Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 31: Anh cao hơn tôi thì chúng ta kết hôn



Dù không biết tại sao đại diện phía Nhà tài trợ lại trở thành tình nguyện viên, nhưng cuộc thi Marathon vẫn thuận lợi diễn ra tốt đẹp.

Liêu Nguyên Tân hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ghi chép thành tích, cậu chàng chấm quệt mồ hôi, lén đưa mắt nhìn "ông lớn" cần cù làm việc chẳng kêu ca lấy một câu. Người ta dù có đổ mồ hôi thì vẫn đẹp trai chết đi được, Liêu Nguyên Tân lắc đầu, cậu mà có được phong thái như anh thì còn sợ không có người yêu chắc?

"Còn việc gì Đường Đường cần phải làm nữa không?" Châu Giang Hành sắp xếp lại số liệu ghi chép trên tay, hỏi.

"Hết rồi hết rồi, sức khỏe Đường Uông không tốt nên chúng tôi không sắp đặt việc gì nặng nhọc cả." Liêu Nguyên Tân xua tay, đưa mắt tiễn Nhà tài trợ kim cương rời khỏi.

Rồi cậu chàng thở phào một hơi, lúc này mới xem như sống dậy, tối nay cậu ta nhất định phải ăn một chầu thật thịnh soạn mới được!

Châu Giang Hành đi đến trước cửa xe, anh cũng không vội vào ngay mà muốn nhìn xuyên qua cửa sổ đen kịt để quan sát hình bóng người ngồi bên trong.

Mở cửa xe ra, động tác vịn xe lăn chợt khựng lại, Châu Giang Hành trông thấy Đường Uông ôm hai tay trước ngực, đầu tựa lên cửa kính xe, hai mắt nhắm nghiền, cánh môi dẩu nhẹ, lẳng lặng ngủ ngon lành.

Cậu ngủ rất sâu giấc, nửa chân gác lên ghế khi nào không hay, hàng ghế có 3 chỗ ngồi bị cậu chiếm hơn phân nửa, nếu anh cứ thản nhiên bước vào thì thể nào cũng đánh thức Đường Uông.

Châu Giang Hành không nghĩ ngợi nhiều, anh gõ nhẹ cửa kính ở ghế phụ, sau đó đặt hai chân xuống đất rồi nhanh nhẹn đứng lên, Châu Giang Hành khom lưng, để nửa người trước thò vào ghế sau, sau khi nhẹ nhàng xê dịch cẳng chân Đường Uông, tiếp đó mới bước một chân tới, cuối cùng ngồi cả người vào bên trong.

Châu Giang Hành vai rộng chân dài, anh vừa ngồi xuống, chỗ ngồi sau xe tức thì trở nên chật chội, Châu Giang Hành khẽ nâng đầu Đường Uông dậy, nhét một cái gối tựa ở sau đầu để cậu được ngủ thoải mái hơn, lúc rút tay về còn lưu luyến vân vê lọn tóc vểnh lên sau gáy cậu.

Đường Uông ngủ một giấc ngon lành, ngoại trừ "giường" hơi chật khó mà duỗi thẳng chân tay ra, độ cao gối tựa vừa vặn, nhiệt độ phòng cũng vừa phải. Cậu mắt nhắm mắt mở gãi đầu, ngước nhìn trần tường xa lạ, mạch suy nghĩ tức khắc bị gián đoạn.

"Từ từ rồi dậy, đừng bật dậy ngay."

Giọng nam dễ nhận dạng vang lên kế bên, cứ như phản xạ tự nhiên, Đường Uông làm theo lời dặn của đối phương, chống tay lên đệm rồi từ từ ngồi dậy.

"Xin lỗi, tôi lỡ ngủ quên trong xe anh." Ánh mắt Đường Uông dừng trên gương mặt Châu Giang Hành chừng giây lát, cậu phát hiện người nọ vẫn đang mặc áo tình nguyện viên, lại ngó mắt ra ngoài cửa sổ, là khung cảnh ngoài cổng tiểu khu rất đỗi quen thuộc, "Tôi làm chậm trễ thời gian của anh rồi."

"Hôm nay anh được nghỉ, nhà em có ai không?"

"..." Cái việc lén lút gặp mặt này diễn ra suốt đã thành thói quen, giờ lâu, Đường Uông mới phun ra được một chữ: "Không."

Châu Giang Hành quen cửa quen nẻo đi vào tiểu khu với Đường Uông, giữa chừng cậu muốn đi lấy hàng, Châu Giang Hành bèn bảo Đường Uông ngồi chờ ở sân chung cư, còn bản thân xung phong đi lấy thay cậu.

"Sao anh rành khu này quá vậy?" Đường Uông cầm gói hàng trong tay, không khỏi cảm thấy bồi hồi.

"Trước lạ sau quen thôi." Nói xong, Châu Giang Hành mở tủ giày lấy dép lê ra cho Đường Uông.

Dự định ban đầu của cậu là về nhà ngủ bù, nhưng cuối cùng mình lại ngủ một giấc trên xe Châu Giang Hành, bây giờ Đường Uông không thấy buồn ngủ nữa nên tìm một bộ phim tiếng Đức để vừa xem vừa học.

"Từ này sai rồi."

Đường Uông đang hí hoáy ghi chép, Châu Giang Hành chợt chỉ tay vào từ đơn cậu vừa viết ra.

Nốt ruồi đen trên ngón trỏ xoẹt qua tầm mắt, Đường Uông nhìn kỹ lại, quả thật viết sai mất rồi.

"Anh..."

"Từng học một chút, nhưng chắc chắn không giỏi bằng em." Châu Giang Hành mỉm cười, nói với giọng chân thành.

Ai mà chẳng thích được khen, Đường Uông ngại ngùng sờ mũi, sau đó sửa lại cho đúng.

Trong lúc họ nói chuyện, ngoài cửa bỗng vọng lại tiếng động rất nhỏ, Đường Uông ngớ người, cậu đứng phắt dậy đẩy Châu Giang Hành về phía phòng mình.

"Chắc chắn là ba nhỏ lại về đánh úp tôi." Đường Uông đẩy Châu Giang Hành vào trong phòng, sau đó đóng cửa, khóa chốt, một loạt động tác diễn ra vô cùng lưu loát, liền mạch.

"Đường Đường?" Giọng Dụ Doãn tức thì vang lên từ ngoài cửa.

"Con ở trong phòng ạ." Đường Uông đặt tay lên môi, "suỵt" một tiếng với Châu Giang Hành rồi mới trả lời chú.

"Tối nay ăn thịt sườn nhé?"

"Dạ!"

Đường Uông tựa lưng lên cửa, nghiêng mặt áp tai thám thính tình hình bên ngoài, cậu không những nghe thấy giọng ba nhỏ, mà hình như ba lớn cũng đã về nhà.

"Đường Đường." Châu Giang Hành lặng im nhìn dáng điệu hồi hộp của cậu, khẽ cất tiếng gọi.

"Đừng nói chuyện, lỡ bị nghe thấy thì sao." Đường Uông đè giọng thật thấp, gườm mắt nhìn anh.

Châu Giang Hành phì cười, Đường Đường lúc này trông đáng yêu chết đi được.

"Ừm... Đường Đường, tại sao anh không được gặp người nhà của em thế?"

"Đó là vì chúng ta đang... lén lút hẹn hò??" Có gì đó sai sai?? Cuối cùng Đường Uông cũng hiểu ra, hai cha của mình đều biết đến sự hiện diện của Châu Giang Hành, thậm chí còn biết chiều nào anh cũng lén lút đến đây cơ mà, rốt cuộc mình giấu giếm làm cóc gì chứ!

"?? Vậy anh đến nhà tôi còn hỏi tôi có người ở nhà không làm gì??" Đường Uông cho rằng mình đã bị câu nói đó của Châu Giang Hành dắt mũi mất rồi.

"Đường Đường, không phải anh có ý tránh mặt gia đình em, mà chỉ là vì nếu gặp người nhà của em thì anh phải mang quà tới hỏi thăm." Ánh mắt sâu thăm thẳm của Châu Giang Hành đong đầy ý cười, anh đưa nắm tay lên miệng ngăn lại tiếng cười khẽ.

"..."

Đường Uông nheo mắt, hiếm khi không bị sắc đẹp hớp hồn, cậu cười gằn: "Ngài đừng cười nữa, bây giờ ngài đi ra không thích hợp đâu, còn không mau nghĩ cách làm thế nào để chuồn ra nội trong hôm nay đi."

Châu Giang Hành thản nhiên ngước mắt nhìn chiếc giường đôi trong phòng Đường Uông.

"Anh có thể ngủ tạm dưới đất một đêm."

"Khỏi!" Lần đầu tiên Đường Uông có cảm giác Châu Giang Hành mặt dày đến vậy, chuyện này nếu bị ba lớn ba nhỏ biết được, chắc chắn hai người sẽ hiểu lầm cậu với anh thông dâm với nhau cho xem.

Châu Giang Hành ngồi xe lăn, rất khó để lén chuồn ra ngoài, giờ chỉ đành chờ cho ba lớn ba nhỏ không có ở nhà thì mới đưa anh ra được, Đường Uông nhất thời không nghĩ ra cách, chỉ biết bó tay ngồi xuống mép giường tiếp tục vắt óc suy tư.

Trái ngược hoàn toàn với cậu, Châu Giang Hành lúc này lại ung dung đến lạ, còn rất khoan thai đến kệ sách của Đường Uông lấy quyển giáo trình ra xem. Tỏ vẻ hôm nay mình chắc chắn sẽ ngủ lại nơi này.

"Anh không sốt ruột à?" Đường Uông thấy thế, không kìm được thắc mắc.

"Không."

"Có chuyện gì có thể khiến anh sốt ruột không?" Đường Uông chống cằm, nhìn chằm chằm gương mặt rặt một vẻ bình chân như vại của anh.

"Có chứ." Châu Giang Hành dời tầm mắt khỏi quyển sách, chăm chăm nhìn Đường Uông, "Ví dụ như em không kết hôn với anh, anh rất sốt ruột."

"Tôi không thích người lùn hơn tôi." Đường Uông viện đại một cái cớ, lúc này cậu đang sốt sắng không thôi, chẳng biết phải làm cách nào mới có thể đưa một người sống sờ sờ và chiếc xe lăn tuồn hết ra ngoài. Chẳng còn hơi sức đâu mà suy nghĩ tới việc khác.

"Trong thông tin anh gửi hẳn là có chiều cao." Châu Giang Hành vẫn tiếp tục nhìn cậu chòng chọc.

"Cái đó không tính, tôi không cảm nhận được điều đó." Đường Uông bị nhìn mãi bèn cúi đầu, cậu sợ mình sẽ bị sắc đẹp của Châu Giang Hành dụ dỗ rồi mụ mị đồng ý kết hôn với anh.

"Nếu em cảm nhận được thì sẽ kết hôn với anh đúng không?" Châu Giang Hành vẫn bám riết không buông.

Nếu lúc này Đường Uông ngẩng mặt lên thì sẽ thấy dáng vẻ Châu Giang Hành lúc này trông chẳng khác gì ngư ông đang chờ kéo lưới.

"Cưới luôn cưới luôn, anh cao hơn tôi thì chúng ta cưới." Đường Uông bị gặng hỏi đâm ra phiền, cậu nghĩ tới gia tộc phức tạp hổ lốn đằng sau Châu Giang Hành, đó là vũng lầy mà người thường như cậu không thể nhúng tay, Đường Uông nghĩ tới cuộc sống gắn liền với xe lăn suốt 10 năm trời của anh, cuối cùng vẫn nhẫn tâm thốt ra yêu cầu làm khó đối phương.

"Đường Đường, anh nhớ kỹ rồi đấy, em không được nuốt lời đâu." Giọng điệu của Châu Giang Hành lại trở nên dịu dàng như ban nãy.

Đường Uông muốn ngẩng lên nhìn, nhưng bản thân cố tình làm khó rồi chạm đáy nỗi đau người ta khiến cậu hổ thẹn tiếp tục cúi mặt, không dám nhìn thẳng đối phương.

Chợt, Đường Uông nghe thấy một vài tiếng động, ngay sau đó, trước mắt cậu bỗng xuất hiện một đôi chân xỏ dép lê caro màu xanh biển.

Men theo dép lê ngước dần lên trên là thấy được chiếc quần Tây đen bọc lấy đôi chân thon dài, thoáng nhìn còn ngỡ từ eo đổ xuống hầu như chỉ thấy mỗi chân.

Nhưng chủ nhân của đôi chân thẳng tắp đĩnh đạc này lại mang gương mặt của Châu Giang Hành.

Đường Uông kinh ngạc đến mức không thốt lên lời, cậu trân trân nhìn chiếc xe lăn gần đó, rồi lại trông sang Châu Giang Hành chắn hết một phần ánh sáng trước mặt mình.

"????"