Đêm.
Mười một giờ tối trong Thánh Tâm học viện, khắp khu ký túc xá đã tắt đèn, bên trong căn phòng ngủ tối đen ở lầu hai, thiếu nữ Nhật Bản mặc một cái áo ngủ mỏng manh đang ngồi trên giường tĩnh tọa.
Lúc này vừa mới khai giảng xong, vì chiếu cố cho vấn đề quốc tịch của nàng nên ba căn phòng còn trống trong khu này đều không có ai ở, khi tắt đèn xung quanh có vẻ rất tĩnh lặng.
Đột nhiên, nàng nghĩ tới việc buổi sáng.
Lần này tới Trung Quốc, một là để tránh một đống phiền phức sau khi đính hôn với Thiên Vũ Chính Tắc, thứ hai, bởi vì lực lượng cường đại của Cố Gia Minh làm cho nàng hiếu kỳ, về phần hiếu kỳ như thế nào thì chính nàng cũng không hiểu.
Nói chung, hắn rất mạnh, ngay cả Thiên Vũ Chính Tắc khi đứng trước mặt hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, gia tộc đối mặt với nguy cơ của Bùi La Gia, nàng không thể giúp gì nhiều, thứ nàng có thể làm chính là cố gắng để hắn nhận mình làm đệ tử rồi cầu hắn giúp đỡ.
Đương nhiên, việc này không thể thành công trong ngày một ngày hai, Cố Gia Minh biết rất rõ nội tình nên ngay từ đầu đã biểu hiện mình không có liên quan, mình muốn đánh dộng hắn thì chỉ có thể làm từ từ tuy rằng mình không biết muốn đánh động một người thì phải làm như thế nào.
Lúc buổi chiều khi gặp Diệp Linh Tĩnh đã nói mình tới Trung Quôc để học võ, sau đó bởi vì Linh Tĩnh quá nhiệt tình nên làm cho tình hình hỏng bét.
Hắn tức giận, mình có thể cảm nhận được.
Ánh sao ôn nhu chiếu xuyên qua cửa sổ. Đột nhiên, có một bóng đen lóe lên bên cửa sổ, nàng bỗng dưng mở mắt ra, là hắn ư? Tay phải nàng nhẹ vung lên, một thanh đao nhỏ màu đen xuất hiện trong tay nàng. Không dám chậm trễ, nàng lao ra ngoài sân thượng, một bóng đen từ sân thượng nhảy vào rừng cây.
Là hắn hay là người của Bùi La gia...
Thế lực của Nguyệt Trì gia chỉ có ánh hưởng ở Nhật Bản, mà Bùi La gia lại lan rộng ra toàn thế giới, mặc dù thế lực của họ ở Trung Quốc không tính là mạnh, thế nhưng đang ở xa nhà nên nàng phải chuẩn bị cho việc bị tấn công, trong hành lý của nàng còn mang theo cả súng lục thế nhưng hiện tại...
Trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng hiện ra một tia kiên quyết, nàng đưa tay chống lan can, thân thể chỉ mặc áo ngủ của nàng nhảy xuống mặt đất, đôi chân trần của nàng chạm vào mặt đất mềm mại, một lát sau nàng chạy ào vào rừng cây.
Trong bóng đêm, trong khu rừng với những bóng cây màu xám những ánh sáng từ trên bầu trời chảy xuống, xa xa có thể thấy được con đường nhỏ dành cho người đi đường và cái đình nghỉ mát.
Nếu như thời gian còn sớm một chút thì sẽ có những tốp năm tốp ba những cặp tình lữ học sinh ngồi ở đây nói chuyện, nhưng hiện tại đã khuya, cho dù lần đầu tiên hưởng trái cấm thì cũng sẽ không ở đây đánh đã chiến, dù sao gia cảnh của những học sinh này cũng không tệ lắm, họ không đến mức không có tiền thuê phòng ở khách sạn.
Nàng xốc lại toàn bộ tinh thần, cúi thấp người đi tới, nàng điều chỉnh tâm trạng đè thấp hô hấp, bỗng nhiên ở phía sau nàng xuất hiện tiếng động.
Nàng giống như thiểm điện xoay người chém tới, ngọn đao phong sắc bén phản xạ lại ánh sao, nhưng mà mới trảm được một nữa thì đã bị đối phương vững vàng ngăn cản, người nọ giơ tay chộp tới, hắn định triệt để bắt giữ Nguyệt Trì Huân, nhưng mà ngay lúc đó, bàn tay cầm đao của nàng như linh xả di chuyển, thân thể nàng tạo thành một đường vòng cung rồi biến mất ngay tại chỗ.
Trì Anh Thiên Huyễn!
Một tiếng xé gió xẹt qua, thân thể của thiếu nữ đã xuất hiện bên cạnh địch nhân, nàng đánh ra một đao về phía cổ hắn, thân thể của người nọ lùi lại hai bước tránh khỏi một kích của nàng, sau đó, thiếu nữ không ngừng tiến lên.
Tuy trong bóng tối không nhìn thấy rõ hình dạng của đối phương nhưng nàng đã xác định, người đến là một người lớn không phải Cố Gia Minh.
Kể từ đó, chiến ý của nàng đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, thân thể mê người chỉ mặc áo ngủ của nàng trong không khí xuất hiện những đường cong kỳ dị, xoát một tiếng, thanh đao nhỏ màu đen một lần nữa chém ra.
Trong chốc lát, nàng đã phát huy Trì Anh Thiên Huyễn tới mức tận cùng bức đối thủ phải liên tục lui lại, nhưng mà sau khi chém ra liên tục năm đao thì bàn tay của nàng bỗng nhiên bị nắm lấy rồi bị kéo ra ngoài.
Sau khi va chạm mạnh vào một gốc cây lớn thân thể nàng chật vật lăng vài cái, rồi nàng nữa ngồi nữa quỳ ngẩn đầu lên. Người đối diện đã thu hồi địch ý chậm rãi đã đi tới:
"Trì Anh Thiên Huyễn, cô quả nhiên là người của Nguyệt Trì gia ở Tô-ky-ô. Cô tới thành phố Giang Hải để làm gì?"
"Ngươi là..."
Nguyệt Trì Huân chần chờ trong chốc lát, nói:
"Viêm Hoàng giác tỉnh, Trần Cô Hạ?"
"Công tác tình báo của Nguyệt Trì gia không tệ, các ngươi đã sử dụng lực lượng của Cao Nguyên Thiên?"
Trần Cô Hạ đứng trước mặt nàng, nói:
"Ta không thích Bùi La Gia cho nên ta sẽ không làm gì cô, cô có thể yên tâm, ta chỉ muốn biết cô đến thành phố Giang Hải với mục đích gì."
Nguyệt Trì Huân nhàn nhạt đứng lên, nói:
"Tu luyện."
"Tại sao phải tới thành phố Giang Hải?"
Sau khi hỏi câu này Nguyệt Trì Huân vẫn không trả lời, Trần Cô Hạ chần chờ trong chốc lát rồi tự đoán:
"Hai năm trước ngươi ở nơi này gặp nạn, lúc đó thiếu niên tên là Cố Gia Minh ở cùng một chỗ với cô, Cố Gia Minh bình thường nhu nhược nhưng tới lúc sống chết có thể bộc phát ra lực lượng rất lớn, cô vì vậy mà được lợi thành công theo hắn chạy trốn, tuy rằng sau đó cô bị bắt lại nhưng cô đã thấy được lực lượng của hắn, nên cô muốn để cho hắn gia nhập Nguyệt Trì gia? Ngô, không đúng, các ngươi cũng không cần quan tâm tới hắn như vậy, nói như vậy thì chính cô đối với hắn..."
Trần Cô Hạ tất nhiên sẽ không đem vụ tàn sát hai năm trước liên hệ với Gia Minh, hắn gần đây rất tự cao, sau một phen phân tích hắn tự cho là mình đã tìm ra được điểm mấu chốt, lúc đó Nguyệt Trì Huân đang chịu khổ thì Gia Minh xuất hiện yểm hộ hai cô bé chạy trốn.
Tuy rằng Nguyệt Trì Huân lạnh lùng, nhưng đó dù sau cũng là mối tình đầu, hơn nữa sau đó hai người lại ở chung một phòng bệnh, vì vậy tiểu nữ nhân dần dần sinh ra tình cảm, đây cũng là việc thuận lý thành chương.
Lòng hắn nghĩ vậy, hắn liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Trì Huân, hắn càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.
"A, học võ cũng tốt, du lịch cũng tốt, chỉ cần cô không làm ra chuyện gì khác người thì cô chính là khách, hơn nữa Bùi La Gia có thể sẽ ra tay với cô thì càng có thể ra tay với ta, nếu cô ở Thánh Tâm học viện xảy ra chuyện gì thì có thể tìm ta hỗ trợ. Bây giờ cô trở về ngủ đi."
Hắn nói xong liền chắp tay sau lưng đi vào rừng cây. Nguyệt Trì Huân đứng đó thu đao lại, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì. Một lát sau nàng xoay người chuẩn bị trở về ký túc xá, mới đi được vài bước nàng đột nhiên đứng lại. Một thiếu niên mặc đồ đen ở trước mặt như cười như không nhìn nàng.
"Biểu hiện của cô làm ta rất thất vọng, Trần Cô Hạ đã bị nội thương, cô lại chỉ có thể ở trước mặt hắn chém ra sáu đao."
Nam hài vừa nói vừa chậm rãi đi tới, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng dặt lên gương mặt trắng nõn của nàng.
Bàn tay vừa chạm vào khuôn mặt, Nguyệt Trì Huân không có né tránh thế nhưng trong đôi mắt bình thản của nàng có chút rung lên.
Bán tay từ trên mặt nàng dần dần đi qua mép tóc, bên tai sau đó nhẹ nhàng đưa ra sau gáy của nàng kéo thân thể nàng nghiêng về phía trước.
"Càng làm thất vọng hơn là trong phòng của cô có súng, tuy đây là cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn nhưng mà cô lại quên mang nó theo..."
Hắn, hắn muốn làm gì... thân thể của thiếu nữ căng cứng, nàng để mặc cho thân thể dựa vào vai hắn, nhìn hai người giống như là một cặp tình lữ đang dựa vào nhau, trong lòng nàng đoán được vì hắn tức giận về việc buổi sáng nên sẽ làm ra việc gì đó, nhưng cho dù là nghĩ thế nào đi nữa thì nàng cũng không ngờ lại xảy ra chuyện trước mặt.
"Muốn trợ giúp người nhà đối kháng Bùi La gia, muốn trở nên mạnh mẽ, còn muốn kéo ta xuống nước thế nhưng ngoại trừ việc hai năm trước đây thì cô đã từng giết người chưa? Cô có..."
Theo lời nói của thiếu niên nàng cảm thấy sau ót của mình càng ngày càng nặng, thanh đao trong tay nàng rung nhẹ sau đó lạnh lùng đâm vào bụng dưới của nàng, máu từng trong váy ngủ của nàng đột nhiên tràn ra.
"Cô đã từng chết chưa!?