Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 38: Nam thần nào thế?



Đường Uông lén lên mạng tìm hiểu thông tin về nhà họ Châu, nhưng chỉ thu hoạch được vài tin đồn từ những forum nhỏ lẻ, chẳng những vậy còn không có liên quan gì tới Châu Giang Hành. Những tin tức đó đa số đều nói những ai trong nhà họ Châu từng yêu đương với người mẫu, minh tinh nào đó thôi.

Trong số đó cũng nhắc tới idol mà cậu thích, điều này làm Đường Uông nảy sinh thái độ bán tín bán nghi đối với tin đồn xuất hiện trên nền tảng này.

"Ngày mai mấy giờ em thi xong?"

Vừa nghe thấy giọng Châu Giang Hành, Đường Uông chột dạ úp điện thoại xuống rồi giấu nhẹm vào trong chăn, đến khi nhận ra mình đang làm gì, cậu lại giả vờ lấy di động ra như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, Đường Uông giữ giọng thật điềm tĩnh và trả lời Châu Giang Hành.

"Buổi sáng thi xong lúc 12 giờ, đến 3 giờ chiều lại thi tiếp."

"Buổi trưa anh tới đón em." Châu Giang Hành đứng ngoài cửa ngắm nghía mái tóc xù nhô ra ngoài của cậu, trái tim cứ như thể mềm nhũn ra.

Đường Uông "ừ" một tiếng, cậu tưởng anh đã đi ra ngoài, không ngờ lại nghe tiếng bước chân tiến lại gần, sau đó, chân Đường Uông bất chợt nóng lên.

"Đắp chăn kín vào." Châu Giang Hành nắm bàn chân thò ra ngoài của người nào đó nhét lại vào trong chăn, trước khi đi vẫn mãi nhớ nhung đến đầu ngón chân tròn trõn mượt mà của Đường Đường.

Vì hôm sau phải đi thi nên Đường Uông không ngủ nướng nữa, cậu ăn sáng xong thì ra ban công đọc sách ôn bài.

Sợ bị người khác chê mập nên Đường Uông cố ý diện một "cây" đen trông thon gọn hơn, đeo thêm khẩu trang vào thì chẳng ai nhận ra cậu tăng cân cả.

Trước giờ thi, Châu Giang Hành lái xe chở Đường Uông đến trường đúng giờ.

Đã lâu chưa đi học nên Đường Uông nom mặt ai cũng thấy lạ, người thì nhuộm tóc, cắt ngắn, cũng có bạn học mập lên giống mình, Đường Uông chào hỏi mọi người xong thì ngồi xuống bàn, tranh thủ chút thời gian cuối cùng để đọc sách.

Đường Uông mãi không đến lớp, giữa tự học và trực tiếp nghe giảng lại khác biệt rất lớn, do đó tốc độ làm bài của cậu cũng trở nên chậm chạp hơn so với mọi người.

Sau khi sinh viên cuối cùng nộp bài thi, cả phòng học chỉ còn lại mỗi mình cậu. Nhưng từ khi biết bản thân mang thai, tâm lý Đường Uông đã được tôi luyện lên tầm cao mới. Dù phòng học chỉ còn lại mình cậu, Đường Uông vẫn bình tĩnh làm cho xong bài làm của mình.

Lúc nộp bài, giám thị canh thi còn quan tâm, hỏi han tình hình sức khỏe của cậu nữa.

"Trưa nay đi ăn chung không?" Liêu Nguyên Tân và hai cô bạn cùng lớp đứng ở cửa lớp chờ Đường Uông.

"Đường Uông đi đi mà, lâu lắm rồi tụi mình chưa gặp cậu đó."

"Nghe Liêu Nguyên Tân nói cậu đang kiêng, vậy bọn mình đi Túy Linh Cư gần trường đi, đồ ăn quán đó dễ tiêu lắm."



Thấy Đường Uông tỏ ra khó xử, Liêu Nguyên Tân liền ngộ ra ngay, cậu ta kéo cậu sang một bên rồi hỏi:

"Cậu có hẹn với bạn trai rồi à?"

"..."

"Anh ấy bảo sẽ tới đón mình."

"Ngày nào anh ấy cũng gặp cậu cơ mà, bọn mình có được như thế đâu. Cậu nói với anh ấy một tiếng đi." Nói thì nói thế, nhưng nếu Đường Uông bắt cậu chàng đi nói thẳng mặt thì... Liêu Nguyên Tân vừa nghĩ đến bộ dáng của đại gia là "rén" co cả người.

Sớm biết sẽ đi ăn với bạn thì Châu Giang Hành cũng không cần chờ mình ở quán cafe, Đường Uông áy náy gọi điện thoại cho anh.

"Chú ý ăn uống, buổi chiều anh đến đón em." Châu Giang Hành không hề tỏ ra khó chịu hay mất hứng, tiện thể còn hỏi Đường Uông tối nay muốn ăn gì.

Trên đường đi đến chỗ ăn trưa với nhóm Liêu Nguyên Tân, Đường Uông vẫn luôn trò chuyện với Châu Giang Hành.

"Hai người sến sẩm quá rồi nhé, nói ít thôi, nhìn đường đi." Liêu Nguyên Tân thấy Đường Uông cứ cắm mặt vào điện thoại, chịu hết nổi mới đưa tay che màn hình cậu lại.

"Mình biết rồi." Đường Uông đáp, cậu cất điện thoại xong, lại quay sang nói chuyện với Liêu Nguyên Tân và hai cô bạn cùng lớp.

Túy Linh Cư nằm trong một nhà hàng gần đây, giá cả khá cao, thực đơn phần lớn là các món nhẹ bụng dễ tiêu, hiển nhiên là nơi ít được sinh viên thường xuyên ghé qua, nhưng nghe giọng điệu hai cô nàng này nói, chắc hẳn họ là khách quen của nơi đây.

"Thật ra bọn mình đều thích ăn cay, nhưng có lần hai đứa ăn ở đây hai ngày, đến ngày thứ ba thì thon hơn thấy rõ nên sau đó cũng thường xuyên đến ăn."

Đường Uông cũng hi vọng rằng mình ăn xong cũng có thể gầy đi.

Dù đang buổi trưa Túy Linh Cư cũng không đông lắm, hiếm khi thấy cảnh tượng các chú bác trung niên ngồi rải rác từng bàn, bốn người cậu có định tìm vị trí nào đó gần cửa sổ để ngồi.

"Món cá vược hấp ở đây ngon lắm luôn, lần nào đến bọn mình cũng gọi."

"Đường Uông, cậu có ăn cá không?"

"Cậu ấy không ăn hải sản, món đó cứ để ba bọn mình càn quét đi." Liêu Nguyên Tân trả lời thay Đường Uông.

"Này, kia có phải là anh Từ khóa trên trong Hội sinh viên không?" Ngay lúc bọn họ tìm được chỗ và chuẩn bị ngồi xuống thì hai cô gái chợt nhìn thấy Từ Văn.

Các cô nàng đều từng tham gia Hội sinh viên, nhưng vì không đủ sức nên đã xin rời Hội, vì vậy cả hai chẳng những đều biết Từ Văn mà còn khá là thân thiết với hắn.

Hai cô gái tiến lên chào hỏi, Liêu Nguyên Tân với Đường Uông quay sang nhìn nhau, cũng chỉ còn cách đi theo bọn họ.

"Anh Từ nói anh với bạn trai đã đặt phòng trước rồi, ảnh rủ bọn mình ăn chung, càng đông càng vui mà." Các cô không biết chuyện xảy ra giữa Đường Uông và Từ Văn nên đã lỡ đồng ý trước với hắn.

Chuyện đã đến nước đó thì Đường Uông cũng không tiện từ chối, ngoài nối gót đi vào cùng thì chẳng còn cách nào khác.

Lần gặp mặt này, Từ Văn đã không còn nhiệt tình với Đường Uông như trước, hắn hờ hững chào hỏi cậu, nhưng đây lại là điều mà Đường Uông mong được thấy nhất.

"Anh Từ mới đây mà có người yêu rồi á?" Liêu Nguyên Tân lo đâm đầu vào yêu đương nên không mấy để tâm đến tin đồn ở trong trường.

"Đừng hỏi mình, mình cũng mới biết." Đường Uông phủi sạch hiềm nghi, cậu có rảnh rỗi thì cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện của hắn.

Cậu bạn trai của Từ Văn là một chàng trai rất tươm tất lạc quan, khi cười còn thấp thoáng trông thấy hai chiếc răng khểnh rất đáng yêu.

Đường Uông còn nghe thấy hai cô nàng bên cạnh mình đang gào thét lên câu "Xứng đôi quá!".

"Mình thấy hơi khó xử." Liêu Nguyên Tân nhỏ giọng thì thầm với cậu, "Dù sao mấy hôm trước Từ Văn còn đang theo đuổi cậu mà, không ngờ bây giờ cậu lại ngồi chung bàn với bạn trai người ta."

"Nói ít thôi, ăn nhiều vào." Đường Uông đẩy nước tới chỗ cậu ta, khỏi cần Liêu Nguyên Tân nói, bản thân cậu còn thấy ngượng đây này.

Thà đi ăn với Châu Giang Hành còn hơn, Đường Uông giờ phút này hối hận muôn phần.

Bạn trai của Từ Văn tên là Lục Dịch Đình, là tân sinh viên của trường Bách Khoa, tính tình dễ thẹn thùng, chỉ mới trò chuyện đôi câu với con gái mà mặt mày đã đỏ lựng hết lên.



Hai cô bạn của cậu là người cuồng hải sản, nhưng khi biết Đường Uông không ăn cá thì chỉ gọi mỗi món cá vược, nhưng bất ngờ hơn là Từ Văn lại gọi rất nhiều hải sản.

Riêng hải sản đã chiếm hơn phân nửa các món trên bàn, Đường Uông thừ ra trơ mắt nhìn, thật ra cậu không ăn cũng không sao, nhưng hiện tại đang trong giai đoạn đặc biệt, một khi đã ngửi thấy món mình không thích thì Đường Uông sẽ bị chán ăn, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Đường Uông chỉ húp vài hớp canh, lúc ngẩng mặt lên thì tình cờ bắt gặp tầm mắt của Từ Văn.

Đối phương điềm tĩnh dời mắt đi, sau đó nói gì đó bên tai Lục Dịch Đình rồi hôn lên má cậu chàng.

Đường Uông cúi đầu tiếp tục ăn canh, trừ cậu ra thì mọi người đều đang chú tâm dùng bữa, không ai trông thấy cảnh tượng vừa nãy.

Thoạt đầu Đường Uông còn ngỡ là trùng hợp, nhưng mỗi lần ngước lên đều thấy hai người họ đang thân mật với nhau, cậu bắt đầu suy đoán đến phương diện khác.

Từ Văn đang khoe khoang trước mặt mình đấy à?

Nếu đã phát hiện chân tướng, Đường Uông cũng chả thèm ngẩng lên nữa, cậu quyết cúi mặt chuyên tâm mà ăn.

Người ngồi hai bên đều đang bóc vỏ tôm, Đường Uông ngửi lâu bỗng thấy khó chịu nên đứng lên đi toilet.

Cậu nôn khan một hồi mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, sau đó lại ăn 2 viên ô mai Châu Giang Hành đã cho trước lúc thi.

Đường Uông vừa bước ra ngoài liền chạm mặt với Lục Dịch Đình, đối phương lập tức nhìn cậu cười.

"Tôi thấy anh ăn khá ít, có phải không hợp khẩu vị không?" Lúc nói chuyện với nam giới, Lục Dịch Đình không tỏ ra thẹn thùng như khi giao tiếp với con gái.

"Nghĩ tới kì thi chiều nay nên tôi mất hứng ăn thôi." Đường Uông có cảm giác giống như ai đó đang nhìn mình, đảo tầm mắt mới thấp thoáng trông thấy một người trông rất giống Từ Văn.

"Tôi cũng vậy... Cứ đến kì thi là tôi căng thẳng tới độ ăn uống không trôi, nhưng thi xong là bình thường lại ngay."

Cậu với Lục Dịch Đình nói vài câu xã giao rồi tách ra, trên đường về lại phòng ăn, Đường Uông thình lình bị Từ Văn chặn lại.

Quả nhiên, người mà cậu thấp thoáng nhìn thấy lúc nãy là hắn.

"Tâm trạng không vui à?" Từ Văn ôm hai tay trước ngực, hắn nhìn cậu chòng chọc, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

"Không." Đường Uông lắc đầu, trong lòng có phần cảnh giác đối phương.

"Vậy sao em không ăn?" Từ Văn cười khẩy, "Hay em thấy tôi có bạn trai tốt hơn em nên em ghen tị?"

"..." Tuy nói câu này rất bất lịch sự, nhưng thật lòng mà nói, dù là dáng người hay vẻ bề ngoài thì Từ Văn còn chẳng bằng một góc Châu Giang Hành, mắc mớ gì cậu phải ghen tị chứ?

"Anh Từ, anh hiểu lầm rồi, tại em không thích ăn hải sản nên ăn ít thôi." Vị trí hai người đứng cách toilet không xa, cậu rất sợ Lục Dịch Đình đi ra trông thấy hai người rồi nảy sinh hiểu lầm.

Chẳng biết tại sao Từ Văn lại có suy nghĩ đó, nhưng nom thái độ của hắn thì ắt cũng chẳng có hảo ý với Lục Dịch Đình, Đường Uông lại có ấn tượng tốt với cậu ấy, thế nên không kìm được mới khuyên một câu.

"Bạn trai của anh tốt lắm, hi vọng đàn anh và bạn Lục yêu nhau dài lâu."

Từ Văn nghe xong lại phụt cười.

Đường Uông nghe ra được hàm ý khinh thường trong điệu cười ấy, chỉ là không biết là dành cho cậu hay Lục Dịch Đình thôi.

"Em no lưng lửng rồi, buổi chiều còn phải thi tiếp, em về trường ôn bài trước đây." Đường Uông không muốn nán lại lâu nên viện cớ đánh bài chuồn.

Trong bụng cậu bây giờ đang có sinh mạng nhỏ, đi đường còn không dám đi quá mau, mới bước được chừng vài bước thì lại bị Từ Văn bắt lấy cánh tay.

Cậu đang nghĩ cách tránh thoát thì chợt nhìn thấy hình bóng đáng tin quen thuộc bên ngoài cửa sổ.

"Bạn trai tôi đang ở bên ngoài, cảm phiền anh buông tay cho." Đường Uông chỉ tay về phía vị trí của người nào đó.

"Anh cứ không..." Từ Văn bỗng nhiên nhìn thấy Châu Giang Hành đã có thể đứng dậy bằng hai chân, không còn phụ thuộc vào xe lăn nữa thì kinh sợ không thôi.



Nhân lúc hắn sững sờ ra, Đường Uông nhanh trí vùng vẫy chạy thoát.

Vừa bước ra khỏi cửa, Đường Uông lập tức nhào vào lòng Châu Giang Hành.

"May mà anh tới rồi." Đường Uông thở phào một hơi, có Châu Giang Hành ở đây thì cậu yên tâm, thậm chí khi ngửi thấy mùi cafe vấn vít trên người anh, Đường Uông còn cảm thấy bụng đói cồn cào.

"Không sao rồi." Châu Giang Hành vỗ nhẹ lưng giúp cậu thở đều lại, ánh nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh đâm thẳng lên người Từ Văn, dù khoảng cách xa như thế, nhưng sự uy hiếp vẫn chuẩn xác bao trùm lên hắn.

"Tôi chưa ăn no, anh có gì ăn không?" Đường Uông không hề ngại ngùng hỏi.

"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn, phải ăn no thì chiều mới có sức làm bài." Châu Giang Hành tự nhiên nắm lấy tay Đường Uông rồi dẫn cậu rời đi.

Đường Uông đoán chắc hẳn Từ Văn vẫn đang nhìn về phía này, thế là cũng mặc cho anh nắm tay mình. Đi được chừng vài bước, Đường Uông mới dè dặt ngoái đầu, quả nhiên Từ Văn còn đứng ở đó.

Nhưng điều làm cậu ngạc nhiên là, chẳng biết từ lúc nào mà Lục Dịch Đình đã ở phía sau Từ Văn cách đó không xa, cũng không biết cậu ấy có chứng kiến hai người nói chuyện với nhau không nữa.

"Thi cử thế nào, đề có khó không?" Châu Giang Hành dắt Đường Uông đến quán cafe lúc nãy đã ngồi chờ, gọi trước cho cậu món salad rau củ.

"Chắc là vẫn qua môn." Đường Uông ăn được vài miếng salad thì thấy có hứng ăn hơn, có lẽ là do người trước mặt điển trai quá, ngắm mãi nên có khẩu vị hơn.

"Có kết quả khám sức khỏe của em rồi, đang tiến triển theo hướng tích cực. Nếu chiều nay thi xong không thấy mệt thì có muốn cùng nhau đi mua đồ ăn không?"

Nhắc tới chuyện mua rau, Đường Uông lập tức nhớ tới cái lần đi dạo siêu thị với Châu Giang Hành, sếp Châu vừa thả thính vừa ngả ngớn thế này, làm sao cậu chịu nổi.

"Thôi, tôi muốn về nhà." Đường Uông từ chối không chút do dự.

Thấy Châu Giang Hành thở dài thất vọng, Đường Uông không đành lòng, còn định nói gì đó an ủi anh.

Nhưng lại nghe Châu Giang Hành tiếc nuối than thở: "Thật ra trung tâm thương mại có siêu thị đó có nam thần của em tổ chức Roadshow."

Hai mắt Đường Uông lập tức sáng rực.

"Người anh nói là nam thần nào của tôi thế?"