Bầu không khí của hàng ghế phía sau gần như ngạt thở.
Trịnh Lam và Bùi Yến chỗ ai nấy ngồi, đều quay đầu nhìn ra cửa sổ, chả ai để ý ai.
Mới mấy câu mà giữa hai người đã xảy ra tranh chấp, ngây thơ chơi trò chiến tranh lạnh với nhau.
Tài xế lặng lẽ lái xe, nhận ra bầu không khí không ổn nên đến cả radio Bùi Yến thường nghe trên xe anh cũng không dám mở lên.
Xe chạy băng băng về hướng nhà Trịnh Lam thuê.
Sau khi đi qua khỏi bệnh viện rồi đến một khu chung cư hơi cũ kỹ, Trịnh Lam đột nhiên cảm thấy xấu hổ về bản thân.
Ngày nào cũng đi làm đến mệt lử, mà còn không có nhà để về.
Xe dần chậm lại, Trịnh Lam lên tiếng cho chỉ đường tài xế, cuối cùng Bùi Yến cũng thu ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lại.
"Cám ơn anh đã tiễn em." Trịnh Lam duy trì sự lễ phép, đẩy cửa bước xuống xe.
Lúc đóng cửa xe, tay cậu khựng lại mấy giây nhưng Bùi Yến không lên tiếng mà chỉ nhẹ liếc sang cậu, Trịnh Lam xấu hổ đóng cửa rồi xoay người rời đi.
Sau khi vội vàng đi vào cửa tiểu khu, cậu không quay đầu lại mà leo thẳng lên lầu trên, bấy giờ Trịnh Lam mới cầm chìa khóa lặng lẽ nhìn lại. Đèn trước của xe đã tắt và còn đỗ ở dưới lầu, không có dấu hiệu khởi động, rốt cuộc cậu cũng cảm thấy mình đánh trả lại một ván.
Vào phòng bật đèn lên, Trịnh Lam chưa nghe được tiếng xe nhưng cũng nén lại một chút xúc động của mình, quay đầu đi vào phòng tắm.
Quần áo đã cởi ra, nước nóng vừa xả xuống, mới nhớ ra mình còn chưa mang áo ngủ vào.
Đến cùng là ai đang tra tấn ai?
Do có uống rượu nên Trịnh Lam không ngâm bồn mà đi tắm thật nhanh.
Nhiệt độ nước không cao lắm nhưng cậu lại cảm thấy nóng, không phải do phát sốt, Trịnh Lam biết đó chỉ đơn giản là nhiệt độ cơ thể tăng cao khi say rượu mà thôi. Cậu nhớ tới lần bị sốt kinh khủng nhất, cái lần sốt đến mức gần như tạo thành bóng ma tâm lý.
Cậu nằm lên giường, nhắn tin cho Bách Hạo, nói mình còn chưa tìm được nơi ở phù hợp, có thể quấy rầy hắn một thời gian hay không, sau đó rút một sợi dây thừng màu đỏ từ dưới gối ra.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra đó không phải dây thừng mà là một dải ruy băng tuy cũ nhưng rất sạch sẽ.
Dây ruy băng màu đỏ rộng chừng hai đốt tay đã cũ đến mức hơi mềm, tùy ý để đó cũng có thể bị cuộn lại, màu đã hơi phai đi, mép cũng có vụn lông nhỏ nhưng Trịnh Lam không quan tâm.
Cậu thuần thục cột dây lên tay, nghiêng mặt đè cái tay đó xuống, bấy giờ mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai lại là một ngày mới.
Thứ hai đi làm, cô y tá cùng khoa sắp kết hôn, vì đúng lúc đi chụp ảnh cưới nên cô đã tới phát kẹo mừng và thiệp mời cho mọi người, tiệc cưới sẽ diễn ra vào hai tháng sau, bảo cậu nhất định phải đến, Trịnh Lam nói vài câu chúc phúc và đồng ý sẽ đến.
Thiệp mời màu đỏ tươi, giấy dùng công nghệ đặc biệt, sờ tới sờ lui có cảm giác hơi nhám. Cậu mở ra xem, bên trái là tấm hình kết hôn đẹp nhất của hai người họ, cô gái mặc áo cưới trắng, được người đàn ông ôm lấy từ phía sau, nụ cười vừa ấm áp vừa hạnh phúc. Bên phải là mấy hàng chữ lớn được thiếp vàng viết tên Trịnh Lam và vài lời mời.
Vì tin tốt này nên trong khoa vô cùng náo nhiệt, có người hỏi Trịnh Lam: "Bác sĩ Trịnh, anh có người yêu không?"
Trịnh Lam lắc đầu nói không, gấp thiệp mời lại, xếp gọn vào trong ngăn kéo.
Mọi người lại cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng cảm thấy dù sao Bác sĩ Trịnh cũng là một đóa hoa lạnh lùng, đã đẹp trai, mà năng lực làm việc còn mạnh, tính cách cũng tốt, phải là người như thế nào mới có thể trở thành người yêu của cậu ấy, đúng là hơi khó.
Dù bọn họ nói gì thì Trịnh Lam cũng không tham gia vào. Không lâu sau, các đồng nghiệp tự động tản ra, Trịnh Lam vào phòng nghỉ thay áo blouse, cẩn thận chỉnh cổ áo.
Túi không phẳng, cậu đút tay vào, lại chạm phải một tờ giấy.
Không nhớ là từ khi nào Trịnh Lam luôn có thói quen tiện tay bỏ trang giấy vào trong túi áo.
Cậu móc ra, ra là giấy ghi chép trên bàn của mình, vừa mở ra cậu đã giật mình.
Hôm Bùi Yến ở lại nghỉ ngơi ở chỗ cậu, cậu không ném đi.
Thế là nghĩ đến câu hỏi đã có người yêu chưa trước đó, Bùi Yến nói cậu còn chưa ngủ thì hắn sẽ không rời đi, là thật lòng sao?
Trịnh Lam nhẫn tâm vò trang giấy lại thành một rồi ném vào trong thùng rác.
Cái gì mà có người yêu hay chưa, bên ngoài giả vờ như không quan tâm, người mong nhớ nhất trong lòng lại chính là anh.
Trịnh Lam lại cảm thấy đau đầu, mặc niệm không nghĩ tới đừng nghĩ nữa.
Mấy ngày sau phải giải quyết chuyện phòng ốc.
Trịnh Lam lại đi xem thêm mấy lần, nhưng chung quy vẫn không được vừa ý, thái độ của người môi giới đối với cậu cũng thay đổi, thậm chí còn hoài nghi cậu cố ý kiếm chuyện để kéo dài thời gian. Hắn cũng hoài nghi bản thân, rốt cuộc là nhà không tốt hay là thật ra căn bản là cậu không muốn.
Sau khi cẩn thận thống nhất thời gian giao nhà với chủ, Trịnh Lam thu dọn đồ đạc sớm hơn mấy ngày, phân loại ra một cái vali với rất nhiều hộp và túi. Giữa trưa, chủ nhà cử người đến kiểm tra phòng một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề thì Trịnh Lam cũng sắp chính thức dời đi.
Bách Hạo chờ cậu dưới lầu, thấy chủ nhà đi bèn lên lầu, thấy đồ đạc của Trịnh Lam hắn không khỏi hơi kinh ngạc: "Mày chỉ có nhiêu đây đồ thôi hả?"
"Còn chưa đủ nhiều nữa à?" Trịnh Lam cười cười, xoay người ôm cái thùng to nhất.
"Chỉ có thể lên lấy thêm mấy lần." Trịnh Lam vừa nói vừa xuống lầu.
Bách Hạo đứng nhìn cậu ở cổng, nhắc nhở cậu một câu cẩn thận một chút, đừng để bị trẹo chân, vừa nói xong cũng cảm thấy cơ thể Trịnh Lam hơi lung lay, hắn giật cả mình suýt chút nữa đã bật người lên.
"Không sao." Trịnh Lam tiếp tục xuống lầu.
Bách Hạo vào phòng ôm cái túi da rắn, nhìn thì nhẹ nhưng thật ra lại rất nặng, như chứa cả hòn đá bên trong vậy. Hắn khó khăn nghiêng nghiêng người nhìn đường, cảm thấy đúng là rất dễ ngã, cũng không biết vì sao Trịnh Lam lại phản ứng mạnh như vậy.
Đi được một nửa, Bách Hạo mới nhớ tới, lúc Trịnh Lam còn là nghiên cứu sinh đã ngã rất nhiều lần.
Hắn không nên nhắc đến...
Hai người chạy tới chạy lui mấy lần mới bê hết đồ đạc lên xe.
Bách Hạo lấy hai chai nước ra từ trong cốp sau rồi vứt một bình cho Trịnh Lam.
Trong xe tạm thời không mở lò sưởi, cửa sổ xe mở rất to. Trên đường có gió, mồ hôi nhanh chóng trở nên lạnh ngắt, hơi lạnh tăng lên, lúc đó Trịnh Lam mới đóng cửa sổ xe lại.
"Chỗ đó dù gì cũng là do cha mẹ tao mua, nếu không tìm được căn nào phù hợp thì mày cứ ở yên đó đi." Bách Hạo nói.
Bách Hạo và Trịnh Lam đã ở cùng một thành phố mấy năm nay, liên hệ rất nhiều, thường xuyên cùng nhau đi ăn, Trịnh Lam còn đến nhà hắn, bọn họ từng cùng nhau sửa vòi nước bị hỏng, đúng là có quan hệ khá tốt.
Nhưng Trịnh Lam vẫn ngại làm phiền hắn trong thời gian dài, cậu sờ sờ chóp mũi, nói: "Để tao trả tiền điện nước cho mày."
"Mày có thể dùng hết bao nhiêu tiền điện nước chứ..." Bách Hạo từ chối: "Thật sự không cần đâu, tao không thiếu."
"Mày không thiếu và tao không trả là hai việc khác nhau." Trịnh Lam cười nhìn dáng vẻ bĩu môi tức giận của hắn.
Đã lớn tuổi rồi mà sao lúc bọn họ tức giận lại giống y như là con nít vậy.
Đang lúc muốn nói thêm thì điện thoại Trịnh Lam reo lên, lại là trưởng khoa.
Hi vọng lần này không phải là chơi bóng nữa, Trịnh Lam nhận điện thoại.
"Tiểu Lam? Giờ cậu đang ở đâu?" Giọng Trưởng khoa gấp gáp.
"Cháu đang trên xe, sắp đến nhà bạn, sao thế ạ?" Trịnh Lam nói.
Nghe được lời của Trịnh Lam, Bách Hạo cũng im lặng.
"Có cuộc hội thảo dư ra một vị trí, bệnh viện đã trao cho khoa chúng ta, cơ hội lần này rất hiếm có, tôi định cho cậu đi, chỉ là hơi gấp gáp." Trưởng khoa nói: "Nếu cậu muốn đi thì gửi cho tôi số căn cước ngay, bên này sẽ lập tức bảo người mua vé cho cậu, có thể phải đi ngay bây giờ."
Trịnh Lam và Bách Hạo liếc nhau, Trịnh Lam nói: "Được, Trưởng khoa, cháu có thể đến đó, hội thảo nghiên cứu kéo dài bao lâu?"
"Cỡ một tuần, tùy theo lịch trình của hội thảo, tôi sẽ bảo người sắp xếp tài liệu cụ thể rồi gửi cậu ngay." Trưởng khoa dặn dò xong liền cúp điện thoại.
"Sao thế?" Bách Hạo nghe loáng thoáng Trịnh Lam có việc: "Lại là hội thảo nghiên cứu à? Lần này đi đâu?"
"Ngay bây giờ, mày cho tao xuống xe ngay giao lộ đi, tao đón xe đến sân bay." Trịnh Lam nhìn quanh ngã tư phía trước, không có nhiều xe.
"Để tao đưa mày qua đó." Bách Hạo đánh tay lái, quay xe về hướng sân bay.
Đồ đạc đã được thu dọn ổn thỏa, Trịnh Lam chỉ cần xách vali lên và đi, Bách Hạo đưa cậu đến cửa sân bay, có rất nhiều người đến tiễn đã đứng sẵn cùng nhau.
Trưởng khoa mua cho Trịnh Lam vé của chuyến bay tiếp theo, thời gian gấp gáp nên Trịnh Lam chưa kịp nói lời nào với Bách Hạo đã phải vội vàng đi vào sân bay.
Đến phòng chờ bay, cả nhóm đồng nghiệp đều đang chờ cậu, Trịnh Lam thở hổn hển chào hỏi với mọi người, cuối cùng mới ngồi xuống, nói với Bách Hạo mình đang chờ lên máy bay.
Có người đẩy cánh tay của cậu, hỏi cậu có muốn uống cà phê hay không, Trịnh Lam ngẩng đầu lên mới nhận ra Dư Việt cũng đang ở đó.
"Không cần đâu, cảm ơn." Trịnh Lam hơi kinh ngạc: "Anh cũng ở đây à?"
"Bọn anh đến khá sớm, sao cậu đến muộn vậy?" Dư Việt cầm ghế ngồi xuống cạnh cậu.
"Trưởng khoa đột ngột gọi tôi tới, may là tôi đang dọn nhà, chỉ cần xách vali là đi thôi, nếu không cũng không đến kịp." Trịnh Lam giải thích.
Ngồi trong phòng chờ bay không bao lâu, cả đoàn lên máy bay theo thông báo.
Sau cả ngày bận rộn chưa kịp nghỉ ngơi, Trịnh Lam trùm chăn trên máy bay ngủ ngon lành, đến bữa tối còn chưa kịp ăn.
Máy bay hạ cánh vào đêm khuya, thành phố này càng tiến về phía Bắc càng lạnh. Vừa ra khỏi sân bay, Trịnh Lam không khỏi quấn chặt quần áo.
Vì trước đó phải soạn hành lý nên thứ cậu mặc chính là áo khoác tương đối nhẹ, hiện tại có vẻ không đủ dùng.
Cũng may ra khỏi sân bay chỉ cần đi thêm một đoạn ngắn, đoàn xe đón cậu đến bệnh viện đã được sắp xếp kỹ càng. Trịnh Lam và Dư Việt ngồi cùng nhau, được kéo vào group chat, còn nghe các đồng nghiệp thảo luận về hội thảo nghiên cứu lần này.
Khách sạn ban tổ chức sắp xếp là khách sạn cao cấp của thành phố, các đồng nghiệp chia ra hai người một phòng, đương nhiên là Trịnh Lam ở cùng Dư Việt.
Hơi ấm trong phòng vừa đủ, Trịnh Lam cởi áo khoác, hắt xì một cái thật to. Sau chuyến bay cả hai đều thấy mệt mỏi nên hai người tùy ý chọn giường, tự đi tắm rửa.
Trịnh Lam xong trước, cậu tựa trên giường xem tin nhắn trong nhóm, xác nhận tài liệu Trưởng khoa gửi một lần nữa rồi mới ngủ.
Đồng hồ báo thức kêu lúc bảy giờ sáng, Trịnh Lam và Dư Việt đều là người có giấc ngủ nông nên đã rời khỏi giường từ tiếng chuông đầu tiên. Do hôm trước phải dọn hành lý, lúc Trịnh Lam đánh răng mặc quần áo, thấy đau nhức khắp người nên cậu quay sang Dư Việt mượn một miếng cao, dán lên mới thấy đỡ hơn một chút.
Hai người soạn đủ đồ muốn mang theo, trời vẫn còn sớm nên cả hai xuống lầu ăn sáng.
Trong nhóm rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều dậy sớm, đang hẹn nhau xuống phòng ăn để ăn sáng. Trịnh Lam cúi đầu xem điện thoại, thang máy đến cũng không ngẩng đầu lên.
Đến khi nhấc chân định vào trong, cậu nghe Dư Việt kinh ngạc kêu lên: "Giám đốc Bùi?"
Chưa kịp phản ứng gì, Trịnh Lam đã sững sờ tại chỗ, chậm chạp không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên.
Bùi Yến mặc âu phục đứng trong thang máy, bên cạnh còn có Trần Gia Ngôn.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung trong một chớp mắt, Trịnh Lam dời mắt, cửa thang máy đóng lại vì thời gian mở ra quá dài. Trần Gia Ngôn bước lên trước một bước, giơ tay lên ngăn cửa đóng lại, nói với Trịnh Lam: "Mau vào đi."
Lúc này ba hồn bảy vía mới quay về, Trịnh Lam theo Dư Việt vào, Bùi Yến và Trần Gia Ngôn đều lùi một bước.
Cửa thang máy thuận lợi khép lại.
"Hôm nay hai bác sĩ tới để tham gia hội thảo nghiên cứu sao?" Trần Gia Ngôn phá vỡ sự im lặng trước.
"Vâng." Dư Việt trả lời lại, "Phải mất khoảng bảy ngày."
"Bọn tôi cũng đến công tác, phải ở lại lâu hơn." Trần Gia Ngôn nói.
Trịnh Lam không nói năng gì cũng không ổn, cậu nói: "Nghề gì cũng vất vả cả."
Lúc cậu nhìn về phía Trần Gia Ngôn, mắt có liếc qua Bùi Yến, người kia đang cầm di động nhìn cái gì đó, biểu cảm khá nghiêm túc.
Phòng ăn ở tầng hai nhưng Trần Gia Ngôn và Bùi Yến sẽ đến tầng bốn.
Bùi Yến tắt điện thoại, bắt đầu nói về một ít thuật ngữ trong ngành với Trần Gia Ngôn, chỉ số rất ít trong đó là Trịnh Lam thỉnh thoảng được nghe qua khi hợp tác với anh trong dự án kia.
Không gian trong thang máy nhỏ hẹp, lúc nói chuyện Bùi Yến cũng không cố ý hạ giọng xuống, lúc giọng nói vang lên sau lưng Trịnh Lam, không hiểu sao lại dấy lên cảm giác tê dại. Trịnh Lam tự trách bản thân quá kém cỏi, ngón tay bấm vào lòng bàn tay, trên mặt vẫn bảo trì sự lạnh lùng.
Trần Gia Ngôn chỉ "Ừ" vài tiếng thể hiện sự đồng ý, lúc tiếng thang máy vang lên, Trịnh Lam nhìn sang người đứng bên cạnh một chút, hai mắt Bùi Yến nhìn về phía trước, lướt qua vai của cậu rời đi.
Cửa khép lại lần nữa, qua một lúc Dư Việt mới nói: "Thật trùng hợp, lại gặp bọn họ nữa."
"Ừm." Trịnh Lam ừ cho có lệ.
Đúng là rất trùng hợp. Cậu và Bùi Yến gặp nhau là một sự trùng hợp, thời gian địa điểm, ly trà sữa kia, bộ quần áo, cả biện pháp giải quyết được đưa ra một cách vội vàng kia nữa, tất cả đã định sẵn là chỉ về phía Bùi Yến.
Cậu tự nuốt trăm ngàn vạn sầu muộn vào lòng, Bùi Yến làm lơ là việc khiến cậu khó chịu không thôi, Trịnh Lam thừa nhận điều này.
Ăn sáng xong, hội thảo chính thức bắt đầu.
Vị trí của Trịnh Lam là gần cuối cùng mới giành được, cậu ngồi ở hàng sau dựa vào hành lang, mở laptop ra tô tô vẽ vẽ, phần lớn thời gian vẫn là chuyên chú lắng nghe.
Hội nghị vốn đã vừa dài vừa buồn tẻ, sau khi được nghỉ ngơi mười phút, Trịnh Lam ra ngoài uống một hớp nước, hàn huyên với mấy đồng nghiệp đang hút thuốc ở khu bên cạnh về vài quan điểm một lúc, sau đó trở về cho buổi tiếp theo.
Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, một ngày đã kết thúc.
Mọi người lê thân thể mỏi mệt từ trong phòng họp ra ngoài, ai cũng ôm laptop trong ngực, quần áo nhăn nhúm, nhìn vẻ chật vật của nhau rồi lại cười lẫn nhau một tiếng.
Đến phòng ăn, họ bắt gặp một phòng họp lớn khác trên hành lang cũng đang ra.
Mỗi người đều mặc vest, đi giày da, cổ áo không một nếp gấp, áo quần thẳng thớm, sự sắc bén trong ánh mắt vẫn chưa tiêu tan.
"Đây là nơi hai công ty đang họp." Có đồng nghiệp nói.
Trịnh Lam nhìn phía xa xa một chút.
Người dẫn đầu phía bên kia là Đường Độ, hắn dáng cao chân dài, sải chân cũng rất lớn, trợ lý đi theo bên cạnh hắn cầm một chiếc máy tính bảng, phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn.
Trước giờ Trịnh Lam chưa từng gặp Đường Độ, hôm nay nhìn hắn, cậu thấy trên người hắn có khí chất còn sắc sảo hơn.
Chớp mắt lại nghĩ tới cảnh Bùi Yến nói mấy thứ khó hiểu trong thang máy.
Có người thở dài: "Đều là họp cả một ngày, sao người ta lại có thể giữ vững tinh thần như vậy nhỉ."
Người bên Hoa Chu lũ lượt đi qua, Trịnh Lam không thấy Bùi Yến mà cũng không thấy Trần Gia Ngôn, cậu liền thở phào một hơi.