Sơ Niệm chỉ ôm rắn lớn một chút rồi lập tức buông nó ra.
Nhìn đống hoa sen bị rơi trên mặt đất, cô ngẩng đầu hỏi: “Đây là rắn mang về sao?”
Trong lúc nhất thời, cô đoán không ra rắn lớn mang hoa sen này về có mục đích gì.
Là muốn ăn hoa sen ư? Hay là vì thấy cô cầm một đóa về, cho nên muốn giúp cô thu thập hoa sen?
Sơ Niệm cắt phần thân rễ của hoa sen đi, để vào trong dòng nước bên cạnh. Làm như vậy sẽ khiến cho hoa sen nhìn qua giống như sinh trưởng ở trong hồ nước này, hang nhỏ cũng sẽ luôn có hương hoa thoang thoảng.
Nếu như rắn lớn thực sự muốn ăn, vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn. Nếu nó không ăn, vậy để làm trang trí cũng không tệ.
Bởi vì làm ra muối có thể ăn được, bây giờ Sơ Niệm đang rất vui vẻ, lúc rửa ốc vẫn luôn cười tủm tỉm.
Ốc mò từ bên hồ về không hề nhỏ, cũng to gần bằng đầu ngón tay, Sơ Niệm mang về ít nhất tầm hai cân ốc, tuyệt đối đủ ăn cho đã đời.
Bình thường ốc bươu đều phải xào với ớt ăn mới ngon, nhưng lúc nghĩ đến thảm cảnh rắn lớn ăn cay sẽ phun hỏa, nồi ốc đầu tiên Sơ Niệm chỉ xào cùng muối và hành lá dại.
Đồ thủy sản thuần thiên nhiên như này, cho dù chỉ luộc không với nước cũng ăn rất ngon, sau dùng mỡ động vật xào ốc bằng lửa to, mùi thơm dần dần lan tỏa ra xung quanh. Xào sơ qua sau đó cho thêm muối và một chút nước vào, âm thanh ùng ục sôi sục của ốc và nước phát ra liên tục, làm cho người ta cảm thấy thời gian chờ đợi này trôi qua thật là chậm.
Đến khi nước trong nồi đun cạn vừa tầm, Sơ Niệm dùng nhánh cây quấy nhanh chỗ nước còn lại.
Đều nói cách ăn ốc tốt nhất chính là trực tiếp hút, cho ốc lên bên miệng rồi hút mạnh phần miệng nhỏ của con ốc, phần thịt sẽ bị cuốn vào trong miệng, kèm theo đó là nước sốt đậm vị ngon miệng, dư vị kéo dài trong khoang miệng.
Nhưng Sơ Niệm dường như không làm được điều này, thèm thuồng thịt ốc thơm mềm, nhưng lại không học được kỹ năng hút ốc thần kỳ này.
Mặc dù cô cũng cực kỳ đáng tiếc vì điều này, nhưng so sánh sự tiếc nuối này với việc không được ăn ốc, cô tuyệt đối sẽ lựa chọn dùng tăm khều ốc, hơn nữa tay nghề còn thành tạo vô cùng, một lần khều một con, ăn cũng cực kỳ vui vẻ sung sướng.
Hiện tại không kiếm đâu ra tăm, cô chỉ đành dùng cây kim xương của mình, ngồi khều khều một lúc đã lấy ra được một đống nhỏ, toàn bộ đều đặt lên một phiến lá to bên cạnh.
“Chỗ này không bị cay, cho rắn đó.” Sơ Niệm đẩy phiến lá qua chỗ rắn lớn và nói với nó.
Sau đó cô bắt đầu làm phần của mình, lần này cô giã rất nhiều trái cây có vị cay để bỏ thêm vào, hương vị cay nồng xông lên làm cô hắt hơi mấy cái liên tiếp, nhưng hiệu quả nó mang lại khiến người ta hài lòng vô cùng.
Sau khi có vị muối, phải thêm vị cay mới có linh hồn.
Sơ Niệm dùng kim xương ăn miếng đầu tiên, quả thực khiến cô cảm động đến suýt nữa bật khóc. Cuối cùng cô cũng ăn được thứ thực sự là đồ ăn!
Bữa ăn này so với những lần trước đó cô ăn nhiều hơn hẳn, không chỉ được ăn mỗi ốc xào cay, còn ăn thịt nướng vị muối, cùng với một ít rau xanh thanh mát giải ngấy. Ăn đến bụng căng tròn, phải đỡ bụng đi về hang.
Thực vật phát sáng cùng ánh sáng tỏa ra từ dạ minh châu ở cửa hang làm cho cả hang nhìn không còn tối tăm như mực nữa.
Sâu bên trong hang cũng không còn trống trải như trước, có thêm chiếu cô tự bện, trong một góc còn có một đống da thú, phía trên cùng là quần áo cô đã làm xong, ở giữa là những thứ đang làm dở, còn phía dưới cùng chính là da thú nguyên miếng.
Từ lúc biết Sơ Niệm muốn có da thú, lúc ăn rắn lớn sẽ không nuốt chửng cả thịt cả da cùng lúc, mà sẽ để lại da và gân thú cho Sơ Niệm. Hiện tại cô đã dự trữ được không ít da thú và sợi chỉ tự chế, nếu như có thể bán lấy tiền, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản nho nhỏ.
Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, không phải sao?
Sơ Niệm viết vào cuốn sổ nhật ký một câu như vậy.
Thời tiết đầu thu trong lành, mặc dù mặt trời vẫn còn gay gắt nhưng cũng không còn oi bức như mùa hè. Sáng sớm lúc Sơ Niệm tỉnh dậy rắn lớn đã không còn ở trong hang nữa.
Dạo gần đây rắn lớn đi ra ngoài càng ngày càng sớm, thời điểm trở về cũng dần muộn hơn.
Sơ Niệm đoán rắn lớn cũng giống như các động vật khác trong rừng rậm, bắt đầu cố gắng ăn nhiều hơn, cố gắng tích trữ mỡ để chống cự với cái lạnh của mùa đông, cùng với khốn cảnh thiếu thốn thực vật.
Trong hang đã có một con thỏ rừng nhỏ đã được lột sạch sẽ, có cả trái cây cô thích nhất. Chỗ đồ ăn này là rắn lớn để lại cho cô, cũng đủ cho một mình cô ăn cả ngày.
Buổi sáng vừa mới thức dậy, Sơ Niệm ăn mấy loại trái cây qua loa và uống chút nước, dự tính đi ra ngoài dạo một lượt.
Lần trước tích trữ hoa quả thất bại khiến cô nhận ra một khi mùa đông tới, tình cảnh của cô sẽ càng gian nan hơn.
Đến lúc đó rắn lớn sẽ ngủ đông, cô thì không có năng lực đi săn, hoa quả lại không thể bảo quản lâu dài, cô phải tìm kiếm một ít thứ gì đó có thể giữ được lâu để làm đồ ăn dự trữ.
Cô cũng không thể luôn dựa vào việc rắn lớn chăn nuôi, phải có được con đường sinh tồn của chính bản thân mình.
Đầu tiên Sơ Niệm nghĩ đến loài sóc, chúng nó tích trữ các loại quả khô vỏ cứng mà cho dù để qua cả mùa đông cũng sẽ không bị hư thối.
Đã có thỏ, như vậy quanh đây cũng sẽ có củ cải, cà rốt mấy loại thực vật này.
Trước kia Sơ Niệm chưa từng có thói quen đào củ, lúc này cô có thể mang theo xẻng quân dụng để thử xem có đào lên được bảo bối gì đó không.
Nhưng mà sau khi ra ngoài, cô cũng không thể đào hết mọi chỗ, làm vậy không chỉ phá hỏng sinh thái địa phương, còn có thể rất phí công vô ích, mất cả ngày cũng không làm được cái gì.
Sơ Niệm bắt đầu quan sát động vật nhỏ trong núi rừng. Động vật nhỏ luôn luôn dựa vào các loại củ quả để sinh tồn, chỉ cần là thứ chúng nó có thể ăn, vậy thì mình cũng có thể ăn, hơn nữa củ lại càng dễ tích trữ hơn. Hoặc cô có thể lấy nhiều loại củ chút, chôn dưới đất ở cửa hang, lợi dụng đất để tích trữ đồ ăn.
Trong suốt quá trình quan sát, Sơ Niệm lại phát hiện một con thỏ lợn rừng, nó đang đào đất chỗ một gốc cây, bùn đất hất tung về phía sau của nó, rất nhanh cả thân mình đã bị vùi lấp hơn một nửa.
Sơ Niệm trốn cách đó không xa quan sát, cô đã thấy lực sát thương của thỏ lợn rừng, cô không có khả năng nắm chắc việc một khi bị phát hiện, chính mình có thể đánh thắng con thỏ cường hãn này, chỉ có thể trốn xa xa nhìn xem nó rốt cuộc đang làm cái gì.
Một lát sau, thỏ lợn rừng chui ra từ trong động, miệng đang tha một cái gì đó hình trụ hơi giống củ cải, bên ngoài có màu hồng tím, nhìn qua bên ngoài còn có một lớp râu giống râu ngô.
Sau khi đào được củ cải, thỏ lợn rừng bắt đầu về nhà.
Khiến cho người ta tuyệt vọng là, phương hướng nó đang sôi nổi tiến tới lại đúng là chỗ mà Sơ Niệm đang trốn.
Hiện tại chạy cũng không còn kịp rồi, điều đáng sợ nhất khi gặp phải dã thú chính là đưa lưng về phía nó, trốn tránh lại càng dễ dàng bị công kích.
Tốc độ của thỏ lợn rừng rất nhanh, tính cảnh giác cũng rất nhạy bén, rất nhanh đã phát hiện Sơ Niệm.
Một người một thỏ bốn mắt nhìn nhau, thậm chí Sơ Niệm còn nghĩ nó có thể ăn thịt người hay không, còn có xẻng quân dụng trong tay mình có bao nhiêu tỷ lệ đánh bại con thỏ này.
Rắn lớn ra ngoài đi săn, khẳng định sẽ không ở gần đây, cũng không nghĩ đến việc ngay cả một con thỏ cô cũng không đánh thắng được.
Hiện tại dù cô có hét khản cổ cũng vô dụng, còn không bằng bày ra tư thế công kích có lợi nhất cho mình.
Hai bên giằng co ước chừng mười giây. Vậy mà thỏ lợn rừng lại sợ hãi trước, chỉ để lại một bóng dáng vụt qua tầm mắt của Sơ Niệm, để lại một củ cải tím ở nơi đó.
Thỏ lợn rừng có mọc hai cái răng nanh dài như lợn rừng, vậy mà lại là loài nhát gan vậy.
Sơ Niệm chờ một lúc lâu, xác định thỏ lợn rừng sẽ không quay lại đánh úp nữa, mới đi qua nhặt cây củ cải tím mọc đầy râu kia lên.
Cô còn đến chỗ bụi cây thấp kia quan sát, trong động bị đào ra vẫn còn thừa củ cải tím, cô cũng đào hết lên một lượt, đựng đầy hết một ba lô.
Bụi rậm mọc ra củ cải tím chỉ cao đến bắp chân của cô, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thỏ lợn rừng đào củ cải tím ra, chắc chắn cô vẫn nghĩ đây là loài cây bụi thấp có thân rễ lớn phổ thông. Điều này khiến cô có suy nghĩ, có phải trước kia cô bỏ qua rất nhiều cơ hội hay không.
Trước khi đi, Sơ Niệm còn thu thập một ít hạt giống trên bụi cây, số lượng khoảng một nắm tay. cô không chắc đây có phải là hạt giống hay không, nhưng nếu là hạt giống thật, loại thực vật như củ cải này cũng sẽ phát triển trong mùa đông.
Nói không chừng nếu tìm được thời tiết thích hợp đem nó gieo trồng, mùa đông sẽ được ăn củ cải mọng nước nha.
Sau khi vào thu, rất nhiều loại cây đều bắt đầu kết quả, chủng loại để cô có thể lựa chọn ngày càng nhiều hơn.
Trên đường trở về, Sơ Niệm lại hái được mấy loại quả mới, phần lớn đều là chưa từng nhìn thấy qua, cô dự định lát về sẽ nghiên cứu xem chúng có thể ăn được hay không.
Thời điểm cô trở về đúng vào buổi trưa, Sơ Niệm đào một cái hố trước cửa động, chôn cẩn thận đống củ cải tím kia xuống dưới đất, chỉ để lại hai củ.
Sau khi cạo sạch râu bên ngoài của củ cải tím, nhìn bề ngoài của nó không khác gì so với củ cải bình thường, cắt ra ruột bên trong cũng là màu tím, giống một củ khoai lang cực to.
Nó căng mọng nước, ăn có cảm giác giòn giòn, chỉ có điểm đáng tiếc duy nhất chính là không ngọt cũng không cay, gần như không có hương vị gì cả.
Nhưng cũng rất rõ ràng là nó có thể lưu trữ rất lâu. Sơ Niệm vẫn quyết định vẽ lại hình dạng loại cây này, để sau này đi ra ngoài thấy được sẽ lại lấy thêm một ít về.
Đến buổi chiều, Sơ Niệm lại chạy đến ven hồ nước một chuyến. Lần này cô mang về không chỉ riêng tôm cua ốc, mà còn mang về cả mấy tảng đá nữa.
Cô từng tự mình mài kim xương, nhưng hiện tại cô cần càng nhiều công cụ khác, ví dụ như cái bát, cái thìa. Đây là ‘vũ khí’ bắt buộc phải có của một người đầu bếp.
Thực ra cô đã từng thử dùng đất nung chế tạo một cái bát để dùng, nhưng kết quả thí nghiệm lại là đất sau khi bị nung khô lập tức nứt vỡ, hoặc là khi tiếp xúc với nước ấm là đất bên trong lại trở nên nhão dính, thức ăn đựng bên trong cũng không thể lại ăn tiếp được nữa.
Vậy nên cô mới nghĩ đến việc dùng tảng đá để chế tạo vật dụng, lần này cô chọn mấy tảng đá đều có phần lõm xuống ở trung gian, chất liệu giống với chất của nồi đá, cứng chắc không sợ nhiệt độ cao.
Cô cũng không có công cụ, chỉ có thể dùng tảng đá sắc nhọn để dần dần mài phần lõm xuống của tảng đá để nó càng lõm sâu hơn, công việc như vậy vừa chậm vừa vất vả, giống như lúc cô làm dây thừng từ gân động vật, Sơ Niệm dự định lúc rảnh rỗi sẽ từ từ làm.
Bận rộn cả một ngày, trên người đã ra rất nhiều mồ hôi, cảm giác dính ngấy khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Sơ Niệm đi dọc theo hướng dạ minh châu chiếu sáng, dự định đến bên bờ hồ tắm rửa qua một chút.
Cho dù đã vô số lần cô tự nhủ với bản thân rằng nơi này không có con người sinh sống, nhưng kỳ thật cô vẫn chưa quen được với việc lột sạch và tắm rửa trước mặt rắn lớn, cho dù rắn lớn là một con rắn cái.
Cũng may nước bên hồ không trở nên lạnh lẽo giống thời tiết, mà vẫn rất ấm áp. Sơ Niệm nhanh chóng tắm rửa qua lớp mồ hôi trên người rồi nhanh chóng chuẩn bị mặc bộ quần áo da thú vào và đi ra ngoài.
Chỉ có điều cô vừa ra khỏi mặt nước đã nhìn thấy rắn lớn tìm đến đây.
Chắc là do di chứng của lần cô bị đi lạc lần trước, chỉ cần rắn lớn trở về mà không nhìn thấy cô sẽ bắt đầu đi tìm cô khắp nơi.
Đồng tử dựng đứng của rắn lớn nhìn thẳng vào cô, cho dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng Sơ Niệm vẫn vội vàng mặc quần áo vào, đến bên bờ nói với đại xà: “Ngươi đã trở lại, hôm nay chúng ta ăn cua và tôm đi.”
Rắn lớn kêu khẽ hai tiếng giống như đang đáp lại cô.
Sau khi đáp lại cô, rắn lớn bò phía trước dẫn đường, giống như muốn dẫn cô đi nhìn thứ gì đặc biệt.
Sơ Niệm đi theo rắn lớn về hang, ngạc nhiên nhìn mấy quả trứng xuất hiện trong hang.
Cô thán phục nhìn về phía rắn lớn.
Cô vậy mà lại không biết rắn lớn lại mang thai từ khi nào!