Cường độ luyện tập hôm nay của Đường Uông chỉ bằng ⅔ so với ngày thường, với thể lực của cậu thì hẳn có thể thuận lợi hoàn thành, nhưng đến khi bắt đầu bài tập kỵ khí [1], dù chỉ mới thực hiện được nửa chừng, Đường Uông chợt có cảm giác đau râm ran ở bụng.
[1] Bài tập kỵ khí hay còn gọi là bài tập anaerobic (Anaerobic: quá trình tạo ra năng lượng khi trong cơ bắp không có đủ oxy). Bài tập anaerobic là bất kỳ hoạt động nào phá vỡ glucose để lấy năng lượng mà không cần sử dụng oxy.
Các bài tập và động tác trong anaerobic đòi hỏi những đợt năng lượng cực ngắn, ví dụ: Nâng tạ, nhảy hoặc nhảy dây, chạy nước rút, HIIT (tập với cường độ cao trong một thời gian ngắn), đi xe đạp. Chọn lọc từ nguồn: Đây.
“Sao lại trật eo rồi?” Huấn luyện viên thấy cậu đờ người bèn tức tốc lên tiếng hỏi thăm.
“Không phải… em đau bụng ạ…” Cơn đau này giống hệt so với lần trước, ngặt nỗi nó không đau như khi ăn nhầm đồ bậy bạ, mà chỉ đơn thuần là đau nhói lên thôi.
Huấn luyện viên nhẹ nhàng đỡ Đường Uông xuống máy tập, sau đó dìu cậu ngồi lên thiết bị thể thao ngay bên cạnh.
“Em ngồi nghỉ một lát đi, uống chút nước ấm vào.”
Huấn luyện viên nói xong, Đường Uông dợm đứng lên đi lấy ly nước, nhưng ngay sau đó, chiếc ly màu đen của cậu thình lình xuất hiện trong tầm mắt, nắp ly còn được ai đó chu đáo mở sẵn.
“Đi bệnh viện nhé?” Châu Giang Hành nhận thấy Đường Uông không khỏe, lập tức di chuyển xe lăn đến xem tình hình.
“Không sao, tôi nghỉ một lát là hết thôi.” Đường Uông lắc đầu, cho rằng mình không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Từ nãy đến giờ tầm mắt Từ Văn luôn bị nhóm huấn luyện viên che khuất, đến khi bọn họ tản đi hết, hắn mới ngạc nhiên phát hiện rằng cậu em khóa dưới đã biến đâu mất tăm.
Mà Đường Uông bấy giờ đang trên đường quay lại trường với Châu Giang Hành.
“Tôi tự về được mà, đã không còn đau nữa rồi.” Đường Uông nhìn balo của mình trên đùi Châu Giang Hành mà lòng thấy ngại vô cùng.
“Tôi là ông chủ phòng tập, cậu là thành viên của tôi, nếu cậu bị đau trong lúc tập luyện thì tôi phải có trách nhiệm đưa cậu về tận nơi.” Châu Giang Hành giữ khư khư balo Đường Uông, tuyệt nhiên không cho cậu cơ hội lấy lại nó.
Anh đã nói đến nước đó rồi, Đường Uông cũng không từ chối được, chỉ đành chiều theo ý đối phương, để anh về trường cùng với mình.
Trên đường đi, Châu Giang Hành thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng lần nào Đường Uông định lên tiếng khuyên anh quay lại, Châu Giang Hành cũng đoán trước được ý đồ của cậu, thế là nhanh tay điều khiển xe lăn đi trước một đoạn, Đường Uông chỉ có nước sải bước đuổi theo.
Đến khi về tới ký túc xá, vì tòa nhà không có thang máy, chân Châu Giang Hành đi lại không tiện, thế là cuối cùng Đường Uông cũng lấy lại được balo của mình.
“Cảm ơn anh, anh mau về đi.”
Chào tạm biệt Châu Giang Hành xong, Đường Uông mới chậm rãi đi lên phòng, nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Miểu Miểu là người đầu tiên quay sang nhìn.
“Tập xong nhanh vậy?”
“Đường Đường, trông mặt cậu nhăn nhó thế, độ hành hạ của huấn luyện viên lại thăng cấp à?”
“Không có, tại mình đau bụng nên xin về sớm thôi.” Đường Uông giải thích xong thì vào phòng tắm tắm nước nóng. Sau khi tắm xong, vùng bụng cũng đỡ đau đáng kể, Đường Uông mệt mỏi đặt lưng nằm xuống giường.
Đám Hạ Miểu Miểu thấy cậu không sao mới yên tâm tiếp tục công việc đang làm lỡ dở.
“Đường Đường, khoa của cậu có một người tên Từ Văn vừa mới kết bạn với mình, hình như anh ấy đang tìm cậu đấy, mình bảo cậu không khỏe nên về trước rồi.” Lát sau, Hạ Miểu Miểu sực nhớ ra một chuyện, cậu ta vỗ giường gọi Đường Uông dậy và nói.
Đường Uông đang lim dim thì bị tiếng động đánh thức, cậu đờ người trong phút chốc, sau đó lần mò lấy điện thoại từ trong balo.
Màn hình hiển thị có vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ do Từ Văn và một số lạ gọi tới, thời buổi này cuộc gọi làm phiền nhiều vô số kể, Đường Uông cũng chẳng quan tâm đến nó cho lắm, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cậu vẫn gọi lại cho Từ Văn phân trần vài câu.
Sau khi gác máy, Đường Uông mới quay sang xem tin nhắn chưa đọc, tin của Từ Văn thì ngó lơ được, vậy là chỉ còn lại tin nhắn của Châu Giang Hành.
[Châu Giang Hành: Còn đau bụng không?]
[Tiệm chè: Hết đau rồi!]
[Châu Giang Hành: Nghỉ ngơi vài ngày hẵng tiếp tục tập sau, cơ bụng đằng nào cũng sẽ có.]
Sao Châu Giang Hành lại biết mình muốn tập cơ bụng?
Đường Uông sững người trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng ngộ ra, chắc chắn là huấn luyện viên tàn ác của mình nói cho anh biết!
Trả lời một chữ “Ừ” xong, Đường Uông tức khắc tìm cuộc trò chuyện giữa mình và huấn luyện viên rồi gửi meme khinh bỉ sang.
Sáng hôm sau, cả khoa Khảo cổ đều có tiết, mới sáng bảnh mắt mà Đường Uông đã bị tiếng động ồn ào của bạn cùng phòng đánh thức. Cậu nhập nhèm hai mắt, rõ là hôm qua đi ngủ rất sớm, nhưng chả hiểu sao Đường Uông lại có cảm giác mình vừa thức trắng đêm, đôi mắt vừa đau vừa rát.
“Đi ăn sáng chung không?” Chung Thân là người đầu tiên sửa soạn xong trước, cậu ta đi tới bên giường Đường Uông rủ rê.
“Thôi…” Lúc mở miệng đáp lời, Đường Uông mới biết giọng mình khản đặc phát không ra tiếng, cổ họng thì khô rát khó chịu.
“Cảm rồi hả?” Chung Thân nghe giọng cậu không khỏe, tiện tay rót cho Đường Uông một cốc nước nóng, “Uống nước nhiều ấm vào.”
“Nghe trai thẳng nói chuyện kìa trời.” Hạ Miểu Miểu đang bôi kem chống nắng, nghe vậy chịu hết nổi chen ngang: “Mình có thuốc cảm đây, cậu lại tủ của mình tìm đi Thùng, mình sắp trễ rồi.”
“Mình uống nước ấm là được rồi.” Sức khỏe Đường Uông xưa nay khỏe mạnh, thỉnh thoảng bị cảm thì chỉ cần uống chút nước ấm, khó chịu vài ngày là lại bình phục như thường.
Dù bạn cùng phòng đang vội đi học, nhưng trước khi đi vẫn chu đáo đun giúp Đường Uông một bình nước. Đường Uông uống nước xong, phòng ký túc trở về trạng thái yên ắng như thường ngày, cậu kéo chăn trùm kín đầu, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi chợt nghe giai điệu du dương vang lên từ chiếc điện thoại quên chuyển chế độ im lặng đặt ở đầu giường thì mới tỉnh dậy sau giấc ngủ li bì.
Giọng Đường Uông bây giờ còn khàn hơn cả ban sáng, chính cậu nghe mà còn phải giật mình thảng thốt.
Cuộc gọi này đến từ bệnh viện phụ trách khám sức khỏe, Đường Uông mơ màng trả lời vài câu rồi gác máy. Nhưng ngay sau đó, cậu ngồi bật dậy, hai mắt nhìn đăm đăm vào nhật ký cuộc gọi.
Dãy số trùng khớp với cuộc gọi nhỡ từ số lạ vào ngày hôm qua.
Đường Uông hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ban nãy.
“Bạn học Đường Uông, báo cáo kiểm tra sức khỏe của bạn có vài sai sót, mong bạn có thể đến bệnh viện tiến hành kiểm tra lại lần nữa.”
Thường thì kết quả kiểm tra không có vấn đề gì to tát đều sẽ được trả phiếu khám, còn những trường hợp phải gọi điện thông báo thế này chỉ nói lên một điều: Sức khỏe của cậu xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Đường Uông đưa tay xoa bụng theo phản xạ, hai lần mình bị đau bụng bất thường khi tập thể hình…
“Đừng nghĩ linh tinh, đừng nghĩ linh tinh.” Đường Uông vỗ mặt mình hòng khiến bản thân tỉnh táo lại, lúc này đây phải đi hỏi ý kiến của ba nhỏ thì cậu mới có thể yên tâm.
Đường Uông tức tốc mở danh bạ ra, nhưng sau khi tìm được số điện thoại và nhấn gọi đi thì mới chợt nhớ hôm nay ba nhỏ có ca phẫu thuật, ít nhất phải đến tối mới có thời gian rảnh.
Tối lại nói sau vậy, Đường Uông rót một ly nước ấm để trấn tĩnh lại sự hoảng hốt của bản thân.
“Lần trước có người bị sỏi thận còn bị bắt lôi đi kiểm tra lại cơ mà, có gì đâu đáng sợ.” Đường Uông tìm cớ tự an ủi bản thân rồi đứng dậy rời giường.
Lúc đánh răng rửa mặt, cậu nhìn kĩ mình trong gương, khuôn mặt từng rất thanh tú giờ đây chỉ còn lại đôi mắt đỏ lòm, bờ môi khô khốc bong tróc cả da, giọng nói thì khàn như vịt đực, nom tiều tụy chả khác gì vừa thức trắng mấy đêm.
Nhìn triệu chứng trông không giống bị cảm, mà lại giống nóng trong người hơn.
Đường Uông nhớ lại thực đơn ăn uống của mình mấy hôm nay, toàn nốc dầu mỡ với đồ cay, không bị nóng trong người mới là lạ.
Trước khi đi học, Đường Uông mua một hộp viên ngậm để lên lớp dùng, tới tận giờ cơm trưa, giọng nói của cậu mới xem như hồi phục một phần đáng kể.
“Đường Uông, hôm nay cậu sao thế?” Liêu Nguyên Tân sốc tận óc khi nhìn thấy bát mì rau xanh đạm bạc đặt trước mặt cậu, “Dầu cay với giấm hết rồi hay sao?”
“Mình đau họng nên ăn thanh đạm lại thôi mà.” Đường Uông bĩu môi, cầm đũa khẩy đi khẩy lại thức ăn trong bát, thật lòng cậu chẳng có hứng ăn nó chút nào.
Mới ăn vào mấy đũa thì Đường Uông chả nuốt nổi nữa, cậu đứng dậy đi đến quầy thức ăn nhanh mua cháo. Thường thì mua cháo sẽ có thêm đồ ăn kèm, Đường Uông nghĩ bụng, ăn mì chung với đồ ăn kèm chắc sẽ dễ nuốt hơn. Cô bán căn-tin biết cậu muốn lấy thêm đồ ăn thì nhanh tay đóng gói cho cậu một hộp.
“Nhìn mặt con chắc đang bệnh đúng không, càng bệnh thì càng phải ăn nhiều cháo vào nhé.”
“Con cảm ơn cô.”
Có thêm món ăn kèm giúp Đường Uông ăn nhanh hơn, xử lí mì xong, cậu lại húp nửa bát cháo, cuối cùng ủ rũ nhìn Liêu Nguyên Tân nhai tới nhai lui món gà rang cay.
Buổi trưa, Châu Giang Hành lại stalk Moments của Đường Uông như thường lệ.