hoàng tại chỗ.

Cô không hiểu vì sao mình có thể chủ động hôn lên trán người ta như vậy!

Lẽ nào, đấy chính là định mệnh trong đời của cô sao? Lẽ nào sợi tơ duyên đã được ông tơ bà nguyệt se chỉ?

Bạch Tú Sa giật mình, hai tay rời khỏi mặt của người đàn ông, ánh mắt bối rối liếc qua liếc lại, dường như đang né tránh đi ánh mắt hưng phấn của anh ta.

Làn ra trắng hồng xinh xẻo ngay lúc này đã đỏ bừng, thẹn thùng đưa tay lên che đi gương mặt nhỏ nhắn của mình.

A... ngại quá đi mất...

Bạch Tú Sa, mày đang làm cái gì đó... sao lại háo sắc như vậy chứ? Đang yên đang lành lại đi hôn người ta.

Cô hận, chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống, che lấp đi khuôn mặt đỏ au như hai trái cà chua chín.



Đôi vợ chồng nào cũng có một đêm tân hôn, cũng được ôm ấp trong vòng tay nhau, bốn cánh môi cuốn lấy nhau mỗi khi đối phương yêu nhau.

Nhưng Đinh Thừa Phong chưa được làm như vậy, bởi vì từ ôm qua đến hiện tại hắn chưa được gần gũi với vợ mình, nếu như có gần gũi, chỉ gần gũi được đêm hôm qua mà thôi.

Nhưng hai người vẫn chưa có dấu hiệu tiến triển gì thêm.

Con trai ai mà chả có máu chiếm hữu, chẳng qua chưa bộc bạch ra bên ngoài mà thôi.

Hắn cũng có máu chiếm hữu, chẳng qua hắn chưa có cơ hội để bộc phát ra bản tính cáo già của mình.

Nhìn thấy đôi môi anh đào khẽ mấp máy, Đinh Thừa Phong nở một nụ cười đầy háo sắc. Nhân lúc cô nàng đang bối rối, tay thì che kín đi đôi mắt biếc long lanh, hắn ta chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm, ngay lập tức rướn người lên. Hai tay vươn ra phía sau bắt lấy cái ót của Bạch Tú Sa, dùng lực vừa đủ kéo cô lại gần, đồng thời môi mình ép sát vào môi cô.

"A!!!"

Bạch Tú Sa trừng mắt ngạc nhiên, hai tay rời khỏi đôi mắt lúng túng không biết phải làm gì, sau cùng giữ chặt lấy hai bên bả vai của người đàn ông.

Toàn thân của cô dường như có một luồng điện vô hình khiến cho đôi môi cô cảm thấy tê dại, cơ hàm không hiểu vì nguyên do gì mà khẽ hé mở, dường như đang chào đón nụ hôn của người đàn ông.

Đinh Thừa Phong đang phác hoạ đôi môi của cô nàng, đang không ngừng cắn mút lấy bờ môi dưới, bỗng nhiên thấy cơ hàm của đối phương hé mở. Nhân cơ hội đó, hắn đưa đầu lưỡi vào bên trong, đồng thời dùng tay bóp nhẹ hai bên má để Bạch Tú Sa mở rộng miệng ra, ngay lập tức đầu lưỡi của hắn đã thâu tóm được đầu lưỡi đinh hương của cô gái, khuấy đảo vài lần sau đó gắn nhẹ.

"Ưm... hummm..."



Bạch Tú Sa giật nảy mình, hai tay ra sức đẩy người đàn ông ra.

Nhưng sức lực của anh ta quá lớn, cô căn bản không để đấu lại được, chẳng khác nào lấy trứng trọi đá.

Nụ hôn đầu mà cô gìn giữ suốt hơn mười tám năm qua, nay bỗng dưng bị người đàn ông đáng tuổi chú cướp mất.

Mỗi một lần đầu lưỡi vươn sâu vào bên trong, càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng, Bạch Tú Sa cảm thấy bản thân mình điên thật rồi. Một cảm giác lạ lẫm đánh úp vào cơ quan thần kinh của cô, trong đầu muôn vàn pháo hoa nở, môi lưỡi bị người đàn ông quấn quýt không còn đường thối lui.

Đây cũng là lần đầu suốt mười lăm năm qua Đinh Thừa Phong chưa từng làm. Khoảng thời gian ngần ấy năm hắn chỉ biết hai bàn tay của mình đã nhuốm máu qua bao nhiêu cái xác chết, đã điều chế ra bao nhiêu liều thuốc âm thầm cướp đi mạng sống của kẻ chướng mắt. Nhẹ thì huỷ hoại đi một nửa mạng sống, để nửa còn lại chống chọi thêm vài ba năm nữa rồi cũng quan tèo xuống dưới đất, đi về chầu với ông bà tổ tiên.

Đến khi trao cho người con gái vô số nụ hôn cuồng nhiệt, hắn cũng phải gan lớn thế nào mới có hành động hung hãm như vậy. Chỉ sợ sau khi cưỡng hôn, hắn ngay lập tức bị trưởng bối giáo huấn. Nhẹ thì đánh đập để răn đe, nặng thì bị đuổi ra khỏi nhà vợ.

Nếu như điều đó xảy ra, chẳn khác nào đang hạ thấp danh dự của một tên cao ngạo, đếch ngán bố con thằng nào trong giới sát thủ rồi.

Đinh Thừa Phong định kết thúc nụ hôn này ngay tại đây, nhưng không biết ma xui quỷ khiến hay do khoảng thời gian chưa động chạm đến da thịt của phụ nữ, hắn tự dưng cảm thấy hứng thú với cô gái nhỏ này, muốn dùng chính hàm răng của mình để nghiền nát đôi môi đỏ thắm khiêu gợi ấy. Hương vị của xử nữ khiến cho hắn không thể kiềm chế lại được, thật muốn ngấu nghiến nhóc con này ngay tại chỗ mất.

Cuộc vui nào rồi phải đến giai đoạn kết thúc cũng giống như cuồng nhiệt đến mấy cũng phải nguội lạnh.

Đinh Thừa Phong cảm nhận được nha đầu này không còn sức để mà phản kháng, thấy khoé mắt phiếm hồng. Hắn ta giật mình, lưu luyến kéo sợi chỉ bạc mà tách rời khỏi môi lưỡi cô.

"Xin... xin lỗi!"