- Tiện nhân, ngươi cứ chấp nê không tỉnh ngộ. Bổn tọa cho dù phải lật tung cả thế giới này cũng sẽ tìm ra ngươi. Bổn tọa nhất định sẽ cào tung mọi nơi để tìm ra Mộc Lỗi, cho ngươi tự tay mình hành hạ y. Chuyện này sẽ rất thú vị đây.
Long Vực Bí Cảnh không có ngày và đêm. Ngày ở đây luôn mờ nhạt, ngẫu nhiên có lúc trời rất sáng. Nhưng thời gian không dài, cũng chẳng theo quy luật nào cả.
Mấy canh giờ trôi qua. Tiếp tục đi trên đường, Đường Tiêu lại phát hiện một cây Hoàng hạch đào và cây Thanh hạch đào. Nhưng trên cây lại chẳng có bất cứ một quả hạch đào nào, ngược lại phát hiện không ít thi thể của võ giả Huyền Vũ đại lục. Rất hiển nhiên là xung quanh cây đã trải qua một trận chém giết kịch liệt. Mà võ giả Huyền Vũ đại lục chết bởi vì tài nghệ không bằng người, hơn nữa còn đơn độc một mình, cứ như vậy mà bị chết oan uổng.
Những dụng cụ trữ vật trên thi thể tất cả đều bị vơ vét không còn gì. Từ trên các thi thể còn cướp được bảy quả hạch đào, là một trong những nguyên nhân quan trọng để giết người.
Vốn Vi Liên không có lo lắng, nhưng Đường Tiêu giờ phút này cũng bắt đầu bận tâm. Long Vực Bí Cảnh này quá mức hung hiểm. Cho dù Vi Liên có rất nhiều phương pháp bảo vệ tánh mạng, nhưng một khi nàng muốn đi hái những quả hạch đào kia, thì rất có khả năng bị người khác phục kích. Một võ giả không biết rõ tình huống, một khi bị người phục kích, rất nhiều phương pháp bảo vệ tính mạng cũng không còn dùng được. Đến lúc đó cũng đi đời nhà ma rồi.
Đường Tiêu đứng bất động, cố gắng cảm nhận một phen. Hướng Tây Bắc trước đây cảm ứng rất yếu ớt nhưng bây giờ dường như tăng mạnh hơn một chút, còn hướng Bắc thì lệch đi một chút. Điều này chắc tại Vi Liên đang đến gần hắn, nhưng trên đường đi gặp chút phiền toái, không thể không tiến hành chuyển động vòng quanh để tránh né những uy hiếp tồn tại.
Trên đoạn đường này, không biết vì nguyên nhân gì mà việc chứng kiến tiểu đội Ma Vũ đại lục tỷ lệ càng lúc càng nhiều.
Điều này có ý nghĩa việc thu hoạch quả hạch đào sẽ càng lúc càng khó khăn.
Đường Tiêu đứng ở đằng xa nhìn cái cây đã bị hái trơ trụi quả, thở dài mấy tiếng, rồi xoay người chui vào bụi rậm, mượn cơn gió mạnh vừa mới thổi qua phía trên bụi cỏ nhanh chóng biến mất ở đằng xa.
Đường Tiêu trước khi đến, đã nghe đám người Truy Biến nói qua, Long Vực Bí Cảnh này rất lớn. Thất hạch đào cũng phải chăm chỉ tìm kiếm thì mới được. Nhưng cũng sẽ có không ít người phát hiện ra thất hạch đào này. Hơn nữa bên cạnh thất hạch đào còn có yêu thú bảo hộ. Dù sao, trên cây trước mắt cũng không còn trái nữa rồi. Cùng lắm thì đi tìm cây khác. Quan trọng nhất là không thể bị treo cổ trên một cái cây nào.
Nếu như không phải vì muốn gặp mặt Vi Liên, Đường Tiêu có lẽ sẽ tìm một phương hướng khác để tiến lên. Nhưng hắn vẫn cảm giác được Vi Liên càng lúc càng gần hắn, nên vẫn tận lực tiến đến chỗ nàng. Bằng không thì chẳng khác nào hại nàng.
Cho dù Đường Tiêu rất cẩn thận, nhưng sau một canh giờ, hắn vẫn phải lọt vào vùng phục kích của một tiểu đội Ma Vũ đại lục, bị áp chế bằng một khối nham thạch phía sau lưng không thể nhúc nhích.
Căn cứ vào phán đoán của Đường Tiêu, đối phương tổng cộng có ba người. Một Chiến sĩ sử dụng đao thuẫn, một gã Thích khách địch Phật sử dụng thủ trảo để đánh lén, còn một gã Thợ săn thì sử dụng cung tiễn. Mũi tên của gã thợ săn vừa rồi bắn ra, Đường Tiêu khi đối mặt với nguy hiểm đã phán ứng rất nhanh, khiến cho mũi tên này sượt qua cổ của hắn. Đồng thời rất nhanh trốn sau cái khối nham thạch cực lớn. Bằng không thì hắn lúc này rất có thể đã biến thành một thi thể bẹp dí nằm trên mặt đất rồi.
Hiện tại, Chiến sĩ đao thuẫn và Thích khách phân thành hai phía hướng tới Đường Tiêu. Có thể tưởng tượng, tên Thợ săn kia khẳng định đang một lần nữa tìm kiếm địa điểm phục kích Đường Tiêu.
Cũng may ba người này thực lực cũng không phải quá mạnh. Trong đó tên Thợ săn và Thích khách cũng chỉ vừa mới tiến vào Địa Nguyên cấp bốn, có được sức mạnh của ngũ đạo vân triện mà thôi. Còn tên Chiến sĩ đao thuẫn kia thì thực lực mạnh hơn một chút, có được sức mạnh của lục đạo vân triện.
Hiện tại Đường Tiêu tuy rằng chỉ là Địa Nguyên cấp ba, nhưng hắn đã đạt được sức mạnh cực hạn của thoát thai hoán cốt, sức mạnh của tứ đạo vân triện. So với ba người này cũng không thua kém bao nhiêu. Nếu như một đấu một thì phối hợp với lá bùa mà Vi Liên cho hắn thì rất có khả năng chiến thắng.
Chỉ là đối phương có ba người, phối hợp với nhau cũng rất thành thục, khiến cho Đường Tiêu cảm thấy có chút đau đầu.
Đường Tiêu trên tay có lá bùa Thuấn Di mà Vi Liên đã cho. Nhưng hắn không có công pháp tu luyện tương ứng. Hắn sử dụng lá bùa này hiệu suất thấp hơn Vi Liên, nhiều lắm là chỉ có thể phát Thuấn Di cách hắn hơn mười trượng mà thôi. Nhưng mười trượng đối với một gã Thợ săn Địa Nguyên cấp bốn mà nói, chẳng khác nào là không có chuyển động. Loại võ giả thợ săn chuyên tu luyện về cung tiễn, tất nhiên sẽ có một số công pháp đặc thù tăng cường thị lực. Đường Tiêu một cái chớp mắt rất có thể ngược lại để cho chính mình bại lộ ra ngoài, trở thành bia ngắm sống cho đối phương.
Kề bên là gò núi rất nhiều, nhưng đều là những gò núi cao không đến mười trượng. Địa hình có thể che giấu thân phận không nhiều. Hơn nữa, lá bùa Thuấn Di trên người Đường Tiêu cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có bốn trương. Hơn nữa lá bùa Thuấn Di vẫn không thể sử dụng. Cho nên, hắn hiện tại ngoại trừ cùng bọn chúng liều mạng, thì tựa hồ không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
- Ngươi ra tay hay ta ra tay?
Chiến sĩ đao thuẫn Ái Đức Hoa cùng Thích khách, Thợ săn khi tới gần, lập tức bắt đầu hội ý với nhau. Nhưng điều này cũng không kỳ quái. Bọn họ đã nhìn ra Đường Tiêu tu vi chỉ có Địa Nguyên cấp ba, vẫn còn chưa thoát thai hoán cốt xong. Trong tình huống như thế này, bọn chúng cho rằng chỉ cần một người trong số bọn chúng cũng có thể ra tay cường sát Đường Tiêu.
- Lần nào cũng là ngươi xông lên phía trước. Lần này đến phiên ta.
Thích khách Địch phật vươn trảo ra, nói với Ái Đức Hoa một tiếng.
- Được, nhưng để ta và Tra Lý giúp ngươi. Tuy cái tên tiểu tử này năng lực kém cỏi, nhưng ngươi cũng phải chuyên tâm đối chiến. Điều này rất có lợi cho việc tích lũy kinh nghiệm của ngươi.
Chiến sĩ đao thuẫn Ái Đức Hoa thu hồi đao thuẫn, khoanh tay đứng một bên.
- Ta biết rồi!
Thích khách Địch Phật thu hồi tay trảo, tiếp tục đến gần nơi Đường Tiêu ẩn thân.