Sát Thủ Tim Anh

Chương 42: End



Australia

Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời chuyển sang sắc hồng dịu nhẹ đỗ trên bãi biển. Vùng biển lộng gió chốc chốc lại nghe tiếng cười đùa của trẻ con.

- Và nàng công chúa được đánh thức bằng nụ hôn của chàng hoàng tử. Cuối cùng hai người đã ở bên nhau trọn đời.

Kì Băng đặt cuốn truyện sang một bên chống tay xuống ghế, một tay giữ bụng mính ngồi dậy. Cô đang nằm trên chiếc ghế dài màu trắng bên ngoài resort, nằm cạnh cô là thân hình nhỏ bé của cô con gái ba tuổi.

Dương Uyển Như có khuôn mặt bầu bình rất dễ thương, con bé mắt to mũi nhỏ cái miệng lúc nào cũng chúm chím.

Kì Băng sau khi sinh Uyển Như thì lại mang thai em trai con bé, Dương Thạc nhiều lần khẳng định có thêm em trai con bé sẽ rất thích vì thế cô hạ cố mang thai lần hai.

Truyện Công chúa ngủ rong rừng này Kì Băng đã đọc cho con bé nghe không biết bao nhiêu lần nhưng con bé vẫn thích nghe. Đặc biệt là khi con bé nghe truyện này sẽ rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Kì Băng ngắm nhìn con gái ngủ một chốc lại mỉm cười, từ ngày rời xa đất nước phồn vinh và chứa chang niềm hạnh phúc như nước Mỹ cô đã dần có cuộc sống mới ở đây...Australia

Ngày cô đi cũng chính là ngày Phương Chấn Vũ kết hôn, cô và Dương Thạc có đến chúc rồi mới ra sân bay, khi đi bụng Kì Băng đã to, Chấn Vũ có gửi cho cô một sợi dây chuyền hình viên đạn anh nói “ Hãy giữ lấy nó và nhớ đến anh, một chàng trai đã từng yêu em, viên đạn này là lúc em bắn vào cửa sổ phòng anh, anh đã tìm thấy....đó là ngày hai ta biết về nhau”

Ngày đi gia đình họ Dương và gia đình Hàn Nhuận đi cùng nhau, ngôi biệt thự rất rộng rãi và ấm áp, nơi đây là nơi khởi đầu mới của cô.

Con trai Dương Phong và hai đứa nhóc họ Hàn rất tinh nghịch chúng rất nhanh kết thân với nhau, ngày Uyển Như lớn ba đứa trẻ hết lòng yêu thương con bé.

Chúng nó học chung trường, đi đâu cũng có nhau chỉ riêng Uyển Nhi còn nhỏ phải học trường mẫu giáo. Con bé rất muốn ở cùng anh chị nhiều lúc nó khóc đòi phải học chung nhưng ba đứa nhóc kia rất biết dỗ dành em nhỏ nên mỗi ngày đi học về chúng thường hay mua cho Uyển Như bánh hay kẹo.

Ông bà Dương rất thương lũ trẻ mạc dù Hàn Lâm và Hàn Mạc Kì không phải họ hàng thân thiết gì nhưng ông bà vẫn con chúng như cháu mình.

Nhớ lại hình ảnh ba năm qua Kì Băng bất giác mỉm cười, cô thích cuộc sống hiện tại, cuộc sống này hạnh phúc biết bao nhiêu!

- Vào trong thôi gió chiều lạnh lắm!

- Vâng! Anh bế con bé vào trong đi nó ngủ say rồi.

- Tuân lệnh bà xã!

Vài năm trở lại đây công việc của Dương Thạc trên vùng đất mới khá bận rộn nhiều lúc muốn làm anh phát điên. Nhưng lại cứ về nhà thì được Uyển Như kể chuyện trên lớp và múa hát cho anh nghe tâm trạng anh khá hơn rất nhiều.

“ Con gái là người tình cuối cùng của cha” rất đúng! Dương Thạc cưng con bé như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Bên kia ba đứa nhóc chạy từ ngoài biển vào đến biệt thự, Kì Băng và Dương Thạc vào nhà liền nghe chúng cười nói vua vẻ trong sân.

Uyển Nhi bị đánh thức, con bé nheo nheo mắt nhìn về phía anh chị mỉm cười. Con bé nhảy từ vòng tay Dương Thạc xuống rồi chạy về phía trước.

Đứa bé ba tuổi có vẻ đã lớn nhưng nhảy từ một mét rưỡi xuống mà vẫn tiếp đất an toàn mà không chao đão thì hết sức phi thương. Kì Băng nở nụ cười.

- Em cười gì chứ? Con bé sau này như em thì thế nào?

- Thế nào sát thủ thì thế nào? Con trai mai mốt đừng làm tổng tài trăng hoa như ba nghe chưa?!

- Ấy ấy anh nào có!

- Anh chẳng có gì tốt lành

Dương Thạc ôm lấy Kì Băng bước vào nhà, dưới khoảng trời rộng là một ngôi nhà hạnh phúc. Định mệnh là thế đừng trốn tránh! Cô gái sát thủ đã bắn trùng trái tim của tổng tài cao ngạo. Đã cướp mất trái tim anh......Sát thủ tim anh