Khi Minh Việt còn nhỏ, thực ra anh ta là một loại sinh vật giống như Dịch Nam Yên, cả hai đều trông không dễ chọc, nhưng thực tế, một khi đã bị lừa thì xoay như chong chóng.
Ngược lại, em trai hắn mới thật sự là sỏi đời, mỗi lần gặp chuyện đều có thể đổ lỗi cho người khác, sau khi Dịch Nam Yên chịu thiệt vài lần cũng đã rút kinh nghiệm, chỉ chơi với Minh Việt.
Nhưng khi lớn lên, tính cách của Minh Việt ngày càng trở nên khó ưa.
Không học hành, trốn học, đánh nhau, gây sự... Nói tóm lại, hắn sẽ làm bất cứ điều gì bọn côn đồ trong trường thường làm, nếu gia đình hắn không quản lý chặt chẽ, không cho phép nhuộm tóc và xăm hình, nói không chừng hắn sẽ làm điều tương tự như Dịch Nam Yên, sẽ có một ký ức cực kỳ hối hận về HKT style.
Vì vậy, sau khi chơi cá cược với bạn bè, hắn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào khi liên lụy đến một bạn học vô tội.
Khi đó quan hệ giữa Dịch Nam Yên và Minh Việt khá tốt, ít nhất Minh Việt không ngại nói với cô những điều như vậy, tuy nhiên, quan niệm của họ rõ ràng là có sự khác biệt, Minh Việt sĩ nên từ chối nói rõ cho đối phương biết tình hình thực tế, Dịch Nam Yên vì điều này mà cãi nhau với Minh Việt, sau đó quay lại tìm người bạn học vô tội bị hắn liên lụy.
Mặc dù Minh Việt tiếng xấu đồn xa trong trường nhưng thực ra hắn khá nổi tiếng, đẹp trai giàu có, hệt như nam chính trong tiểu thuyết học đường, và những đứa trẻ được học trong ngôi trường đó không phải con nhà giàu thì chính là do các bậc cha mẹ đã dốc sức muốn đưa con mình xuyên tầng lớp, nên khi Dịch Nam Yên đi tìm đối phương, tất nhiên không thể có được kết quả khả quan.
Ít nhất đối với một cô gái đang đắm mình trong cốt truyện hệt như phim thần tượng, thì một người trông không dễ trêu như Dịch Nam Yên, có vẻ giống nữ phụ độc ác cố tình phá hủy mối quan hệ giữa nam nữ chính.
Cho nên lúc đó lời nói của Dịch Nam Yên không có tác dụng gì, thật ra Dịch Nam Yên rất khó hiểu, rốt cuộc tại sao cô ta lại cho rằng, một người từ trước tới giờ chưa từng tiếp xúc với cô ta đột nhiên tỏ tình với mình, không phải vì mục đích khác?
Nói tóm lại, việc thuyết phục của Dịch Nam Yên hoàn toàn thất bại, sau đó Dịch Nam Yên cũng không quan tâm lắm, dù sao cả hai cũng không có quan hệ gì, cô cũng không phải thánh mẫu, có thể nhắc nhở cô ta đã không tệ rồi, vì vậy, cho đến khi lại nghe được tin tức của đối phương, thì vụ cá cược không hiểu sao đã bị cả trường biết rồi.
Kết quả cuối cùng là người nọ chọn cách nhảy lầu vì không chịu nổi đả kích hoặc vì dư luận của trường, sau khi được cứu đã lập tức chuyển trường, Minh Việt cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi việc này và được bố mẹ gửi ra nước ngoài, ở đó vài năm mới trở về Trung Quốc.
Thực ra những drama này không liên quan gì đến Dịch Nam Yên, dù sao lúc đó cô cũng mới biết được mối quan hệ thực sự của bố mẹ mình, thì sao cô có tâm trạng quan tâm đến chuyện khác, cũng không biết tại sao lại bị lan truyền trong trường, mà vô cớ lại nghi ngờ cô và Minh Việt mập mờ với nhau, phần lớn đều tin điều này, thậm chí còn có tin đồn hai người đã có hôn ước, đến khi Dịch Nam Yên hay chuyện thì mọi chuyện đều đã rồi.
Nhưng thực tế, càng lớn hai người càng xa nhau, dù sao Minh Việt ở độ tuổi này không còn có thể cùng Dịch Nam Yên chơi nhà chòi mặc váy công chúa nữa, Dịch Nam Yên cũng không có hứng thú đánh nhau, chơi bóng rổ, trốn học hay chơi thể thao chút nào, nên thực chất hai người không qua lại với nhau nhiều, thậm chí còn không nhiều bằng đứa em trai mà ngày nào cô cũng gặp ở trường của hắn nhưng không bao giờ trò chuyện gì với nhau.
......
Sau khi kể với Diệp Sơ Hạ mọi chuyện, Dịch Nam Yên chợt nhận ra rằng thời học sinh của cô, ngoại trừ HKT style và phát hiện ra mối quan hệ thực sự giữa bố mẹ thì thực sự không có gì đáng nói cả, dù sao cô không hề nổi loạn, có thái độ nghiêm túc trong trường và không gây chuyện sau giờ học, chuyện duy nhất bị toàn trường biết đến là do bị Minh Việt liên lụy.
Nhưng trong nguyên tác Diệp Sơ Hạ đã đọc, Minh Việt không hề gặp những chuyện này, nếu không thì nó không còn là truyện tổng tài mà là truyện tình yêu tuổi học trò, hoặc gương vỡ lại lành.
Diệp Sơ Hạ không biết liệu sự sai lệch trong cốt truyện này có phải là sự khác biệt giữa tiểu thuyết và thực tế hay không, hay liệu thế giới nàng đang ở thực ra là một thế giới song song với nguyên tác?
Nhưng dù cốt truyện có thay đổi thế nào thì hình tượng của nữ phụ Dịch Nam Yên vẫn như vậy.
Diệp Sơ Hạ nghĩ đến điểm này, không khỏi mỉm cười, với tính tình đó của cô, rất dễ bị người khác lừa gạt, làm gì đến lượt cô đi hãm hại người khác?
Dịch Nam Yên không hiểu nhìn nàng, do dự một lát rồi hỏi: "Chị có nói cái gì buồn cười hả?"
"Không," Diệp Sơ Hạ chớp mắt, "Chỉ là tự dưng em nhớ đến style của chị lúc đó thôi."
Dịch Nam Yên: "...Quên liền! Quên liền cho chị! Đó không phải là chị, đó chỉ là người qua đường cùng tên cùng họ với chị mà thôi!!!"
Nước mắt cô rơi bây giờ đều là do lúc trước đầu cô bị úng nước, Dịch Nam Yên cảm thấy điều cô hối hận nhất trong đời là đã tán đồng với quan điểm thẩm mỹ đi ngược thời đại trong trường học, cô chắc rằng khi mình bảy mươi tám mươi tuổi, nói không chừng chuyện này vẫn có thể bị người chung quanh lôi ra để trêu chọc.
Diệp Sơ Hạ ồ một tiếng, muốn nói rằng đây có lẽ là điều nàng sẽ không bao giờ quên, dù sao từ nhỏ tới lớn nàng cũng chỉ tiếp xúc với một người HKT style như vậy thôi, nhưng nếu chính chủ rất để bụng lịch sử đen này thì tốt nhất là đừng nhắc đến thường xuyên, mặc dù bây giờ nhìn lại, nàng cũng không nghĩ style của Dịch Nam Yên lúc đó thảm hoạ đến thế, mà ngược lại còn có chút ngây ngô đáng yêu?
Nàng chống cằm suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy cấp ba thì sao?"
Dịch Nam Yên: "Lúc đó mẹ chị qua đời, chị không có tâm trạng học tập nên điểm số tụt dốc không phanh. Minh Việt với em trai của cậu ta sợ chị quá đau lòng nên đã giới thiệu rất nhiều game cho chị, hòng chuyển sự chú ý của chị," nói đến đây, Dịch Nam Yên liếc nhìn Diệp Sơ Hạ rồi thở dài, "Sau đó chị bắt đầu một mối nghiệt duyên."
Diệp Sơ Hạ hoàn toàn không ý thức được: "Nghiệt duyên gì cơ?"
Dịch Nam Yên: "Chị yêu qua mạng."
Diệp Sơ Hạ: "???" Nàng kinh ngạc, "Em không phải là mối tình đầu của chị sao?"
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Sao lại không?"
Diệp Sơ Hạ ngơ ngác nhìn cô, Dịch Nam Yên nghĩ đến cái nickname trẻ trâu của mình lúc đó, phát hiện mình không còn nhận ra đống ngôn ngữ sao Hỏa đó nữa, nên nói: "Em còn nhớ QQ Speed không?"
Thật ra Diệp Sơ Hạ gần như lãng quên trò chơi này, dù sao ngay từ đầu nàng cũng không thích chơi game, nếu không phải vì tiền, nàng sẽ không lãng phí thời gian cho trò chơi, sau khi được Dịch Nam Yên nhắc nhở, cộng thêm thái độ hiện tại của cô, Diệp Sơ Hạ chỉ suy nghĩ một chút, sau đó ngập ngừng hỏi: "Người lúc đó chị hẹn hò qua mạng, không phải là em đấy chứ?"
"Không phải là em sao?" Dịch Nam Yên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên, lừa, tình."
Dịch Nam Yên cảm thấy tên trên mạng của nàng lúc đó thực sự rất chính xác, mặc dù nàng đã ngay lập tức đổi nickname thành một cái tên dễ thương đáng yêu nhưng Dịch Nam Yên vẫn nhớ rất rõ về cái tên ban đầu của nàng.
Thực ra, Diệp Sơ Hạ định giả thành một bà mẹ bạch phú mỹ đơn thân ba mươi tuổi nên chọn một cái tên như vậy, nhưng tất nhiên hình tượng sẽ thay đổi tùy theo người mà nàng trò chuyện trên mạng, lúc đó nàng đánh giá nhanh tài lực của Dịch Nam Yên, nên ngay lập tức thay đổi hình tượng.
"Này cũng có duyên quá nhỉ." Diệp Sơ Hạ cảm khái, khó trách cô dễ bị lừa như vậy.
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, nhưng cũng không phủ nhận điều này, thực ra nếu chỉ biết nhau với tư cách là một người bạn khác trường như lúc nhỏ, cho dù sau này có gặp lại thì có lẽ hai người sẽ không đến được với nhau, bởi vì Dịch Nam Yên không có ý gì khác với Diệp Sơ Hạ, mà khoảng thời gian hẹn hò qua mạng lại là giai đoạn Dịch Nam Yên yếu ớt nhất, Diệp Sơ Hạ vừa hay xuất hiện trong khoảng thời gian đó và ở bên cô cả ngày lẫn đêm nên khiến cô càng khó quên hơn.
Mặc dù Dịch Nam Yên cảm thấy đây là nghiệt duyên.
Cô xoắn xuýt một lúc, không nhịn được hỏi: "Lúc đó, em chỉ lừa chị thôi sao?"
"Đúng thế, em cũng không ngờ chị là giàu đến vậy, lừa mình chị cũng đủ rồi."
Dịch Nam Yên: "............"
Mặc dù rõ ràng lúc đó cô là tên ngốc duy nhất mắc câu và Diệp Sơ Hạ không có đối tượng hẹn hò trực tuyến nào khác, nhưng tại sao khi nghe điều này cô lại cảm thấy hụt hẫng đến vậy?
Dịch Nam Yên hừ hai tiếng: "Trả tiền đây!"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Chẳng phải em đang bán thân sao? Ngày nào cũng phải lấy thịt đền cho chị đây này?"
Dịch Nam Yên: "...Im đi." Cô cố nén sắc mặt đỏ bừng, "Cái này không tính."
Diệp Sơ Hạ nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, tiếc nuối nghĩ, sao bây giờ không phải ở nhà chứ?
Dịch Nam Yên không nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Diệp Sơ Hạ, nghiêm túc nói: "Em phải bồi thường những tổn thất về mặt tinh thần cho chị, cộng thêm tiền lãi bao năm nay, cho dù có bán em cũng không đủ!"
Diệp Sơ Hạ nghiêng đầu: "Vậy em phải làm sao bây giờ?"
Dịch Nam Yên hất cằm: "Việc tình cảm thì phải trả bằng tình cảm, mỗi ngày em phải trả cho chị một chút tình cảm."
Diệp Sơ Hạ: "Yêu?"
Dịch Nam Yên: "...?" Cô phát điên, "Đừng có nói bậy với chị! Đáng ghét chết đi được! Chị đang nói chuyện rất nghiêm túc với em đấy!"
Diệp Sơ Hạ vẻ mặt vô tội: "Em có nói bậy đâu? Chị đang nghĩ đi đâu vậy?"
Dịch Nam Yên hừ một tiếng: "Em nghĩ chị sẽ tin sao?"
Trước khi gặp Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên không bao giờ biết rằng những điều bình thường trong cuộc sống sẽ đột nhiên trở nên không nỡ nhìn thẳng vào một ngày nào đó như vậy, đến mức Dịch Nam Yên bây giờ có thể học một hiểu mười, nhưng điều này không có nghĩa là khi Dịch Nam Yên nghe được những lời này ẩn ý này, trong lòng không hề dao động.
Dịch Nam Yên nói: "Chị cảnh cáo em, số tiền đó chạm tới ngưỡng phạm tội rồi, nếu sau này em dám chia tay chị, thì em, thì em phải trả tiền!"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Không phải nên báo công an à?"
Dịch Nam Yên: "...Câm miệng!"
Diệp Sơ Hạ nhún vai, miệng làm động tác kéo khóa, Dịch Nam Yên hừ một tiếng, nói thêm: "Khi nào em không trả tiền, chị sẽ báo công an."
Dịch Nam Yên không cảm thấy mình đến đáng ghét đến mức người ta thà vào tù còn hơn là ở bên cô.
"Thật ra..." Diệp Sơ Hạ nói: "Lúc đó em có gài chị, trước khi chị đưa tiền, chị đều nói không phải mượn mà là cho."
Dịch Nam Yên đơ người trong giây lát.
"Với mấy lần chị gửi lì xì đều không phải số chẵn, là có ý nghĩa đặc biệt."
Những con số đồng âm được coi là cho tặng ngay cả khi họ ra tòa sau khi chia tay.
Dịch Nam Yên: "............"
Cô im lặng một lúc rồi nói: "Em chó thật đó."
Diệp Sơ Hạ mỉm cười vô tội, thực ra có báo công an thật, cho dù Diệp Sơ Hạ có chuẩn bị như vậy cũng chưa chắc có tác dụng, dù sao số tiền liên quan không hề nhỏ, cảnh sát cũng không phải kẻ ngốc.
Dịch Nam Yên đối với chuyện này cũng không có để ý nhiều, dù sao cô đã sớm nhận ra sự thật mình chơi không lại Diệp Sơ Hạ, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Số tiền năm đó chị đưa em không đủ cho bà em chữa bệnh phải không?"
Diệp Sơ Hạ ậm ừ: "Sau đó em cảm thấy kiếm tiền như thế quá chậm, nên em quyết định thả con tép bắt con tôm từ bọn chăn lợn." (*)
(*) 杀猪盘 - ván giết lợn: một thuật ngữ do chính những tên lừa đảo tự đặt, dùng để chỉ việc vỗ béo lợn rồi đưa lợn lên bàn mổ lấy thịt. Là hình thức lừa đảo trực tuyến, để lấy được tiền của nạn nhân, trước tiên bọn tội phạm sẽ tiếp cận, trò chuyện vun đắp tình cảm, xây dựng lòng tin với nạn nhân, sau đó, khi thời cơ chín muồi sẽ ra tay "thịt lợn", dụ dỗ nạn nhân gửi tiền hoặc tham gia đầu tư vào các dự án, cờ bạc trực tuyến và chơi game.
Dịch Nam Yên: "Chăn lợn?"
"Chỉ là tiếng lóng của bọn lừa đảo thôi," Diệp Sơ Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói, "Lúc đó em có mua một vài tài khoản QQ, giả dạng thành nhiều hình tượng khác nhau, sau đó đám lừa đảo giăng lưới rồi bắt được em. Bọn họ dùng mấy lý do như vay tiền, đầu tư, mua cổ phiếu, vân vân mây mây để đòi tiền em. Ví dụ, nếu như họ muốn em tải một ứng dụng nào đó, bọn họ sẽ nói cái gì mà đảm bảo kiếm được tiền mà không mất một đồng nào, sau đó em thường đầu tư một khoản tiền trước để lấy lòng tin của họ, đồng thời vì xây dựng lòng tin với em nên họ cũng gửi tiền, và rồi em sẽ rút tiền ngay lập tức, sau đó chặn và xóa người đó, bản thân họ là kẻ lừa đảo nên không dám báo công an."
Trên thực tế, sau khi Diệp Sơ Hạ phát hiện ra phương pháp này, nàng đã hối hận vì lúc trước đã lãng phí thời gian, dù sao phương pháp này kiếm tiền nhanh hơn, không có gánh nặng tâm lý mà rủi ro lại còn thấp nữa.