Sau Khi Bị Ép Gả Cho Tướng Quân Sát Tinh

Chương 5: Nhất bái thiên địa



Sự việc núi Thái Sơn chuyển biến theo chiều hướng tốt, dư chấn đã yên, tình hình dư luận trên phố cũng thế, ban đầu để che giấu chỉ dám bảo "ông trời trách phạt" để châm chọc, bây giờ trên miệng ai nấy cũng treo lủng lẳng chuyện kết hôn của Tả tướng và Đại tướng quân.

Đồng tính ở triều Tuyên không phổ biến lắm, thế nhưng không loại trừ những phú thương quyền quý háo sắc không ngại khác biệt, nuôi một hai người đàn ông trong nhà làm thú vui mới lạ.

Theo lệ triều Tuyên từ đời tổ tiên, đàn ông không thể trở thành vợ cả, hoàng thất càng phải tuân theo như vậy.

Nay thiên tử làm chủ, ban Triệu Dạ Lan làm chính thê của Yến Minh Đình, việc này dẫn đến rất nhiều suy đoán khác nhau, thế nhưng điều có thể xác định chính là chẳng có ai coi trọng mối hôn sự này.

Có điều, dù cho tin đồn đã truyền đi khắp nơi bên ngoài rồi, Triệu phủ và phủ Tướng quân vẫn chẳng mảy may bị ảnh hưởng, tất thảy vẫn giống như thường lệ.

Tiểu Cao không chỉ mang từ phủ Tướng quân về một con gà mà còn mang một danh sách của hồi môn.

"Thanh quản gia có nói, phủ Tướng quân đã lâu không có người ở, nhiều đồ vật cũ kĩ không thể sử dụng được, cho nên hi vọng Triệu phủ có thể mang theo một ít của hồi môn hữu dụng sang."

"Đây chắc chắn là ý của Yến Minh Đình." Thanh quản gia vừa nhìn thấy y đã run thành con chim cút, làm sao dám trực tiếp đưa ra yêu cầu với bọn họ. Triệu Dạ Lan cầm lấy danh sách, nhìn ra sắc trời bên ngoài, chẳng biết mưa đã ngừng từ lúc nào, đến bây giờ vẫn chưa nghe được bất kì tin tức gì mà y mong muốn, y chỉ đành tự thân đi một chuyến vào cung thôi.

Hoàng thượng đã tảo triều xong, vẫn còn đang ở chính điện phê duyệt tấu chương, thấy y đến thì hỏi: "Tảo triều ngươi cũng không đến, bây giờ chạy đến đây là vì chuyện gi quan trọng hơn sao?"

Triệu Dạ Lan nói thẳng: "Vi thần muốn kháng chỉ."

Triệu Huyên không giận mà bật cười: "Khi thánh chỉ vừa ban xuống, trẫm đã cho rằng ngươi sẽ kháng chỉ ngay rồi, sao lại đợi đến bây giờ?"

"Thần vốn cúc cung tận tụy vì hoàng thượng, nhưng Yến tướng quân quả là khinh người quá đáng."

"Hắn bắt nạt ngươi thế nào?"

Triệu Dạ Lan giao danh sách ra: "Đây là thứ Yến tướng quân gửi đến phủ, dám đưa ra yêu cầu như vậy rõ ràng là không để Triệu phủ và bệ hạ vào trong mắt."

Triệu Huyên mở ra đọc hết rồi nở nụ cười, cầm một xấp giấy khác trên bàn ra: "Ngươi xem thử cái này có quen mắt không?"

Triệu Dạ Lan đáp: "Là thần đưa cho phủ Tướng quân."

"Sau khi tảo triều Yến tướng quân đã giao nó cho ta, sau đó cũng nói giống hệt như ngươi, hắn cũng muốn kháng chỉ." Triệu Huyên nói, "Có phải ngươi đang đợi tin trẫm đồng ý hủy hôn cho Yến tướng quân không? Ngươi không đợi được, cho nên tự đến tìm trẫm để xin rút ý chỉ lại sao?"

Làm bạn nhiều năm, đôi bên đã quá hiểu tính tình của nhau rồi.

Triệu Huyên cười đi đến trước mặt y, dần dần thu lại vẻ tươi cười, gã trầm ngâm nói: "Ngươi cũng biết trẫm không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra rồi mà."

Thánh chỉ vừa ban, người người đều biết, nếu như ngang nhiên cãi lại hoàng mệnh thì sẽ chỉ nhận lại họa sát thân. Cách duy nhất đó là bắt đầu từ những khía cạnh khác, ví dụ như chủ động để cho Yến Minh Đình có ý lui bước, tốt nhất là lên thẳng ngự tiền cáo trạng, đùn đẩy lẫn nhau, nói không chừng còn có cơ hội.

Có điều Triệu Dạ Lan cũng biết chút trò hề đơn giản đó sẽ dễ dàng bị nhìn thấu thôi, Triệu Huyên có thể nhìn thấu, vậy thì Yến Minh Đình cũng có thể nhìn thấu, thế nhưng y vẫn muốn làm trận làm thượng thử xem Hoàng thượng có chấp nhận mắt nhắm mắt mở, mượn chuyện Thái Sơn đã yên để hủy bỏ ý chỉ hay không.

Đương nhiên, Triệu Huyên đã không chỉ là Triệu Huyên nữa rồi, gã còn là Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh.

"Việc này đến đây thôi, ngươi trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chi tiết lễ thành hôn sẽ có người ở Lễ bộ lo liệu, trẫm nhất định sẽ để cho ngươi nở mày nở mặt mà xuất giá."

Một hôn sự thật nực cười.

Triệu Dạ Lan khịt mũi khó chịu, nhưng lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lại xuất hiện vẻ khốn khổ đáng thương, "Thần, tuân chỉ."

Nhìn thấy vẻ mặt này của y, giọng điệu Triệu Huyên vô thức dịu đi đôi chút, "Ngươi có trách trẫm không?"

Triệu Dạ Lan: "Vi thần không dám."

"Vậy ngươi sẽ sống hòa thuận với Tướng quân chứ?"

Lòng Triệu Dạ Lan khẽ run lên, dường như Hoàng thượng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thế nhưng bản thân y lại không thể đáp lời thuận theo đáp án mà gã muốn. Người tại vị kỵ nhất là quan lại bao che cho nhau, huống chi người y sắp bị gả cho còn là Yến Minh Đình nắm trong tay đại quân.

"Nếu như bệ hạ đã hi vọng như thế, thần sẽ chung sống hòa thuận với hắn." Triệu Dạ Lan cẩn thận đáp lời.

Triệu Huyên cười vỗ vai y: "Thật ra cũng không cần, sau khi lập gia đình ngươi cũng chỉ cần làm chính ngươi thôi là được rồi."

"Vâng."

"Phải rồi, Yến tướng quân dáng vóc hiên ngang, rất xứng đôi với ngươi đấy. Hình như ngươi còn chưa gặp mặt hắn thì phải, dáng vẻ của hắn mà trẫm gặp trước đây thật sự là..."

"Thần đã gặp rồi."

Triệu Huyện khẽ giật mình, cười hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy hắn thế nào?"

"Chẳng ra làm sao cả."

Triệu Huyên bật cười thành tiếng: "Mấy ngày nay trên triều ai cũng đều khen hắn, cũng chỉ có ngươi là nhìn không vừa mắt thôi."

Triệu Dạ Lan không nán lại quá lâu, sau khi vô vọng với việc thu ý chỉ lại, y bèn cáo từ rời đi.

Triệu Huyên đưa mắt nhìn theo, bóng dáng gầy yếu càng lúc càng cách xa cung điện nguy nga lộng lẫy, gã xoay nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, lầm bầm hỏi: "Cao công công, ngươi nói xem... Y thật sự sẽ không oán trách trẫm sao?"

Cao công công châm trà cho gã, đáp: "Mạng của Triệu đại nhân là do Hoàng thượng nhặt về, bao năm nay y cúc cung tận tụy, còn từng cản một mũi tên thay ngài, không tìm ra được người thứ hai trên đời này trung thành và tận tâm như vậy đâu. Hôm nay ngài lại tìm cho y một hôn sự tốt đến thế, làm sao có thể trách tội Hoàng thượng được chứ?"

"Phải, cơ thể của y vốn đã không tốt, lại từng trúng tên, vậy mà còn không chịu chăm sóc đàng hoàng." Triệu Huyên vô thức nhấn vào vị trí dưới ngực, nếu không nhờ năm xưa Triệu Dạ Lan cản tên thay gã, có lẽ kẻ trở thành ma ốm bệnh tật liên miên chính là gã rồi, thậm chí có khả năng chết ngay vào đêm tuyết ngày ấy không chừng. Gã quay đầu dặn dò, "Đến thái y viện tìm mấy người y thuật tốt, đưa đến triệu phủ xem kĩ bệnh cho y lần nữa đi."

Triệu Dạ Lan về phủ chưa được bao lâu, người của Thái y viện đã tới rồi, lại bắt mạch lại sắc thuốc, y bắt đầu mệt mỏi nằm nghe tiếng hạ nhân tới lui bên ngoài.

Rất lâu sau, Tiểu Cao mới mang một chén thuốc đến, y cau mày để thuốc sang một bên rồi đến thư phòng.

Tiểu Cao bưng chén thuốc đuổi theo đến thư phòng, luôn miệng khuyên nhủ: "Đại nhân mau uống một ngụm đi, thuốc đắng dã tật, lần này là đại phu mới tới, nói không chừng có thể giúp bệnh tình của ngài chuyển biến tốt hơn."

"Để đó đi." Triệu Dạ Lan lấy một tờ giấy ra, nhấc bút bắt đầu vẽ tranh.



"Đại nhân, ngài uống một ngụm trước đi." Dường như Tiểu Cao không sợ y tức giận, om sòm không ngơi nghỉ giống hệt gà mẹ.

Mãi đến khi thuốc lạnh rồi, Triệu Dạ Lan mới đặt bút xuống, bưng chén thuốc lên nhắm mắt lại, uống sạch thuốc không chút lo sợ, sau đó tiện tay đưa bức tranh trên bàn cho Tiểu Cao.

Tiểu Cao vô cũng vui mừng, nhìn kĩ lại mới thấy hình vẽ trên giấy chính là đầu con gà mái.

Thời gian cách ngày kết hôn càng gần, có thể thấy Triệu phủ và phủ Tướng quân đều rất bận rộn. Dù có người của Lễ bộ đến chịu trách nhiệm việc này, thế nhưng cũng không thể thiếu được sự phối hợp của hai nhân vật chính.

Cần phải làm quen với trang phục cưới, tiệc cưới, quá trình làm lễ các thứ mới được.

Đến cả ma ma trong cung cũng được phái đến Triệu phủ, mang theo rất nhiều vật khuê phòng.

Triệu Dạ Lan vừa nghe bà nói đến hai chữ "viên phòng" đã lập tức mời người rời khỏi phủ rồi.

Triệu Dạ Lan có rất nhiều chuyện cần làm, không muốn nghe những thứ linh tinh vặt vãnh này. Y phải xem sổ sách, mấy năm nay y đã tích góp rất nhiều, trong lòng đã có tính toán, tuyệt đối sẽ không chiếm hời của người khác dù chỉ là nửa hạt bụi.

Tiểu Cao ôm đồ cưới đỏ thẫm mới may cười híp mắt đi đến, nhìn thấy y ngồi trước bàn với vẻ mặt rầu rĩ bèn lại gần hỏi: "Đại nhân, sao ngài không vui thế?"

Triệu Dạ Lan liếc cậu một cái: "Còn ngươi thì rất vui đấy nhỉ."

"Đương nhiên rồi ạ, ta cảm thấy đại nhân mặc bộ đồ này vào nhất định sẽ rất đẹp." Tiểu Cao lắc lư bộ đồ cưới, mặt Triệu Dạ Lan càng tối hơn.

Tiểu Cao treo quần áo sang một bên, dò hỏi: "Đại nhân, ngài ngồi đây băn khoăn chuyện gì vậy?"

Triệu Dạ Lan không đáp, có nói cậu cũng không hiểu, sau khi kết hôn sẽ khó mà tiếp tục đảm nhận chức Tả tướng, còn chưa biết có thể lên tảo triều nữa hay không, Hoàng thượng cũng chưa nói gì chắc chắn, không chừng sẽ để cho y ở lại hậu trạch giống như phu nhân bình thường nữa ấy chứ.

Trực giác của y cho thấy Hoàng thượng chắc chắn sẽ xử lý như vậy, vừa trói buộc được y, vừa kiềm chế Yến Minh Đình, một công đôi chuyện.

Cơ mà y cũng không ngại ở hậu trạch cả đời làm một tên nhà giàu nhàn rỗi. Điều kiện tiên quyết là có thể giữ được mạng sống, thế nhưng những kẻ thù kia sẽ để cho y được như ý nguyện hay sao?

"Phải rồi, giỏ đâu?" Triệu Dạ Lan hỏi.

"Chờ một chút." Tiểu Cao bối rối quay đầu chạy đi lấy cái giỏi, chợt nhớ trong giỏ này thường ngày có mấy món đồ chơi kì lạ, cậu bèn trực tiếp đưa cho Triệu Dạ Lan, "Lạ thật, hình như hôm nay không có gì khác lạ hết."

Hôm nay trong rổ chỉ có vài món ăn vặt, táo đỏ, đậu phộng, nhãn, hạt dưa, Tiểu Cao chẳng hiểu gì*, cậu hoàn toàn không nghiệm ra được ý nghĩa của chúng: "Mấy thứ này nghĩa là gì? Hình như đại nhân cũng không muốn ăn phải không?"

(*) Nguyên văn "丈二和尚摸不着头脑" = "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn [摸不着头脑] (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (Nguồn: lấy từ nhà Hướng Nhật Quỳ).

Triệu Dạ Lan ném cái giỏ sang một bên, cả giận nói: "Dọn dẹp hết mấy thứ này đi."

Đảo mắt đã đến ngày đại hôn, hai bên đường phố có quan binh canh giữ, bên ngoài là dân chúng ùa đến xem cảnh tượng tưng bừng, xếp hàng dài từ Triệu phủ đến phủ Tướng quân.

Cảnh tượng mười dặm hồng trang vô cùng long trọng, chỉ mới từng được thấy khi tân hoàng nghênh đón hoàng hậu.

Đội ngũ đón dâu rất dài, đội đưa tân nhân cũng dài hệt như vậy, phía sau kiệu hoa là rất nhiều rương đồ, sính lễ hồi môn nặng trịch khiến người ta vô cùng hâm mộ.

Triệu Dạ Lan ngồi trên kiệu, trong tầm mắt chỉ có một màu đỏ rực, tay nắm chặt khăn hỉ thêu chữ "Hỉ" vàng, màu sắc không hề ăn khớp với sắc mặt của y chút nào.

Tiếng ồn ào bên ngoài đều truyền vào trong kiệu, có người đoán đồ cưới làm tốn bao nhiêu bạc, có kẻ mắng y vơ vét tiền bạc của dân... Còn y thì lười biếng nhắm mắt ngủ bù, mãi cho đến khi kiệu bị người ta gõ ba lần, y nghe thấy hỉ nương nói: "Mời đón tân nhân xuống kiệu."

Lúc này Triệu Dạ Lan mới ung dung tỉnh lại, trông thấy một bàn tay từ bên ngoài duỗi vào màn cửa, bàn tay này rất lớn, trên bụng ngón tay đầy vết chai, là tay của người tập võ quanh năm.

Đại lễ hôm nay do Hoàng thượng đích thân chủ trì, đủ loại quan lại đến chúc mừng, Triệu Dạ Lan không muốn mất mặt trước mọi người, thế là dứt khoát phủ khăn cưới lên, mắt không thấy tâm không phiền, duỗi tay nắm lấy bàn tay kia.

Bàn tay của người nọ cứng lại trong một cái chớp mắt, sau đó dìu y xuống kiệu. Hai người cùng bước qua cửa phủ Tướng quân, dắt nhau đến chủ điện.

Triệu Huyên mặc thường phục màu vàng sáng, ngồi trên chủ vị nói mấy lời chúc phúc. Hai bên đứng đầu bá quan văn võ, ai nầy đều có tâm tư, cùng nhìn chăm chú đôi tân nhân này.

"Giờ lành đã điểm, nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường."

"Phu thê giao bái."

Sau đó Triệu Dạ Lan được dẫn đến phòng tân hôn, người vẫn luôn yên lặng bên cạnh đột nhiên lại hắt hơi: "Hắt xì! Hắt xì hắt xì!"

Triệu Dạ Lan: "..."

"Tướng quân, kiên nhẫn một chút." Hỉ nương nhỏ giọng nói.

"Ta nhịn lâu lắm rồi, lúc nãy suýt nữa là hắt hơi lúc bái đường luôn rồi đấy." Yến Minh Đình cong ngón tay vuốt mũi.

Triệu Dạ Lan thầm nghĩ: Mãng phu!

Sau khi về phòng tân hôn xong, Yến Minh Đình bị giục đi uống rượu với các vị khách. Mặc kệ hắn có từng gặp mặt đám người kia hay chưa, dù quen hay không quen thì đến ngày này đều phải nể mặt hết cả. Hắn qua loa với nhóm Hoàng thượng một phen, đợi sau khi người đi mới chạy đi uống rượu với đám đồng liêu ra vẻ nho nhã kia.

Tửu lượng của nhóm võ tướng khá hơn một chút, nhóm văn thần uống chưa được bao lâu đã gục rồi, chỉ còn lại võ tướng ở lại cụng ly.

Chung Việt Hồng là nữ tướng duy nhất ngồi ở đây, mặc dù tửu lượng tốt nhưng không thể uống thắng nhiều người như vậy. Nàng chuẩn bị đổi bàn khác thì trông thấy Yến Minh Đình đang ngồi trên bậc cửa, trên tay cầm chai rượu uống không ngừng nghỉ.

"Tướng quân, trăng lên rồi." Chung Việt Hồng nhắc nhở hắn, "Ở đây giao cho bọn ta đi, huynh phải về phòng thôi."

Yến Minh Đình thở dài, chống người đứng dậy, chợt nghe thấy Chung Việt Hồng nhỏ giọng nói: "Nếu tướng quân đã không nguyện ý, vì sao còn muốn tiếp chỉ, anh em chúng ta nhiều người như vậy, cứ việc..."

Lời còn chưa dứt đã bị Hà Thúy Chương xuất hiện phía sau bịt miệng lại: "Việt Hồng, đây là kinh thành, nói chuyện cẩn thận chút đi!"

Chung Việt Hồng trở tay đá gã một cái: "Ta chỉ cảm thấy không đáng thay tướng quân thôi, huynh ấy vào sinh ra tử vì Hoàng thượng, vất vả đánh thắng trận, kết quả lại gả đàn ông cho huynh ấy? Lại còn là người như Triệu Dạ Lan nữa, đây chẳng phải là đang vô duyên vô cớ hủy hoại thanh danh của tướng quân hay sao? Thế hệ sau này sẽ đánh giá tướng quân như thế nào?"



Những người khác cũng đã bắt đầu im lặng, bởi vì lời nàng nói chính là lời trong lòng mọi người, các chiến sĩ khác cũng đang âm thầm bất bình thay Tướng quân của họ.

Yến Minh Đình ngửa đầu uống một ngụm rượu, chợt lên tiếng: "Ta không vào sinh ra tử vì hoàng thượng."

Ai nấy đều sững sờ.

"Ta vào sinh ra tử vì trăm họ."

"Tướng quân..." Nghe thấy lời này, bọn họ càng thêm phiền lòng, lần lượt đỏ mắt.

"Đây là lời mà Triệu Dạ Lan đã nói với ta."

Nước mắt của mọi người ngưng đọng lại, rút hết trở về trong nháy mắt.

"Y nói cho huynh lúc nào?" Chung Việt Hồng tò mò hỏi.

"Vào lần đầu tiên gặp mặt." Yến Minh Đình nhớ lại.

Năm đó về kinh, các hoàng tử tranh nhau đến thăm hỏi cha hắn, muốn lôi kéo thế lực của Yến gia quân.

Cha hắn bó tay hết cách, bởi vì Yến Minh Đình trúng độc không biết lúc nào mới giải được, vì vậy không thể xác định họ sẽ phải ở kinh thành cho đến khi nào, có khả năng là cả đời.

Đương nhiên là các hoàng tử sẽ dùng Yến Minh Đình đễ ép buộc ông, Thái tử hoang dâm vô độ, Nhị hoàng tử trời sinh tính tình tàn nhẫn, Tam hoàng tử không quyền không thế, Tứ hoàng tử không đủ thông minh, Ngũ hoàng tử mềm yếu ngây thơ, chọn ai cũng không được, một khi chọn sai có thể sẽ khiến cho Yến gia quân chôn cùng.

Yến Minh Đình bắt gặp Triệu Dạ Lan trong phủ, hỏi y: "Nếu như ngươi là Tam hoàng tử, ngươi cũng sẽ đến tìm cha ta sao?"

"Ta sẽ tới tìm ngươi, thiếu tướng quân." Giọng Triệu Dạ Lan không lớn, nhưng lại rất bình tĩnh.

"Tìm ta?" Yến Minh Đình cảm thấy mới lạ, cảm giác như hắn cũng là một nhân vật tai to mặt lớn vậy. Trong phủ nhiều khách, tất cả đều đến tìm cha hắn, còn hắn vì trúng độc mà không được gặp người ngoài, càng không thể tiết lộ chuyện này ra, bọn họ nói với bên ngoài là về kinh thăm người thân, không ngờ cuối cùng lại bị đồn thành người đàn ông xấu xí có tiếng trong kinh thành.

"Thiếu tướng quân đã theo tướng quân chinh chiến sa trường từ nhỏ, tương lai cũng sẽ trở thành một nhân vật đình đám, chỉ là nếu hiện tại đưa ra quyết định sai lầm, không chỉ Yến gia quân chịu tổn thất, mà sẽ là cả triều Đại Tuyên chịu tổn thất."

Yến Minh Đình hỏi: "Vậy nên ngươi muốn khuyên nhà ta gia nhập phe Tam hoàng tử sao?"

"Không, ta mong các ngươi đừng gia nhập bất kì phe phái nào cả." Triệu Dạ Lan lắc đầu.

"Vì sao?"

"Vì các ngươi chiến đấu vì nhân dân, không phải vì nhà họ Triệu. Đừng dây vào những âm mưu này, cứ việc lo thân mình, các ngươi mới có thể tiếp tục bảo vệ trăm họ."

Yến Minh Đình ngẩn người: "Nhưng mà, nếu như không đưa ra lực chọn, Triệu gia có thể lấy mạng Yến gia quân bọn ta bất cứ lúc nào."

"Đó là bởi vì đến giờ các ngươi vẫn đang ở trong kinh thành, giả sử không cần ở thì sao?" Triệu Dạ Lan nói, "Thiếu tướng quân, muốn cởi dây phải tìm người buộc dây, còn phải xem ngươi có quyết đoán hay không đã."

Yến Minh Đình đã hiểu ý y nói, khốn cục hôm nay nằm ở chỗ cha hắn sẽ không thể không màng đến sống chết của hắn, thế cho nên mới rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Hôm đó hắn và cha bàn chuyện suốt đêm, cuối cùng cha cũng đồng ý việc không để hắn ở lại kinh thành chữa độc mà quay về quân doanh, nguyện dùng mạng hắn đổi lấy sự yên ổn cho Yến gia quân chứ không muốn bước vào Hoàng thành giết người không thấy máu này.

Ai ngờ mấy ngày sau, Tam hoàng tử đã âm thầm cử thái y đến biên cương phụ trách chữa bệnh cho hắn. Lão tướng quân chịu ơn gã, chỉ nói nếu như sau này Tam hoàng tử đăng cơ, Yến Minh Đình nhất định phải nghe theo lời gã.

Hồi ức dừng lại, Yến Minh Đình không muốn kể chi tiết cho nhóm thuộc hạ nghe, hắn chỉ cười bất lực: "Ta không vui vẻ gì với hôn sự này, chưa chắc Triệu Dạ Lan cũng bằng lòng, cho nên các ngươi bớt nói những lời như thế đi."

Chung Việt Hồng: "Vậy nãy giờ huynh cứ luôn thở dài làm gì?"

"Ta chỉ đang nghĩ..." Yến Minh Đình xoa cằm: "Triệu Dạ Lan vẫn cứ cho rằng ta vô cùng xấu xí, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn tiêu sái này của ta có khi nào vui đến ngất đi luôn không? Y vốn thầm thương trộm nhớ ta, nhìn rồi chẳng phải là sẽ si tình luôn sao? Chuyện này rắc rối thật, ta nên giải quyết vấn đề tình cảm của y thế nào đây..."

Các thuộc hạ: "..." Xin lỗi đã làm phiền, bọn này quan tâm ngài quả là có mắt như mù.

Sau khi giao lại nhà trước cho thuộc hạ, Yến Minh Đình mới băng qua hành lang gấp khúc, hai hàng đèn lồng hắt ánh đỏ lên má người hây hây, vô cùng hân hoan.

Đến trước cửa phòng, hiếm khi có cảm giác căng thẳng, hắn chỉnh lại vạt áo, ngửi thấy mùi rượu trên người thì lấy tay xua đi, sau đó đẩy cửa phòng ra ——

Bên trong không một bóng người.

Yến Minh Đình trợn mắt nhìn quanh một vòng, chẳng lẽ trốn rồi?

Hắn cẩn thận kiểm tra từ trên xà nhà, tủ quần áo đến gầm giường, vẫn chẳng thấy bóng dáng người kia.

"Người đâu?"

Một tiểu nha hoàn vội vàng chạy đến với vẻ bối rối.

"Phu... Triệu... Y đi đâu rồi?" Yến Minh Đình chỉ vào trong phòng hỏi, nhất thời hắn cũng không biết phải xưng hô thế nào mới đúng.

Nha hoàn nhanh nhảu đáp: "Thưa tướng quân, phu... Triệu... ôi trời, tướng quân à không xong rồi, y đến nhà kho của ngài rồi!"

"Đêm tân hôn không ngoan ngoãn đợi trong phòng, đến nhà kho làm gì?" Yến Minh Đình sải bước đi về phía nhà kho.

Nha hoàn nói: "Y cầm theo danh sách quà tặng, đi đến nhà kho kiểm tra quà biếu của khách mời đấy ạ!"

Yến Minh Đình: "..."

==

Đêm tân hôn hai người ——

Yến Minh Đình: Nếu như y bị sự đẹp trai của ta làm cho ngẩn ngơ, quyết một lòng yêu ta, ta phải làm sao đây?

Triệu Dạ Lan: Để ta xem thử ai dám tặng quá ít quà, xem thường Triệu mỗ ta, đêm nay ta ám sát. jpg