Phòng bệnh hỗn loạn lập tức im lặng trong nháy mắt.
Tiếng gào khóc của Tôn Minh Giang quanh quẩn trong phòng: “Đại nhân, cứu mạng!!”
Trúc Ninh hơi lúng túng đưa tay kéo quần áo bệnh nhân của Tôn Minh Giang, Tôn Minh Giang cảm nhận được quần áo bị kéo, y giật mình, rốt cuộc cũng nhận ra mình đã quay lại cơ thể.
Tiếng khóc rống thê thảm theo đó cũng im bặt.
Trúc Cẩm Huy trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, lắp bắp nói: “Sếp, sếp Tôn? Có phải ngài nhận lầm người rồi không, Dương đại sư đang ở đây mà.”
Tất cả mọi người bao gồm cả Tôn Minh Giang cùng đồng loạt nhìn về phía Dương đạo sĩ.
Dương đạo sĩ vẫn còn giữ tư thế tay giơ bùa vàng, rốt cuộc lão cũng không ném lá bùa trong tay mà đang tự lẩm bẩm: “Không đúng, sếp Tôn vừa mới tỉnh, âm khí lập tức yếu đi rất nhiều, chẳng lẽ mới vừa rồi lão hủ biến hồn phách của sếp Tôn trở thành dã quỷ?”
Hiện tại cha mẹ của Tôn Minh Giang không quan tâm tới lão đạo sĩ kia, hai ông bà khó nén kích động nâng Tôn Minh Giang đến giường bệnh, sau đó bấm chuông gọi bác sĩ.
“Minh Giang à, bây giờ con có khó chịu chỗ nào không?” Mẹ của Tôn Minh Giang vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Sao con biết cậu thanh niên đó họ Trúc? Có thật là con mới hồn lìa khỏi xác không?”
Tôn Minh Giang biết mình vừa mới thất lễ, suýt chút nữa tiết lộ thân phận bí mật của quỷ sai đại nhân liền vội vàng bào chữa: “Mẹ, con không sao, chuyện là lúc trước con đột nhiên ngã vào bể bơi, bị dọa cho hồn phách bay ra, sau đó con cũng không biết tại sao mình không thể quay lại cơ thể. Vừa rồi ở đại sảnh chỉ có Trúc đại sư nhìn thấy con, mang con trở về cơ thể.”
Dương đạo sĩ cả kinh nói: “Mới nãy lão hủ thật sự xem ngài là dã quỷ?”
Tôn Minh Giang đang tức giận nên tất nhiên sẽ không khách sáo với lão, nhưng tốt xấu gì vẫn không quên mang một chút vẻ khôn khéo của thương nhân: “Tôi đã kịp né tránh trước khi lá bùa nổ tung, tôi không sao, Dương đại sư làm thế cũng là vì có ý tốt.”
Y nói những lời này ngoài mặt là vì muốn giải vây cho Dương đạo sĩ. Trên thực tế lại là cố ý mượn cảnh tượng lá bùa nổ tung dể chứng minh lúc ấy y thật sự tồn tại dưới dạng hồn phách, thậm chí suýt chút nữa đã nổ tang xác.
Quả nhiên, Dương đạo sĩ nghe thế, gương mặt già nua râu tóc bạc trắng đỏ bừng vì xấu hổ: “Lão hủ không tinh thuật pháp, hôm nay suýt chút nữa đã gây ra đại họa, lão hủ thật đáng trách.”
Trúc Cẩm Huy vênh vang đắc ý từ lúc tiến vào đại sảnh bệnh viện, bây giờ thấy sư phụ nhận sai, cậu ta chỉ đành im lặng xấu hổ đứng ở một bên.
Ngưu Tĩnh Di nhìn thấy Tôn Minh Giang tỉnh lại, nước mắt cô lại rơi, hức hức sụt sịt rót nước cho y uống.
Nhưng Tôn Minh Giang mới bị bộ dáng ma nữ của Ngưu Tĩnh Di dọa cho gần chết, bây giờ nhìn vợ mình Ngưu Tĩnh Di cũng hơi rụt rè, tay cầm ly của y cũng run rẩy không thôi. Y nhờ vả nhìn về phía Trúc Ninh, ý đồ cực kỳ rõ ràng: Ma nữ kia còn ở trong phòng không?
Trúc Ninh hiểu ra trong nháy mắt, cậu hất cằm về phía tủ đầu giường — Ngưu Tĩnh Di bộ dáng ma nữ đang ngồi khóc nức nở trên tủ đầu giường.
Tôn Minh Giang bị dọa cho suýt làm rớt ly nước, y không dám để Ngưu Tĩnh Di còn sống đỡ mình mà lập tức đứng lên đi tới bên cạnh quỷ sai đại nhân, nhưng y không dám biểu hiện quá lộ liễu chỉ đành lấp lững đi vòng quanh, định bỏ lại vợ mình muốn tới giúp đỡ.
Cha Tôn mẹ Tôn cũng đều là người khéo léo, nhìn thấy Dương đại sư “Thất thủ”, còn người thanh niên trẻ tuổi thì giúp Tôn Minh Giang hồi hồn dễ như trở bàn tay, bọn họ lập tức thay đổi đối tượng.
Đầu tiên cha Tôn mẹ Tôn liên tục cảm ơn rồi nói chút lời xã giao với Dương đạo sĩ không ngừng tự trách mình, sau đó bày tỏ thái độ thân thiện vây quanh Trúc Ninh.
“Trúc đại sư tuổi trẻ tài cao, mới vừa rồi là hai chúng tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, đã mạo phạm đến ngài, chúng tôi thật sự xin lỗi!”
Cha Tôn nói xin lỗi liên tục, sau đó vung tay lên hứa hẹn phải trả cho Trúc Ninh 5 triệu để cảm ơn, đồng thời năn nỉ Trúc Ninh nhìn xem con trai yếu ớt dễ mất hồn của bọn họ có mắc bệnh khác hay là di chứng gì không.
Trúc Cẩm Huy đứng một bên nghe thấy con số 5 triệu, hai mắt trợn to nhìn chòng chọc.
Mà Trúc Ninh lại lắc đầu, vẻ nghiêm túc lộ ra trong đôi mắt trắng đen rõ ràng: “Đây vốn là trách nhiệm của cháu, cháu không thể nhận phí ngoài định mức.”
Người nhà họ Tôn cho là đại sư trẻ tuổi đang khách sáo từ chối, vội vàng khuyên bảo.
Trúc Ninh hết cách, đành phải nhìn về phía Tôn Minh Giang: “Hẳn là sếp Tôn cũng biết, trong ngành này, công nhân viên chức mà nhận “phí tổn” sẽ nhận kết cục gì…”
Tôn Minh Giang nhớ tới quỷ khổng lồ mặt xanh bị bóng lông nhỏ cạp một cái mất nửa cái đầu vì bắt chẹt hương khói.
Mà bóng lông nhỏ chính là do thanh niên trẻ tuổi trước mặt biến thành!
Tôn Minh Giang bị dọa sợ vội vàng nói: “Không thu, phí tổn này đại sư tuyệt đối không thể nhận.”
Trúc Ninh vui mừng gật đầu, sau đó lấy ra thẻ hành nghề của mình để trước mặt đám người nhà họ Tôn nghẹn họng nhìn trân trối: “Cháu là điều tra viên Trúc Ninh thuộc Ban điều tra đặc biệt, nếu sau này mọi người có gặp chuyện tương tự như vậy cần giúp đỡ, mọi người cứ gọi vào số điện thoại này.”
Người nhà họ Tôn vội vàng nhận lấy thẻ hành nghề của Trúc Ninh với thái độ vô cùng trân trọng, chép lại số điện thoại bàn của phòng làm việc Đội hậu cần.
Trúc Cẩm Huy ngửa cổ mấy lần muốn nhìn thẻ công tác của em họ, mặc dù không thấy rõ nhưng ánh mắt của cậu ta khi nhìn Trúc Ninh đã mang vẻ sùng kính thật sâu. cứ như thể nhà họ Trúc sinh ra một đứa con như 007 tiếp xúc với bí mật quốc gia.
Dương đạo sĩ càng xấu hổ không thôi, lão tu đạo nhiều năm, tự nhận là tu dưỡng và độ lượng cao hơn người trần mấy phần. Nhưng bây giờ khi so sánh với vị điều tra viên trẻ tuổi này, cách làm thu tiền phục vụ của lão thật đúng là không ra gì.
Bây giờ, mặc dù hồn của Tôn Minh Giang đã trở lại nhưng trong phòng vẫn còn một hồn ma.
Nhưng Trúc Ninh chỉ mới nhậm chức không tới một tuần, nhìn hai Ngưu Tĩnh Di giống nhau như đúc, cậu không nắm chắc được rốt cuộc nên nắm hồn ma bay lượn lờ kia ép vào cơ thể hay là mang cô ta về Địa Phủ.
Theo lý thuyết, vụ án ở thành phố Hoài Trung vốn nên do phân bộ của Ban điều tra đặc biệt ở tỉnh Tô Bắc xử lý, chỉ những vụ án lớn mới trình báo lên trụ sở chính của Ban điều tra đặc biệt ở thành phố Cừ Nam.
Trúc Ninh liền điện thoại liên lạc với phân bộ của Ban điều tra đặc biệt ở tỉnh Tô Bắc, giải thích sơ qua tình hình, bên kia nói sẽ phái người tới giải quyết hậu quả, cũng tiếp nhận vụ án Ngưu Tĩnh Di.
Buổi trưa, Trúc Ninh được lão thổ địa Tương Tây hộ tống trở về căn nhà gỗ nhỏ ở làng Miêu, công việc đưa sinh hồn trở lại cơ thể hoàn thành thuận lợi.
Trúc Ninh vừa mới bước vào căn nhà gỗ nhỏ đã nghe được tin tức vô cùng kinh người, trước sự khuyên bảo chăm chỉ không ngừng của Chương Dục Cẩn, bà Liễu chuẩn bị gia nhập Ban điều tra đặc biệt!
Hoá ra, hai mươi năm trước, bà Liễu nhặt được một bé gái bị vứt bỏ ở sau núi. Lúc phát hiện, bé gái đã bị đông cứng rất lâu, gần như đứng ngay bên bờ vực cái chết.
Bà Liễu dùng thảo dược dốc hết toàn lực cứu chữa, cẩn thận chăm sóc hàng ngày hàng đêm, cuối cùng bé gái thoát khỏi nguy kịch lớn lên thành một bé mũm mĩm ba tuổi, tên là Kim Hoa Hoa. Nhưng bởi vì thiếu hụt tiên thiên, bé gái mũm mĩm vẫn chưa biết nói chuyện, cả ngày ngơ ngơ ngốc ngốc, cực kỳ thích quấn lấy bà Liễu đòi ăn.
Ngay lúc bà lão và bé gái mũm mĩm vui vẻ hòa thuận sống nương tựa vào nhau. Quỷ sai câu hồn phách của Kim Hoa Hoa đi mất, lý do là tuổi thọ của bé gái đã hết.
Trên thực tế, từ một khắc khi Kim Hoa Hoa gặp bà lão, vận mệnh của cô bé đã thay đổi, không còn ăn khớp trong Sinh Tử Bộ, mà lúc đó nhiệm vụ của quỷ sai âm phủ cực kỳ nhiều và nặng nề, bọn họ cũng lười kiểm tra đối chiếu sự thật, trực tiếp câu lấy hồn phách của Kim Hoa Hoa đang ngủ trưa.
Bà Liễu xông vào Địa Phủ quấy âm phủ một trận long trời lở đất, cuối cùng bất ngờ kết hợp với Hắc Vô Thường, phế trừ quy củ mấy ngàn năm qua của quỷ sai câu hồn. Đến tận sau này, tất cả tử hồn mới được Đá dẫn hồn dẫn dắt đi thẳng vào điện Phán Quan, chỉ có ác quỷ oán niệm sâu nặng mới bị quỷ sai và Âm Ti khóa hồn áp giải.
Cũng nhờ cách này mà cơ hội bóc lột của phe phái âm lại Diêm Vương bị giảm đi 95%. Sau đó Hắc Vô Thường thiết lập thêm hệ thống quỷ sai dương gian, quyền lực của âm Âm Ti lại tiếp tục bị giảm đi rất nhiều.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, lúc bà Liễu mang theo hồn phách của Kim Hoa Hoa trở về đã qua mấy tháng, điều kiện chữa bệnh thời đó vẫn chưa phát triển, bản thân Kim Hoa Hoa lại có bệnh từ nhỏ, cơ thể đã chết trong bệnh viện từ lâu.
Nhưng tuổi thọ của Kim Hoa Hoa trong Sinh Tử Bộ chưa hết, cô bé còn hơn tám mươi năm tuổi thọ nên không thể đầu thai làm người một lần nữa. Bà Liễu chỉ có thể dùng thuật pháp thu xếp cho hồn phách của Kim Hoa Hoa nhập vào một con gà con vừa mới phá vỏ.
Bởi vì gà mái nhỏ không phải nơi để hồn người dừng chân, bà Liễu buộc phải đem bảy phách của Kim Hoa Hoa và thân xác của gà con hòa thành một thể, nhờ thế bà mới thành công cột hồn phách và cơ thể vào cùng nhau.
Gà càng lớn càng khỏe mạnh, thần hồn của Kim Hoa Hoa cũng càng vững chắc. Vì quá yêu thương cháu gái nên bà lão có cái gì đều đút cho cô bé ăn, mãi cho đến khi Kim Hoa Hoa ăn nhiều đến mức thành một cô gà béo hạnh phúc nặng mười mấy cân.
Nhưng không ngờ lại bị một đám du khách chú ý, dẫn tới họa sát thân.
“Vì thế, chỉ cần Ban điều tra đặc biệt chúng ta tìm được nơi dung nạp hồn phách của Kim Hoa Hoa, bà Liễu sẽ đồng ý gia nhập.” Chương Dục Cẩn tổng kết bằng một câu.
“Hoa Hoa không thể ở trong thân xác của chim thú bình thường được nữa, cần phải tìm vật chứa mà không cần hòa thành một thể với bảy phách.” Bà Liễu ôm bé gái mũm mĩm vàng óng ánh, đau lòng nói: “Thật ra cá chép vàng trong hồ nước ở điện Diêm Vương rất phù hợp… Nếu không phải năm đó gây náo loạn quá lớn, Địa Phủ có lệnh không cho phép bà xuống âm phủ, Hoa Hoa sẽ không…”
Bà Liễu đang nói nửa chừng đột nhiên dừng lại, bà mang kính lão nhìn ra ngoài: “Ấy, bé xù xù của bà đâu rồi?”
Chương Dục Cẩn cực kỳ sợ hãi: “Chẳng lẽ cậu ta đi đến điện Diêm Vương!”