Ngoại phong Vân Tiêu, sương tuyết phủ khắp cầu treo.
Trên cầu, một đám tán tu từ năm châu bốn bể tụ lại, nhìn trước ngó sau, trông gió ngắm tuyết, lại trông thấy bảy mươi hai ngọn núi lơ lửng trên bầu trời, mặt lộ rõ vẻ ước ao ghen tị.
“Sớm nghe danh Vân Tiêu của Thương Hoa là thánh địa của kiếm tu, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Bảy mươi hai toà ngoại phong đã dồi dào linh lực, ba mươi sáu toà nội phong còn lại chắc hẳn càng là vùng trù phú được trời cao ưu ái.”
“Ta còn nhớ rõ, trước kia Vân Tiêu tuyển chọn đệ tử, ngàn người chỉ lấy một. Điều kiện tuyển chọn cực kỳ hà khắc, thế mà vẫn có vô số kẻ bất chấp tiến vào.”
Có người nghe xong thì nở nụ cười, chỉ cầu treo dưới chân mà rằng: “Vậy các ngươi có điều không biết, cây cầu này chính là một trong những cửa ải tuyển chọn năm đó của Vân Tiêu. Bọn họ bắt một đám thiếu niên mười mấy tuổi còn chưa đến Trúc Cơ đi bộ từng bước lên cầu, ở trên còn có ác quỷ tà linh quấy phá cản đường. Chỉ cần tâm tính không ổn định ắt sẽ ngã xuống, đã có một cú ngã này, cả đời cũng đừng mong còn tư cách tham dự tuyển chọn thêm lần nào nữa.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Cầu treo lấy hiểm vang danh thiên hạ, nằm vắt ngang giữa hai ngọn núi, ở trên mây mù thăm thẳm, bên dưới trời cao vạn trượng.
Bây giờ bọn họ cũng không dám cúi đầu nhìn xuống, bước đi trên cầu như giẫm trên băng mỏng. Thật khó tưởng tượng, một đám thiếu niên hơn mười tuổi năm đó phải bằng cách nào mới có thể vượt qua.
Có người thổn thức, than: “Chẳng trách kiếm tu có chút tiếng tăm trên đời này, mười thì đến chín xuất từ Vân Tiêu.”
Tu sĩ lam bào đang dở chuyện phía trước nghe thấy thì khẽ cười: “Còn không phải sao? Kiếm Bích Vân, kiếm Phất Hà, Liễu Nhất chân nhân, Vô Ngân tiên tử. Thời kỳ cường thịnh nhất của Vân Tiêu, mỗi một đời người đều là kinh tài tuyệt diễm. Nổi bật nhất phải kể đến Bùi Ngự Chi, lúc ấy vẫn là đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu, đệ nhất Vấn Thiên.”
Mọi người giật mình, nghe đến cái tên này thì vẻ mặt hơi quái đản: “Bùi Ngự Chi?”
Tu sĩ lam bào ung dung bước đi trong gió tuyết, giọng mang ý cười: “Đúng vậy. Chỉ là lưu truyền đến bây giờ có lẽ đều là chuyện hắn khi sư diệt tổ, phản bội tông môn.”
Trong đám người có một thanh niên treo đầy vẻ hèn mọn trên mặt: “Hắn vốn không xứng được xưng là người, phải gọi bằng súc sinh. Vì để đột phá Nguyên Anh mà hắn không tiếc lấy chính đồ đệ của mình ra làm thuốc dẫn, Tử Dương chân nhân tự phế tu vi mới có thể giãy giụa thoát khỏi tay hắn.”
Có người tiếp lời: “Càng khiến người khác khinh thường hơn là, Bùi Ngự Chi sợ bị huỷ hoại thanh danh, chó cùng rứt giậu, tự tay giết chết sư tôn, giết cả Chưởng môn Vân Tiêu ơn nặng như núi với hắn, đến khi leo đến chức vị Chưởng môn Vân Tiêu rồi, hắn lại gán tội giết thầy cho Tử Dương chân nhân, khiến Tử Dương chân nhân bị cả thiên hạ đuổi bắt, đúng là nham hiểm, đáng bị băm vằm.”
“May mắn thay, Tử Dương chân nhân kỳ tài vô song, lại thêm được ông trời ưu ái, trở thành đại năng Xuất Khiếu đứng đầu Thương Hoa, trở mình lật mặt, vạch hết âm mưu của hắn ra ngoài ánh sáng, thông cáo với thiên hạ. Mà lúc này, Bùi Ngự Chi vẫn còn phải gian nan bám víu, trốn sau Vân Tiêu như rùa rụt cổ không dám ló đầu.”
Nói đến đây, vẻ mặt người nọ tràn đầy tức giận: “Hãm hại Vân Tiêu từ trên xuống dưới, cả trăm triệu người chết thảm vì hắn, máu nhuộm cả trăm lẻ tám ngọn núi. Một tông môn cao lớn ngút trời, chỉ trong một đêm, nguyên khí tổn thất nặng nề.”
“Ác giả ác báo, cuối cùng Bùi Ngự Chi cũng bị bắt lại, Tử Dương chân nhân phế bỏ tu vi, rút hết gân cốt, đẩy hắn vào hang Vạn Quỷ, để hắn nhận đủ tra tấn mà chết, âu cũng thật là đáng đời!”
Hai chữ đáng đời rơi thật mạnh xuống đất.
Nhóm tu sĩ phía trên cầu treo cũng gật đầu tỏ ý tán đồng. Bùi Ngự Chi gây nhiều lầm lỗi, tội ác tày trời, được chết như vậy đã quá dễ dàng cho hắn. Tội nhân thế này, đáng nhẽ phải bị chặt xác phanh thây.
Tu sĩ lam bào nghe thanh niên nói xong vẫn từ tốn mỉm cười: “Đúng là khiến lòng người hả hê, nhưng chư vị vẫn còn có điều chưa biết. Thật ra thì trước khi tẩu hỏa nhập ma, Bùi Ngự Chi là một nhân vật chói loá khuất trăng, kiệt ngạo bất tuân, vang danh khắp chốn.”
Y thong dong từng bước, áo bào quét qua lớp tuyết tích tụ trên cầu, nói: “Theo ta thấy, nếu không bàn đến tội ác thâm độc của hắn, thời kỳ của Bùi Ngự Chi là niên đại phồn thịnh nhất trong ngàn năm qua của giới Tu Chân, thiếu niên anh hùng cùng nhau tề tựu.”
“Trăm năm trước có một câu mà người Thương Hoa ai cũng có thể đọc thuộc lòng ― Hồ máu nở hoa xanh, xương trắng hóa bướm xanh, tim xá lợi Phật, mắt Phượng Hoàng, một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong, trong lời nói giấu giếm huyền cơ, ứng theo đó, năm ấy Vấn Thiên sinh ra ngũ kiệt thiên hạ.”
“Trong đó, câu cuối cùng để nói về Bùi Ngự Chi. Ngày trước, yêu ma làm loạn Vô Vọng Phong, phạm vi trăm dặm đâu đâu cũng nghe được tiếng kêu la than vọng khắp đất trời. Nghe đồn là Bùi Ngự Chi một người một kiếm, trong vòng một đêm giết cả núi diệt toàn môn. Cả một tông môn máu chảy thành sông, xương cốt dày đặc. Mà hắn vừa mới ra khỏi cửa núi, mặt trời bắt đầu ló rạng, tuyết bay khắp trời, trắng xóa cả vùng rộng lớn, che phủ hết xác chết trên đỉnh Vô Vọng Phong. Một kiếm phơi sương, danh này cứ truyền đi như vậy.”
Mọi người ngậm miệng, không thốt nổi một lời.
Một kiếm phủ sương giá, mười dặm trời mênh mông.
Cho dù không ở thời ấy cũng có thể đoán được, đệ nhất Vấn Thiên thuở xưa, thiếu niên kiếm tu truyền kỳ giới Tu Chân là loại phong tư khí phách thế nào.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, một người như vậy, cuối cùng lại thối rữa từ trong xương lẫn cả hồn.
Tu sĩ lam bào chậm rãi kể chuyện: “Ta lớn lên cùng những câu chuyện về Bùi Ngự Chi từ những ngày thơ ấu. Không ngờ tới lúc trở lại, cảnh còn mà người đã mất từ lâu. Vân Tiêu ngày ấy là tông môn đứng đầu, hiện giờ lại sa sút không phanh.”
Y thở dài một hơi, trong lòng ai cũng thấy thất vọng.
Một trăm lẻ tám đỉnh Vân Tiêu, tuyết ngập đỉnh núi, che phủ những năm tháng sương máu nặng nề.
Cầu treo rất dài, chầm chậm vẫn đi đến cuối.
Vân Tiêu mịt mù, tảng đá sừng sững ở lối ra, trên mặt khắc ba vết kiếm, ghi chú bên lề: Nhất cử nhất động, không thẹn với lòng, lấy kiếm làm chứng.
Mỗi một nét chữ đều lộ ra kiếm ý cực kỳ sâu sắc, đám tán tu bắt đầu kính nể, vẻ mặt phức tạp.
Tảng đá này sững sững ngàn năm trên cầu treo, gió tuyết mịt mù, mơ hồ có thể nhìn thấy Vân Tiêu phong nhã năm nào.
Mà lúc này, có một người trẻ tuổi cao gầy khoác áo bào đen bước ra khỏi đám người, ẩn mình giữa làn khói đen khiến người khác không thể nhìn rõ. Toàn thân hắn tản ra loại cảm giác lạnh băng quái gở, cứng đờ như người chết.
Ai nấy cũng cảm thấy hắn kỳ quái, nhưng xuất phát từ nỗi e sợ không tên, chẳng người nào dám đến trêu chọc, cũng sợ hãi lại gần hỏi han. Hiện giờ thấy hắn đột nhiên bước về phía trước, kinh ngạc qua đi cũng không dám lắm lời.
Người thanh niên ngồi xổm xuống, ngón tay tái nhợt của hắn chậm rãi nâng khối đá lên.
Những người khác nhìn thấy thì hơi bất ngờ, lên tiếng nhắc nhở: “Tảng đá này được dựng bởi Vân Tiêu chân nhân sáng lập phái Vân Tiêu, ngươi làm vậy không khỏi có phần mạo phạm.”
Nhưng người nọ mắt điếc tai ngơ, tay hắn trắng bệch, gầy gò như da bọc xương, ánh xanh phảng phất như người đã khuất, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua từng chữ một trên đá, gió tuyết giờ khắc này đều lặng yên.
Sương tuyết trên tảng đá dần tan rã theo đầu ngón tay hắn, hệt như như tri kỷ cả trăm năm.
Khoảnh khắc người thanh niên cúi đầu, người ta thấy rõ mái tóc hắn rủ xuống dưới vành nón, bạc phơ, nhuốm đầy phong trần.
Mọi người lại trố mắt.
Người con trai chẳng khác gì người chết này duỗi ngón tay phác hoạ từng nét trên tảng đá, toàn bộ thế giới xám trắng hiện lên đau thương khó hiểu. Thật lâu sau, dường như hắn nói điều gì, âm thanh rất thấp cũng rất khàn, câu chữ cổ quái, bay đi theo gió tuyết.
Không ai nghe rõ ràng.
Chư vị tán tu hoang mang không thôi.
Ấy thế mà vẫn có người nghe được.
Ngọn núi đứng đầu Vân Tiêu, trong nội phủ, nhân vật chính của điển lễ phi thăng hôm nay, Tử Dương chân nhân danh chấn thiên hạ thong thả mở mắt.
Người trong thiên hạ nghe danh mà đến, ai cũng không ngờ rằng đại điển phi thăng của Tử Dương chân nhân ngày ấy lại trở thành Tu La Vực hiện nay.
Người thần bí kia cuối cùng cũng lộ mặt.
Bộ đồ xanh ảm đạm ẩn trong lớp choàng đen, như là rêu xanh sinh sôi nơi góc tối nham thạch, lạnh lẽo đáng sợ.
Lúc này áo xanh bị máu nhuộm đỏ, ba ngàn sợi tóc bạc như tuyết đổ sau lưng.
Kiếm trong tay chảy máu từng giọt, từng bước tiến lại gần.
Thi thể chồng đầy đất, người cụt tay, kẻ gắng sức kéo dài hơi tàn run rẩy co rúm người, không dám hó hé.
Quý Vô Ưu ôm ngực, bị đẩy đến góc hẻo lánh bên trong đại điện, ẩn trong đôi mắt đỏ như máu là cố chấp, là oán hận, thêm chút khó tin xen lẫn sợ hãi cái chết.
“Sao ngươi có thể còn sống! Sao ngươi có thể còn sống trở về!” Gã ho ra máu, ngón tay chống trên mặt đất, xương cốt trắng bệch, gào rống tê tâm liệt phế.
Quần áo người thanh niên đẫm máu, vẻ mặt lạnh lùng. Làn da hắn nhợt nhạt, trước khi giết người đã như xác chết biết đi, thờ ơ quái dị, u ám chẳng nói chẳng rằng; sau khi giết người, tàn nhẫn bạo ngược tận xương tuỷ, máu tanh kịch phát, toàn thân như bị máu bao phủ.
Hắn trở về từ địa ngục, vốn nên là cơn ác mộng của thế giới này.
Hình như Bùi Ngự Chi đang mỉm cười, hắn nâng kiếm, mắt không thèm chớp, phế nát hai chân của Quý Vô Ưu.
“Á ―!” Quý Vô Ưu hét lên, đau đớn sống không bằng chết, con ngươi như muốn rớt ra.
Đôi mắt gã hiện rõ hoảng sợ, nhìn thấy sương máu lành lạnh trước mắt, người đàn ông lạnh lẽo tà mị như Tu La, hoàn toàn không có cách nào liên hệ với con người tấm lòng rộng mở, sư tôn kiên nhẫn dịu dàng từng chút dìu dắt mình thuở trước.
Vài giọt máu tươi bắn lên mái đầu bạc trắng của hắn, đỏ sậm chói mắt. Con ngươi Bùi Ngự Chi đen thăm thẳm, kiềm chế oán hận muốn điên cuồng huỷ diệt tất cả, hắn nói bằng giọng khàn khàn dị dạng: “Phế mất tu vi của ta, rút hết gân cốt của ta, mưu sát sư tôn của ta, lật đổ tông môn của ta, quay đầu vu hãm ta với người trong thiên hạ. Quý Vô Ưu, mỗi một chuyện này, chúng ta phải tính toán thế nào đây?”
Đáy lòng Quý Vô Ưu rốt cuộc đầy ắp hoảng loạn sợ hãi, sởn hết gai ốc, tất cả biểu cảm trên khuôn mặt gã là vùng vẫy kháng cự, nói năng lộn xộn: “Không, ngươi không thể giết ta, ta là hậu duệ của Thiên Ma, sao ngươi có thể giết được ta.”
Bùi Ngự Chi không nói gì, tiếp tục nâng kiếm cắt đứt gân tay của gã.
Hiện giờ hắn thấy máu thì sẽ mất trí, đao kiếm quét lên mặt Quý Vô Ưu, toàn thế giới bị máu nhuộm đỏ.
Hết nhát này đến nhát khác, cứ thế chém thành trăm mảnh.
Bùi Ngự Chi đâm một nhát cuối cùng, xuyên thẳng qua yết hầu của Quý Vô Ưu.
Tất cả thanh âm im bặt.
Quý Vô Ưu trừng lớn mắt nhìn chòng chọc vào Bùi Ngự Chi, trong con ngươi là oán hận, là căm thù, là sát khí, nổi lên dưới một làn hơi máu, đến khi ý thức từ từ tan biến lại trở thành chút gì đó phức tạp không đoán nổi.
Bùi Ngự Chi duỗi ngón tay xanh xao bợt bạt ra, trực tiếp móc đi hai con mắt của gã.
Thậm chí Quý Vô Ưu không rên nổi một hơi, trên mặt chỉ còn lại hốc mắt trơ trọi.
Bùi Ngự Chi đứng thẳng dậy, quần áo, đầu tóc, cánh tay, chỗ nào cũng đầy máu, mặt mày lạnh lùng tàn nhẫn, giết chóc phủ ngập con ngươi.
Hắn xoay người rời khỏi.
Ra đến cửa đã thấy Vân Tiêu mênh mông, tuyết lớn hãy còn rơi xuống.
Rốt cuộc, Quý Vô Ưu chết rồi.
Thần hồn tẫn tán.
Tuyệt đối không còn khả năng sống sót.
Hắn đứng dưới bầu trời ảm đạm, chậm rãi ngẩng đầu. Lại là một năm tuyết rơi, thật lâu về trước, trong trí nhớ của mình, hắn ở một thế giới khác, khi nhìn ra ngoài cửa sổ cũng là một trận tuyết như vậy. Hoặc là mới đây không lâu, trước Vô Vọng Phong, tuyết vẫn sâu như lúc ban đầu.
Đã từng một kiếm phủ sương, nổi danh một thời.
Chỉ một trăm năm.
Lòng nợ ơn sâu, cố nhân mất hết.
Quý Vô Ưu chết rồi.
Nhân vật chính chết rồi, vậy thế giới này sẽ ra sao?
Rất nhanh sau đó, Thiên Đạo và thế giới này cho hắn đáp án.
Trời đất loáng cái đổi màu, gió tuyết vặn vẹo nổi lên khắp phía, thậm chí mưa như trút nước, mặt trời bị nuốt chửng, xung quanh tối đen như mực, ánh vàng ánh tím hóa thành sấm sét, cuồng phong rống giận, xé nát thời không.
Bùi Ngự Chi nở nụ cười, im ắng cười điên cuồng.
Thế giới bên trong vặn vẹo, mưa to thành trướng, ngưng kết thành tấm kính giữa không trung.
Cách một lớp sương mù mờ mịt, mặt kính tối đen chậm rãi phản chiếu bóng dáng một người.
Bùi Ngự Chi đang cười bỗng sựng lại.
Trong gương là một thanh niên mặc sơ mi trắng, tướng mạo khôi ngô, đang cầm chén trà ở thật xa ngoài kia mỉm cười với hắn.
Đôi mắt trong suốt, sạch sẽ sáng ngời.
Đau đớn phẫn nộ khó nói thành lời lập tức thiêu rụi lý trí.
Bùi Ngự Chi phun ra một búng máu.
Một kiếm dập nát khuôn mặt người kia, hắn lảo đảo gian nan từng bước, nước mưa trên mặt hoà cùng với máu, tóc trắng như tuyết lạnh lẽo vô cùng.
Hắn bước đi trên thế giới sụp đổ trật tự, giữa khe hở của bóng tối, cuối cùng thì thào tự nói với mình: “Cho dù long trời lở đất đã làm sao, lật đổ trời trăng thì thế nào, ta vẫn sẽ cùng vũ trụ thời không này cộng sinh, vĩnh viễn, bất diệt.”