Không lâu sau, đến bóng người cũng không còn.
Người này cũng chỉ đành đấm ngực dậm chân từ bỏ chút vọng tưởng vừa rồi.
Bên này Ô Tinh Tinh đi dọc theo đường núi thẳng về phía trước.
Đi được một đoạn, A Tiếu cúi đầu liền nhìn thấy vết mờ của vài giọt nước trên mặt đất phủ đầy bùn.
Trong lòng A Tiếu run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh cúi thấp đầu.
Nước mắt như những hạt châu bị đứt dây, tanh tách rơi xuống, giống như đã khóc cả quãng đường.
Trong lòng A Tiếu có chút khó chịu.
Thiếu nữ bên cạnh là một tiểu yêu quái chính trực, bị tộc nhân xua đuổi, một mình khó khăn trưởng thành đến bây giờ, thậm chí còn chưa đến sinh nhật 18 tuổi.
Vừa mới biết yêu liền vui mừng tìm được một người phu quân, còn dồn hết tâm tư chuẩn bị hôn lễ.
Kết quả chớp mắt một cái, phu quân đã chạy mất.
Quá thảm.
"Quá thảm! ! " Bên này vang lên tiếng khụt khịt của Ô Tinh Tinh, "Rượu mừng ta chuẩn bị chính là rượu ngọc tủy, hu hu hu mấy trăm linh thạch một vò đó, giường hỉ là gỗ tiên đốn trên núi Cô Tô, gối hỉ là đá huyền băng, hỉ phục còn dệt từ lông chim Cô Cô, ta tiếc quá, hu hu hu ta quá thảm! ! "Vừa mở miệng liền không ngừng được.
Ô Tinh Tinh càng nói càng cảm thấy bi thương.
Linh thạch của nàng.
Rượu của nàng, gỗ của nàng, đá của nàng, lông chim của nàng.
Còn cả, còn cả cây trâm của nàng, ô của nàng.
Đều mất trắng cả rồi!Nàng phải mau chóng trở về!Ít nhất nàng muốn uống thêm hai ngụm rượu ngọc tủy hu hu trước khi những yêu quái kia chưa uống sạch!A Tiếu:! ! ?Khóc đến thương tâm như vậy, nhưng lại không phải tổn thương vì tình?Chỉ là vì rượu ngọc tủy gỗ tiên gì đó???A Tiếu nhất thời hoang mang.
Nàng bắt đầu có chút nghi ngờ, lúc trước chủ tử đồng ý lời cầu thú của Quý Viên kia không phải vì trong lòng đ ộng tình, mà là vì hắn cầm một túi đầy lễ vật tới! ! Tiếng khóc lóc kể lể của Ô Tinh Tinh còn chưa ngừng lại.
Nàng khụt khịt nói: "Còn có, còn có! ! "Ngài còn luyến tiếc cái gì nữa?A Tiếu dở khóc dở cười.
"Còn có tua đèn lồ ng mà A Tiếu tự tay làm, cũng uổng phí! ! "A Tiếu ngẩn ra.
Cái này cũng tiếc sao?A Tiếu vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nàng lấy khăn từ trong tay áo ra, đang định đi lên lau mặt cho Ô Tinh Tinh.
Bên này Ô Tinh Tinh đột nhiên khựng lại: "A Tiếu, ngươi xem trên mặt đất có một khúc gỗ đen vừa dài vừa lớn! Là gỗ Lôi Kích sao? Chúng ta nhặt về đi!"A Tiếu đi ra phía trước nhìn.
Đó đâu phải một khúc gỗ?Ô Tinh Tinh: "! ! Là người sao?"Nàng thất vọng nói: “Vậy không cần nữa.
”Làm gì đáng tiền bằng Lôi Kích Mộc chứ.
.