“Hôm nay chúng ta lãnh một nhiệm vụ ở toà nhận việc, đang muốn rủ huynh, đi nào đi nào.”
Đêm qua Quý Vô Ưu ngủ không ngon, dưới mắt thâm quầng, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác, bỗng nhiên bị bọn chúng nhào tới lại ngỡ ngàng tưởng mình còn trong mộng, tự véo mình một cái thật mạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ phát hiện hoá ra chẳng phải nằm mơ.
“Huynh, các huynh…”
Đêm qua bọn chúng bị chó doạ bay hết hồn vía, bây giờ thấy Quý Vô Ưu đương nhiên thực sự coi nó như tổ tông, bước lên kề vai sát cánh, bộ dáng anh em tình nghĩa, đẩy nó ra phía ngoài cửa: “Đói bụng không, đói rồi thì chúng ta đi lót bụng trước.”
Lần đầu tiên Quý Vô Ưu được người khác coi như bạn bè mà chiêu đãi nhiệt tình như vậy, trì độn cười bẽn lẽn.
Mắt nó lấp lánh ánh sáng, gật đầu thật mạnh: “Được!”
Hứa Kính ôm sách đi ngang qua, thấy vậy thì trợn mắt há mồm, suýt nữa va phải tường.
Vừa đúng lúc Bùi Cảnh bước vào.
Hứa Kính chỉ vào cả đám người vừa đi vừa chen chúc: “Là ta mù hay là bọn chúng điên rồi?”
Bùi Cảnh nhìn lướt qua, đáp: “Có thể là đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dù sao Quý Vô Ưu mập mạp đáng yêu thế mà.”
Hứa Kính giật giật khoé miệng: “Có điên mới tin lời huynh.”
Bùi Cảnh nói lời này, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng của Quý Vô Ưu.
Y mơ hồ cảm thấy được mùi máu tanh và hơi thở nguy hiểm trên người nhân vật chính, chỉ là nhạt đến mức không đáng kể, trong thoáng chốc như là ảo giác của y.
“Hôm qua thằng nhóc Quý Vô Ưu này đi đâu vậy?”
Bùi Cảnh không nhớ rõ cốt truyện “Tru kiếm” lắm.
Nhưng hình như trước khi thức tỉnh huyết mạch thì nhân vật chính không có kỳ ngộ nào mà nhỉ.
Con đường gặp thần giết thần gặp phật giết phật chân chính bắt đầu sau khi Quý Vô Ưu thức tỉnh huyết thống của mình, cũng chính là bắt đầu kể từ khi thoát khỏi kiểm soát của Bùi Ngự Chi.
Lại nghĩ đến lời của Hứa Kính, sự tình yêu ma hoành hành ăn thịt người vẫn còn tồn tại ngoài Vân Tiêu. Chẳng lẽ tối qua Quý Vô Ưu gặp phải ma tu à? Nhưng giờ hắn vẫn vui vẻ nhảy nhót tưng bừng được, đoán chừng chỉ đến mức kinh sợ chứ không gặp nguy nan. Bùi Cảnh tạm thời gác việc này lại ở trong lòng.
Quý Vô Ưu nhận được phần thiện ý và hoà nhã đầu tiên trong cuộc đời ở Thượng Dương Phong, chung đụng vui vẻ hoà thuận cùng những người bạn mới. Mà Bùi Cảnh cũng nhận được phong thư tối hậu của Tịch Vô Đoan, là Trần Hư chạy đến giao tận tay cho y.
Y thật sự vừa thấy bóng Trần Hư là nhức đầu: “Đệ truyền tin cho ta là được, mò đến đây làm gì?” Vừa nói vừa cuống quýt đẩy cậu ra ngoài, sợ bị Sở Quân Dự trông thấy. Nhưng Sở Quân Dự vẫn thấy rồi, thấy ngay ở cửa động.
Giữa hoa cỏ thấp thoáng, Trần Hư mang dáng dấp thanh niên, áo bào xanh trắng, khí chất ôn hoà, khoảnh khắc đối diện nhau, Trần Hư và Sở Quân Dự đồng thời ngẩn ngơ.
Bùi Cảnh vội vàng giải thích: “Đây là người đưa tin của Vân Tiêu, người nhà gửi thư cho ta, ta ra ngoài trước nhé.”
Trần Hư tức hộc máu, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Bùi Cảnh túm ống tay áo lôi ra ngoài.
Sở Quân Dự đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu, gò má thiếu niên xinh đẹp, mà vẻ mặt thì vẫn lạnh lùng.
Tiếng ồn ào của Bùi Cảnh và Trần Hư truyền đến từ một quãng khá xa.
Trần Hư: “Nếu có một ngày ta sa cơ đến mức phải làm người đưa tin, vậy Vân Tiêu xem như xong đời.”
Bùi Cảnh: “Thôi đi, chỉ bằng đệ á? Có đệ hay không thì Vân Tiêu vẫn thế thôi, tự biết vị trí của mình ở đâu được không vậy.”
Trần Hư: “Làm ơn nói tiếng người đi.”
Sở Quân Dự không nhìn nữa.
Áo bào lướt ngang hoa cỏ bên đường, giống cơn gió cuốn tuyết thoảng qua.
Lá thư mà Tịch Vô Đoan gửi đến có một tin tức mấu chốt, vẫn là “Thất Sát ca”, nhưng xuất hiện ở vị trí thứ ba, hơn nữa đã xuất hiện đã rất lâu về trước trong nhà của một thư sinh nghèo túng vùng biên thuỳ của Vô Vọng Phong.
Đây là hắn ta nghe ngóng được từ bản hồi ký của một vị tiền bối ở Quỷ vực. Vị tiền bối ấy chẳng qua chỉ cảm thấy bài thơ viết bằng máu tươi trên tường kia có vài phần quái đản nên ghi chép lại, chỉ lơ thơ vài nét nhưng vẫn được Tịch Vô Đoan chú ý đến.
Bùi Cảnh nghĩ thầm: Vô Vọng Phong? Trên đời này có lẽ không có cái Vô Vọng Phong thứ hai đâu ha.
Tịch Vô Đoan nói, tính ra thì, hẳn là chuyện đã xảy ra từ bốn trăm năm trước.
Bốn trăm năm trước, vừa vặn là lúc ma tu hoành hành ở Thập Tứ Châu ngày ấy, cũng là lúc y một kiếm thành danh.
Bùi Cảnh sững người, trước kia y thâm nhập chỉ cho là một vị lão tổ Nguyên Anh tẩu hoả nhập ma, bây giờ tổng hợp lại miêu tả của Tịch Vô Đoan, chắc hẳn vẫn còn chân tướng sâu xa nào đó mà y chưa phát hiện được.
Tịch Vô Đoan còn nói, Ngu Thanh Liên đã đến đại lục Thương Hoa, có lẽ vài ngày nữa sẽ tới Vân Tiêu kéo y đồng hành đến Vô Vọng Phong.
Bùi Cảnh nhíu mày, gập thư lại, quay đầu nói với Trần Hư: “Ta phải ra ngoài một chuyến, dạo này có ma tu làm loạn phụ cận Vân Tiêu, đệ nhớ tăng cường cảnh giác.”
Trần Hư giật mình, chậm rãi đáp: “Ta biết rồi. Mấy vị trưởng lão của các tông môn bên cạnh đã cầu sự trợ giúp của Vân Tiêu, mấy nay ta cũng đang tra xét chuyện này.”
Bùi Cảnh khẽ gật đầu.
Bay giờ những ma tu kia còn chưa lộ chút sơ hở nào, không tiện ra tay. Vả lại, có Vân Tiêu nhúng tay, bọn chúng gần đây chắc chắn thu liễm phần nào, gấp gáp cũng vô dụng.
Rèn luyện tu hành của đệ tử ở Thượng Dương Phong đều tự thân sắp xếp.
Bùi Cảnh ra ngoài không cần báo cáo với bất kỳ ai, y chỉ đang chờ Ngu Thanh Liên mà thôi.
Chuyến đi đến Vô Vọng Phong lần này cũng không biết kéo dài bao lâu, Bùi Cảnh giao chuột linh cho một nữ tu khác.
Lúc giao chuột linh, Bùi Cảnh nói: “Ngươi có biết một tu sĩ tên là Quý Vô Ưu ở Thượng Dương Phong không?”
Nữ tu đặt chuột linh trong lòng bàn tay, hồ nghi hỏi lại: “Thằng nhỏ vừa béo vừa đần kia á, ta biết, có chuyện gì vậy?”
Bùi Cảnh đã không gặp Quý Vô Ưu mấy ngày rồi, suy nghĩ một lát, tuỳ tiện bịa lý do: “Hai ta đến từ cùng một chỗ, muốn chú ý hơn chút mà thôi, mấy ngày nay không gặp được hắn, hơi tò mò không biết hắn đi đâu rồi.”
Nữ tu mỉm cười: “Dạo này á, ngày nào nó cũng làm chân chạy vặt của người ta.”
Bùi Cảnh nhíu mày: “Là sao?”
Nữ tu lắc đầu, trả lời: “Thấy nó ngu ngốc dễ bắt nạt, lại không từ chối người khác, vài sư huynh bị trưởng lão sắp việc đưa thảo dược chuyển linh đan phát rầu đều đến tìm nó. Suốt ngày chỉ thấy nó chạy tới chạy lui giữa mấy ngọn núi, tốn công vô ích.”
Bùi Cảnh thầm thở dài thườn thượt: “Ta biết rồi.”
Quả nhiên, không phải chỉ bố trí dăm ba “người bạn” cho Quý Vô Ưu là có thể để hắn trải qua những ngày vô tư lự ở Thượng Dương Phong. Quý Vô Ưu vẫn còn ở thời kỳ ngây thơ hồ đồ, bị sỉ nhục phần nào cũng vì tính cách. Bây giờ chỉ là chân chạy vặt, ai biết được sau này còn biến thành cái gì nữa.
Y lại trông thấy Quý Vô Ưu, mà cái loại hơi thở cổ quái trên người hắn càng nồng hơn nữa, không phải xuất phát từ bản thân hắn mà là nhiễm phải từ những người hắn từng tiếp xúc. Máu me tanh tưởi lại quái quỷ dị hợm.
Bùi Cảnh âm thầm lưu ý.
Ngu Thanh Liên đến Vân Tiêu vào một buổi chiều mưa. Mưa bụi mịt mờ, cả dãy núi trải dài màu xanh thẫm, làn sương vấn vít, mây mù lãng đãng giữa tầng không. Vừa khéo Bùi Cảnh lãnh nhiệm vụ từ toà nhận việc trở về, bước qua cầu treo, chưa thấy người đã nghe được tiếng chuông đeo trên cổ chân nàng.
Giữa khói mây lững lờ không phân nổi xanh trắng, màu đỏ như đốm nổi bật giữa muôn vàn sinh linh, nổi bật cực kỳ.
Thiếu nữ dáng dấp uyển chuyển, mái tóc mượt như mây quấn thành búi, chậm rãi bước trên cầu treo, từng bước sinh hoa, phong tình chẳng ai sánh nổi.
Mưa nhỏ giọt xuống đôi chân trắng nõn của nàng, chuông bạc lóng lánh trên cổ chân.
Ngu Thanh Liên mở miệng: “Lâu lắm rồi ta không đến, mấy trăm năm rồi mà truyền thống của Vân Tiêu vẫn như cũ, không được dùng kiếm, không được bay qua, chắc chắn phải đi từng bước, đúng là không biết linh động.”
Bên cạnh nàng còn có người. Áo bào vàng trắng, cầm tích trượng trong tay, vải dài che mắt, là Ngộ Sinh.
Ngộ Sinh mỉm cười: “Suy cho cùng Vân Tiêu có một vạn môn quy, ba ngàn giới luật cơ mà.”
Ngu Thanh Liên đi qua cầu treo, tiện tay bẻ một nhành hoa bên đường, cầm trên tay đung đưa, trông như thiếu nữ trẻ trung xinh xắn. Nàng cười nhạo: “Lừa người à, một vạn môn quy — lấy đâu ra một vạn, quy củ ở hoàng cung của Doanh Châu ta từ trên xuống dưới cũng không đến một ngàn, nếu thật sự có một vạn môn quy, vậy ta ăn hết bông hoa này cho huynh xem.”
Giọng nói lười biếng của thiếu niên từ sau lưng truyền đến: “Muội đến Vân Tiêu của ta chỉ mỗi việc hết ăn lại uống hử?”
Ngu Thanh Liên và Ngộ Sinh đồng thời quay đầu.
Một thiếu niên áo trắng bước ra khỏi mây khói giữa mưa phùn, phóng khoáng tiêu sái, y mỉm cười, tràn đầy thần thái.
Ngu Thanh Liên sửng sốt cả buổi mới nhớ đến Tịch Vô Đoan đã từng nói với mình, rằng bây giờ Bùi Ngự Chi rảnh rỗi hết việc biến trở lại thời niên thiếu trà trộn vào ngoại phong. Nhưng nàng vẫn khó mà tin nổi, nhíu mày: “Huynh thật sự nhàm chán đến vậy luôn.”
Ngộ Sinh đứng yên một bên, khí chất cả người sáng sủa nhã nhặn. Đoạn cười, nói: “Đã lâu không gặp, Ngự Chi.”
Vẫn là Ngộ Sinh khiến người ưa thích. Bùi Cảnh mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Sau khi từ biệt ở đỉnh Vấn Thiên, đúng là đã lâu không gặp.
Chẳng qua cái người tên Ngu Thanh Liên này không đáng để ôn chuyện.
Nàng đung đưa hoa trong tay: “Huynh biến nhỏ thì biến nhỏ đi, nhưng biết điều như vậy là đã có chuyện gì xảy ra rồi hả.”
Bùi Cảnh mỉm cười, gọn gàng dứt khoát: “Một vạn môn quy được viết trong sách. Bông hoa này, muội định ăn kiểu gì? Muốn ăn sống hay chấm thêm đất đây?”
Ngu Thanh Liên: “… Hay cho đạo hiếu khách.”
Ngộ Sinh bật cười, mới nói: “Chớ ồn ào, nói chính sự trước đi.”
Bùi Cảnh dẫn bọn họ đến Thiên Tiệm Phong.
Ngu Thanh Liên vào cung điện, bắt đầu nhìn trái nhìn phải, sau đó bình luận: “Thiên Tiệm Phong này của huynh vắng vẻ quá.”
Bùi Cảnh nói: “Chủ điện của Vân Tiêu là nơi không phải ai cũng vào được, ít người đương nhiên vắng vẻ rồi.”
Y lấy tờ giấy tìm được ở bí cảnh Trường Thiên ra đặt lên bàn: “Muội có ấn tượng không?”
Ngu Thanh Liên cúi đầu, lấy một tờ giấy từ trong tay áo mình ra.
Chữ viết đỏ như máu, uốn éo dữ tợn như nhau, đúng là viết từ cùng một người. Nàng nhíu mày, trầm giọng nói: “Đây là ta phát hiện được bên thi thể Thanh Loan trưởng lão, mẹ ra ngoài nên giao cho ta đến điều tra chuyện này. Thanh Loan trưởng lão cũng là cường giả Nguyên Anh kỳ ở Doanh Châu, có thể lặng lẽ giết hại bà, thực lực của người này sâu không lường được.”
Bùi Cảnh nói: “Nếu như nói nơi mà bài thơ này được người kia lưu lại sẽ chết người, vậy thì lần này, nó hẳn là hướng vào ta.”
Ngu Thanh Liên giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Cảnh kể sơ lược những chuyện xảy ra trong bí cảnh Trường Thiên, do dự một hồi, quyết định chỉ ậm ờ kể về người áo đen tóc bạc ấy.
Ngộ Sinh bảo: “Lần đến Vô Vọng Phong này, chúng ta chắc chắn phải cẩn thận đề phòng.”
Ngu Thanh Liên ngừng lại một lát mới nói: “Trước khi mẹ ta đi đã dặn ta một câu, bảo là sau khi phá Nguyên Anh thì đi thẳng đến viện Kinh Thiên, các huynh có nhận được tin tức tương tự không?”
Ngộ Sinh nghiêng đầu: “Có, ta cũng nhận được lời nhắn của Tàng Pháp tiên tổ trong viện Kinh Thiên, dặn ta phá Nguyên Anh rồi thì đi tìm ngài ấy.”
Bùi Cảnh: “… Sư tôn ta không nói gì với ta cả, viện Kinh Thiên đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên lại có loại mệnh lệnh này?”
Ngu Thanh Liên cũng không rõ, đáp: “Hình như là việc thang trời. Còn thực hư ra sao thì phải đến đó mới biết được.”
Thang trời. Lại là thang trời. Con đường duy nhất phi thăng lên Thượng giới.
Mặc dù “Tru kiếm” chưa hoàn thành hay những chi tiết ngoài sáng trong tối chưa được làm rõ thì Bùi Cảnh không cần nghĩ cũng biết, mấu chốt tu bổ thang trời vẫn ở trên thân nhân vật chính.
Trở lại Thượng Dương Phong.
Bùi Cảnh trông thấy Sở Quân Dự đang ngồi trong động phủ của mình.
Y giật mình, cảm thấy khó hiểu.
Thấm thoát một năm trôi qua.
Ở chung với Sở Quân Dự ròng rã một năm.
Chỉ là y vẫn không nhìn thấu được thiếu niên thần bí lạnh lùng bên trên cầu gãy đầy gió tuyết ngày ấy.
Để mặc cho những người không biết gốc gác ở lại bên cạnh mình lâu như vậy, trước kia y chưa từng nghĩ tới.
Loại cảm giác quen thuộc và tín nhiệm này quả thực không thể giải thích được.
Ánh nến le lói, rọi thẳng vào hàng lông mày giữa làn da tái nhợt của thiếu niên. Sợi tóc đen nhánh, áo quần tuyết trắng, khoảnh khắc nhìn vào con ngươi nhạt màu, đôi mắt rực rỡ rung động lòng người.
Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi tìm ta à?” Đúng là mặt trời mọc đằng tây mà, từ trước đến nay đều là y quấn lấy Sở Quân Dự, không ngờ tới sẽ có một ngày Sở Quân Dự sẽ chủ động tìm đến cửa.
Sở Quân Dự cụp mắt, “ừ” một tiếng.
Bùi Cảnh ồ lên: “Vinh hạnh, vinh hạnh quá, có chuyện thì nói thẳng đi, chỉ bằng lòng thành đặc biệt tìm đến cửa của ngươi thôi, dù núi đao biển lửa ta cũng không từ.”
Sở Quân Dự cũng chẳng thiết núi đao biển lửa gì đó của y, hắn nhíu mày: “Mấy ngày nữa ngươi muốn ra ngoài phải không, ta đi với ngươi.”
Bùi Cảnh ngẩn người: “Sao ngươi biết ta muốn ra ngoài?”
Sở Quân Dự đáp: “Đến con chuột kia ngươi cũng bàn giao xong rồi, không phải muốn ra ngoài thì còn là gì nữa.”
Bùi Cảnh bắt trọng điểm cực kỳ tốt, cười không thở nổi: “Bình thường ngươi cũng quan tâm đến ta vậy hở?”
Sở Quân Dự cũng mỉm cười, đôi mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào.
Bùi Cảnh sớm đã quen với tính nết phân liệt này của hắn.
Đi lên mấy bước, y ngạc nhiên phát hiện bàn cờ mình nhàn rỗi hết việc làm bày ra tự chơi với bản thân đã bị người xáo trộn, hẳn là Sở Quân Dự động vào.
“Ngươi còn hứng thú với chơi cờ nữa à, nào nào nào, chúng ta chơi một ván đi.”
Sở Quân Dự: “Không có hứng thú.”
Bùi Cảnh suy nghĩ một lát, nói: “Sao ngươi không có hứng thú với thứ gì hết vậy, một năm rồi đó, ta chẳng thấy ngươi thực sự yêu thích cái gì cả, hoặc có thể là ta không thể hiểu rõ ngươi.”
Sở Quân Dự nghe y nói, chững người lại, sau đó vẻ mặt thêm vài phần quái dị, nói: “Ngươi làm sao hiểu ta được.”
Bùi Cảnh đáp: “Lời nói cũng không thể tuyệt đối vậy đâu. Ta chỉ không biết sở thích của ngươi hôi, nhưng ta đã quan sát rất nhiều chi tiết rồi đó. Ngươi không thích ánh sáng vào ban đêm, tắt nến sớm cực kỳ; giấc ngủ rất nông, gió thổi cỏ lay chút thôi là đã tỉnh rồi; ngươi không thích tiếp xúc với người khác, cũng không thích nói chuyện. Quan trọng nhất, ngươi ôm thành kiến cực kỳ sâu nặng với đại sư huynh của Vân Tiêu.”
Sở Quân Dự nghe người trước mặt mình nói nhảm, đến câu cuối cùng thì bâng quơ hỏi lại: “Thành kiến à?”
Bùi Cảnh nói: “Đúng rồi. Ta cược ngươi chưa từng thấy Bùi Ngự Chi, không hiểu biết gì đã chụp mũ cho người ta rồi, cái gì mà ‘Không thế nào cả’, rồi lại cái gì mà ngu ngốc, nếu ta là Bùi Ngự Chi, kiểu gì cũng phải đánh ngươi một trận.” Nhưng mà bây giờ y là Trương Nhất Minh.
Sở Quân Dự ngước mắt lên nhìn Bùi Cảnh.
Thiếu niên đối diện, mỗi một đường nét đều ngập tràn khí phách phong lưu, ngữ điệu nói chuyện cũng lười biếng uể oải, bảy phần tiêu sái, ba phần tản mạn.
Hắn bỗng nở nụ cười, ngắn ngủi mà xinh đẹp.
Bùi Cảnh cũng không biết hắn cười cái gì, sau đó nói: “Là vậy đó.”
Sở Quân Dự hỏi: “Muốn ta nói cho ngươi nghe không?”
Bùi Cảnh ngồi ngay ngắn: “Làm sao?”
Sở Quân Dự: “Cố chấp cứng nhắc, lỗ mãng liều lĩnh không ngừng, lắm lời bắt bẻ, nhận thức sai lệch về người khác.”
Bùi Cảnh: “… Ta đâu có bảo ngươi nói xấu.”
Sở Quân Dự nói: “Ngươi ôm thành kiến với ta, là do ngươi tin tưởng trực giác của mình, đúng không?”
Bùi Cảnh ngơ ngẩn. Đôi mắt màu nhạt tựa lưu ly của Sở Quân Dự long lanh như nước, ý cười mang chút xa cách: “Có lẽ thành kiến của ngươi dành cho ta lại càng lớn hơn nhỉ.”
Chừng nào ngươi mới biết được, trên thế giới này không bao giờ có những chuyện tuyệt đối, cho dù là trật tự của Thiên Đạo, căn nguyên sáng lập, tất cả đều có thể đảo ngược.
Bùi Cảnh không ngờ sẽ nhận được câu chất vấn này. Y thoáng sựng lại, rồi mới chậm chạp mở miệng: “Lúc đầu thì có chút chút, nhưng mà từ lúc ngươi cứu ta một mạng trên cầu gãy đã tốt hơn rất nhiều rồi — cũng không gọi là thành kiến được, chỉ là ta cảm thấy, nếu ngươi buông bỏ được những hận thù trong lòng mình, vậy có thể sẽ vui vẻ hơn nhiều.”
Buông bỏ hận thù.
Sở Quân Dự nhìn y chăm chú thật lâu, muốn nở nụ cười, lại cười không nổi.
Hắn xích lại gần. Đáy mắt nhuốm một tầng đỏ sậm, như chốn vực sâu.
Bùi Cảnh cảm giác hắn đã hiểu lầm gì đó, vội vàng giải thích: “Đừng đừng đừng, ý của ta không phải như vậy đâu. Không phải ta bảo ngươi coi như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Ca à, ý của ta là, ngươi cứ việc đi trả thù những người đã bắt nạt ngươi, phanh thây xé xác đều tuỳ ý mình, nhưng đừng bởi bọn họ mà phá nát tâm tình, chất chồng cừu hận. Ngàn vạn ngu xuẩn, hãy để nó bay đi, đừng vì một thứ rác rưởi mà cảm thấy thế giới này đảo lộn đen trắng. Sở Quân Dự, bây giờ ngươi đã rõ chưa.”
Ngàn vạn ngu xuẩn, hãy để nó bay đi.
Sở Quân Dự nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của y, máu tanh và khó chịu trong lòng vừa xông lên đầu đã tiêu tán hết.
Lại nghe thấy y hoảng hốt lo sợ giải thích, hắn mỉm cười lùi lại phía sau. Con ngươi lạnh lẽo, hắn khẽ nói: “Ai cũng có thể bảo ta buông bỏ, chỉ có ngươi là không.”
Bùi Cảnh không hiểu ý tứ trong câu này, hỏi: “Vì sao thế?”
Thế nhưng Sở Quân Dự sẽ không cho y đáp án.
Sau đó chính là trầm mặc dài dằng dặc, hai người ngồi đối diện nhau mà chẳng nói lời nào, cũng không tính là đối diện nhưng hết lời, là Bùi Cảnh đơn phương mở to mắt nhìn hắn, mà Sở Quân Dự vẻ lạnh nhạt, không hề bị lay động.
Bùi Cảnh nghĩ thầm: Không nói thì thôi, lấp lửng cái gì.
Y biến thành thiếu niên rồi, ăn uống ngủ nghỉ cũng như người phàm. Ở cùng Sở Quân Dự một năm, hai người đã quen với hơi thở của nhau, hắn không nói, Bùi Cảnh lại càng không muốn cứng nhắc tìm chủ đề tán gẫu, thà đi ngủ còn hơn.
Y ghé vào bàn đá, để ý thức của mình chìm vào thức hải tu hành, phong bế hết tất cả giác quan của mình, người bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy y giống như đang ngủ.
Sau khi Bùi Cảnh phong bế giác quan.
Sở Quân Dự đặt thanh kiếm đang lau trong tay xuống, cầm nến trên bàn lên, đứng dậy bước ra ngoài.
Cho y bầu không khí yên bình không ánh sáng.
Trước khi ra ngoài, Sở Quân Dự đứng ở cửa quay đầu nhìn vào.
Ánh sáng le lói chiếu vào bên mặt ngủ say của thiếu niên, ngoan ngoãn không giống với khí thế phô trương như bình thường.
Một ngàn năm, hắn giãy giụa cả ngàn năm trong hỗn độn vô tri vô thức, ngược dòng thời gian về hiện tại, lúc nào nhìn thấy khuôn mặt này đều cảm thấy vừa lạ lẫm lại quen thuộc.
Thù hận sâu trong nội tâm của hắn bắt nguồn từ hủ bại đen tối, từ địa ngục trở ra, ngơ ngơ ngác ngác phiêu dạt trên thế gian cả trăm năm.
Huỷ diệt, là nguyện vọng duy nhất khi sống sót.
Như ác quỷ dựa vào thù hận mà sống sót đã quá lâu, lâu đến mức khi gặp được bản thân ngày trước mới chợt nhớ đến. Hắn, giờ đây, vẫn là người.