Edit: VeristBeta: Chenzi* * *Bùi Nguyên thầm rủa một tiếng, hắn không muốn để ý đến ông ta, kề sát vào Bảo Ninh đang tựa trêи thành giường, hắn muốn tiến thêm một bước.Khâu Minh Sơn càng thêm sốt ruột, gõ cửa: "Nguyên nhi, ta biết con ở bên trong, sao con không trả lời?""Tướng quân gọi chàng đấy." Bảo Ninh đẩy ngực Bùi Nguyên, nàng thở phào nhẹ nhõm: "Nhất định có chuyện quan trọng, chàng đi nhanh đi."Nàng đã uống không ít rượu, gương mặt bắt đầu nóng lên, hơi thở ngọt ngào của nàng thoang thoảng chút hơi men.Bùi Nguyên cắn răng, bàn tay ở trong vạt áo của Bảo Ninh lưu luyến không rời, hắn vừa kìm nén vừa cắn má nàng rồi đứng dậy, choàng áo khoác đi ra ngoài.Bảo Ninh nhìn bóng lưng của hắn, nói thầm một tiếng "nguy hiểm thật".Nàng và Bùi Nguyên đã quen với việc thi thoảng ôm hôn, nhưng đối những hành động quá mức thân mật đến này, nàng không muốn kháng cự mà chỉ có chút lo lắng.Mà Bùi Nguyên đã khiến nàng đau.Bảo Ninh đang suy nghĩ vài chuyện, bụng nàng đã no, người hơi uể oải buồn ngủ vì rượu, nàng nằm trêи giường ngây ngốc một lát, không bao lâu đã ngủ thϊế͙p͙ đi.Suy nghĩ cuối cùng của nàng là: Bùi Nguyên chưa cho nàng rửa chân? Nàng vẫn còn tức giận đấy, ngày mai không thể tha cho hắn dễ dàng như vậy.* * *Bùi Nguyên nhẹ nhàng kéo cửa ra, hắn chỉ mặc một bộ y phục màu trắng bên trong, có chút nếp nhăn, còn dính vài vết nước do lúc cho Bảo Ninh uống rượu đã làm rớt lên, hắn tùy ý khoác áo ngoài lên vai, ánh mắt còn loáng thoáng tia ɖu͙ƈ vọng chưa vơi.Bùi Nguyên vuốt lông mày, khàn giọng hỏi: "Chuyện gì?""Nguyên nhi, vừa rồi con vào nhà lao, chém tay phải của Chu Giang Thành?" Khâu Minh Sơn lòng dạ rối bời đứng tại chỗ, không có chú ý đến sự khác thường của Bùi Nguyên, ông ta "Ai" một tiếng rồi đấm vào cột cửa: "Sao con không thương lượng với ta?""Việc này đáng để thương lượng với ngươi?" Bùi Nguyên cười lạnh: "Hắn điên loạn chạy lại gần phu nhân ta, muốn hăm dọa nàng, chẳng lẽ ta phải thương lượng với ngươi?""Tốt xấu gì hắn cũng là thống soái! Sao có thể tùy tiện như vậy, cứ như thế mà xử phạt hắn, Nguyên nhi, con làm việc quá hung ác tàn nhẫn, sao có thể bất chấp hậu quả như vậy!"Khâu Minh Sơn than thở: "Tính tình mẫu thân con ôn nhu như thế, sao con không giống nàng dù chỉ một chút.." Ông ta nói một nửa, ý thức được bản thân đã nói sai, lập tức im miệng, ngẩng đầu nhìn thần sắc của Bùi Nguyên.Nụ cười của hắn dần tắt, thay vào đó là dáng vẻ lạnh nhạt.Khâu Minh Sơn nghĩ ngợi giải thích: "Ta không trách con không tốt.."Bùi Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, trong mắt hiện lên sự thất vọng và oán hận, nói với ông ta từng câu từng chữ: "Ngươi đối xử với người bất kính như vậy, sao còn không biết xấu hổ mà nhắc đến tên người, ngay trước mặt nhi tử của người?"Trong mắt Khâu Minh Sơn chợt lóe lên tia áy náy, ông ta há miệng, dường như muốn nói điều gì đó nhưng bị Bùi Nguyên cắt ngang."Chu Giang Thành không đáng để trọng dụng, hắn có thể luyện binh nhưng hữu dũng vô mưu, còn về Trương Phi, dùng hắn làm soái chắc chắn thành đại sự, Hổ Phù chắc chắn không xảy ra chuyện.
Tướng quân, mười năm trước ngươi làm mưa làm gió, sao hiện tại lại cứ lưu luyến như thế, nhu nhược không chịu chấp nhận sự thật? Chu Giang Thành lẽ ra phải chết từ sớm, huống hồ ta chưa lấy mạng của hắn, chỉ là chặt cái tay mà hắn đã đụng vào phu nhân của ta thôi."*Hữu dũng vô mưu: Là một câu thành ngữ nêu lên mối liên hệ giữa sức mạnh & trí tuệ.
Có nghĩa là chỉ cậy vào sức mạnh, lòng dũng cảm, nhưng lại thiếu đi sự mưu trí, tính toán.
"Người Hữu dũng vô mưu, ắt khó thành đại sự".Khâu Minh Sơn á khẩu không trả lời được, hai người giằng co một hồi ở cửa ra vào, Bùi Nguyên quay người: "Không có chuyện gì khác thì về ngủ đi."Khâu Minh Sơn vội la lên: "Tại sao con không thể nói vài câu với ta?""Không thể." Ánh mắt Bùi Nguyên lướt qua người ông, mệt mỏi nói: "Ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta."Lúc này Khâu Minh Sơn mới chú ý tới dáng vẻ của hắn, y phục hắn hơi xốc xếch, trêи người dường như thoang thoảng mùi rượu, ông ta lúng túng, lui về sau một bước: "Ta.."Bùi Nguyên không chờ ông ta nói xong, đóng chặt cửa rồi vào phòng.* * *Cửa đập một tiếng thật lớn, lông mày Bảo Ninh nhíu lại, chớp mắt đã bừng tỉnh, nàng trở mình, nhìn Bùi Nguyên đang đi tới.Đầu tiên hắn đi đến ngăn tủ bên cạnh, giống như muốn lấy vật gì đó, thấy nàng trở mình liền đi tới ngồi bên cạnh nàng nói: "Đánh thức nàng rồi?""Ừ." Bảo Ninh mơ màng trả lời, đầu nàng choáng váng, tay nàng đưa lên che đi ánh sáng trước mắt, dáng vẻ nũng nịu nói: "Ta muốn đi ngủ."Bùi Nguyên đi thổi đèn, lấy một cái hộp nhỏ màu đen, rồi lại ngồi bên cạnh nàng.Hắn mân mê cái hộp nhỏ, ổ khóa kêu cạch cạch, nhưng hắn vẫn không chịu mở ra, Bảo Ninh nâng mí mắt nhìn vẻ mặt của hắn, Bùi Nguyên dường như đang rất nghiêm túc.Trong chốc lát Bảo Ninh nhớ tới, lúc ấy ở tiểu viện, sau khi gặp mặt Khâu Minh Sơn, Bùi Nguyên cũng đem cái hộp này ra, ngồi trêи giường nhìn một hồi lâu.Trong đó dường như cất giữ bí mật của hắn.Bảo Ninh lẩm bẩm lên tiếng: "Chàng làm gì vậy?"Bùi Nguyên dừng tay lại, cất hộp ở một bên, nằm sấp trêи người Bảo Ninh, ngón cái vuốt ve gương mặt của nàng: "Ninh Ninh, trò chuyện với ta một chút."Bảo Ninh cảm thấy hơi ngứa, cũng cảm thấy hắn thật phiền, nàng kéo chăn che đầu, giọng nói rầu rĩ: "Ngày mai rồi nói, ta muốn đi ngủ."Bùi Nguyên kéo chăn của nàng xuống, ngón tay chọt vào đôi má mềm mại của nàng: "Nàng đang say phải không?""Chàng thật phiền." Giọng điệu Bảo Ninh mềm mại, nàng kháng cự đẩy mặt Bùi Nguyên ra, "Nếu chàng không ngủ, thì đi ra ngoài đi, đừng làm phiền ta."Bùi Nguyên trầm mặc thật lâu, Bảo Ninh tưởng hắn muốn ngủ, nhưng hắn bỗng nhiên ghé sát miệng vào tai nàng, thấp giọng hỏi: "Nếu nàng biết ta là người như thế nào, nàng có tiếp tục ở bên cạnh ta không?"Bảo Ninh nghe không rõ, à ừ cho qua chuyện."Ta đã từng giết rất nhiều người, rất nhiều, người tốt cũng giết, xấu cũng từng giết.
Nàng có biết không?"Bùi Nguyên tiếp tục nói: "Thật ra lúc đó ta nói ra ngoài lấy đồ ăn, nhưng ta đã lừa gạt nàng, ta còn đi đến chỗ khác, ta đã chém một cái tay của Chu Giang Thành.
Bây giờ hắn vẫn chưa chết, nhưng chẳng mấy chốc sẽ chết thôi, ta đang nghĩ, nếu hắn chết, có nên ném hắn tới bãi tha ma cho chó ăn không?""Hình như không khác biệt lắm so với cái chết của Phùng Vĩnh Gia, Phùng Vĩnh Gia, nàng còn nhớ hắn không, ta đã trói tay chân của hắn lại, rồi ném vào mộ hoang.
Chắc hẳn hắn sẽ tự dọa mình đến chết, nếu không thì sẽ bị sói hay chó gì đấy ăn.
Ta không cảm thấy hắn đáng thương, hắn đáng phải chết, nhưng có lẽ nàng sẽ thương hại hắn, đúng không?""Còn có Từ Nghiễm, hắn đã bị chém làm đôi, thừa dịp lúc hắn còn chưa chết, ta đã mồi lửa rồi đốt hắn."Bùi Nguyên nói rất nhỏ, dường như vừa muốn để nàng nghe thấy nhưng cũng không muốn.Giọng nói hắn chậm rãi, Bảo Ninh đã ngủ thϊế͙p͙ đi, hô hấp rất bình ổn, Bùi Nguyên nhìn thấy ngực nàng chập trùng, khẽ cười, cảm thấy yên tâm.Từ sâu trong lòng, hắn thật sự không muốn Bảo Ninh biết.Người như hắn, ai cũng nhìn với ánh mắt chán ghét, tên điên, Diêm La, ác quỷ chuyển thế, từ lâu Bùi Nguyên đã quen với kiểu gọi đấy, nhưng hắn sợ rằng Bảo Ninh cũng nhìn hắn như vậy.Bùi Nguyên nhớ tới đêm hôm đó, Chu Giang Thành ngã trêи mặt đất, lúc hắn rút kiếm kề cổ Chu Giang Thành, Bảo Ninh đã rất hoảng sợ.
Có lẽ nàng cũng sẽ sợ hắn như vậy.Không nghĩ rằng, có ngày hắn phải giả vờ để lừa nàng.Ngón trỏ của Bùi Nguyên quấn quanh lấy tóc nàng, nói nhỏ: "Ta là người tàn nhẫn sao?""Mẫu thân của ta chết rồi, vì lúc đó ta đã không cố hết sức để bảo vệ người." Bùi Nguyên hôn lên mặt Bảo Ninh, "Ta không thể đứng nhìn chuyện đó lặp lại lần nữa, cho nên, dù ai có ý nghĩ làm tổn thương đến người ta trân quý, ta đều phải đi trước bọn hắn một bước, giết chết bọn hắn, đồng thời dùng cách đau đớn nhất để trừng phạt.""Trêи đời này, kẻ yếu tất sẽ bị chèn ép, làm sai thì phải trả giá đắt, kẻ mạnh mới là kẻ có quyền quyết định sinh tử.""Bảo Ninh, nếu có một ngày nàng phát hiện, những lời đồn bên ngoài kia đều là thật, trêи tay của ta đã nhuốm đầy máu tươi, ta là tên điên, vốn dĩ ta không phải là người hiền lành ôn nhu như nàng hy vọng, đừng chán ghét những chuyện ta từng làm..
Đừng rời xa ta."Bùi Nguyên nhẹ nhàng cắn vành tai nàng: "Ta đã từng nói, ta sẽ không bao giờ làm nàng tổn thương."Hắn nói những lời này như tự nhủ chính mình, Bảo Ninh thì bình thản ngủ, chỉ có một con cừu nửa tỉnh nửa mê cùng một con chó đang thức nghe hắn nói.Bùi Nguyên cảm thấy mình thật buồn cười, thiếu nữ mơ mộng về chuyện tình yêu như nàng, vốn dĩ không hề giống hắn.Đôi khi hắn không thể che giấu cảm xúc, sự đè nén yếu ớt của hắn sẽ bùng cháy trong chốc lát.
Hắn vốn cũng không phải là người bình thường, hắn cực kỳ cố chấp, không quan tâm đến thiện ác, đối với sinh tử cũng coi nhẹ, hắn có khi tốt, có khi xấu, toàn thân nhuốm máu khiến người ta cảm thấy buồn nôn, cho dù không tàn phế, thì cũng đã được định sẵn là người sống trong đáy vực sâu.Bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt.* * *Sáng ngày hôm sao, Bảo Ninh tỉnh dậy muộn, nàng quả thật không thể uống dù chỉ một giọt rượu, sau khi đứng lên vẫn cảm thấy choáng váng, cũng có thể là do tối hôm qua ngủ không ngon.Bùi Nguyên cứ lải nhải không ngừng, nàng không nghe rõ một chữ nào, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ thì lại mơ thấy một đám hòa thượng niệm kinh khiến nàng ngủ không ngon giấc.Trời đã hửng sáng, những tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua lớp giấy mỏng trêи cửa sổ, rọi vào mặt nàng, ánh sáng rất dễ chịu.
A Hoàng đã ăn cơm no, chổng ʍôиɠ lên dúi vào cổ nàngBảo Ninh bỗng nhìn sang bên cạnh, sờ vào chỗ nằm của Bùi Nguyên, giật mình vì nơi này rất lạnh, hắn đi đã lâu rồi.Bảo Ninh hốt hoảng, vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt tủi thân không hiểu nổi.
Hôm qua hắn còn nói tốt với nàng, mấy ngày nay nếu không có việc gì nên sẽ luôn ở bên cạnh nàng, chỉ chớp mắt lại nói không giữ lời, không biết chạy đi đâu.Một mùi sữa ngọt ngào thoang thoảng truyền đến, A Hoàng ngửi thấy mùi sữa trước, ngước cổ lên đi ra bên ngoài nhìn, con cừu nhỏ đứng ngoài cửa be be gọi, đó là thức ăn của nó.Bảo Ninh bước xuống giường với vẻ mặt hoài nghi, nắm lấy cột cửa nhìn ra phía ngoài, thấy bóng lưng vững trãi của Bùi Nguyên, hắn ngồi trêи ghế ngoài cửa, đưa lưng về phía của nàng, trong ngực là con cừu nhỏ kia, động tác cho nó uống sữa cứng nhắc.Lưu ma ma ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, ngài chậm một chút, chớ làm phỏng đầu lưỡi của nó.""Sao lại yếu như vậy." Bùi Nguyên không kiên nhẫn, "Ngươi đến phòng bếp lấy ống xả dầu về đây, nhét vào bên trong miệng nó rồi đổ sữa vào.""Ôi, không được không được." Lưu ma ma liên tục xua tay, "Cừu nhỏ chưa đầy tháng đâu, huống hồ nó còn đang bị bệnh, sao có thể dùng cách của vịt để làm với nó."Bùi Nguyên nói: "Cứ múc một muôi như thế này, đến khi nào mới xong.""Một khắc đồng hồ sẽ xong, phu nhân vẫn luôn cho nó ăn như thế." Lưu ma ma cẩn thận nói với hắn, "Tứ hoàng tử, ngài kiên nhẫn chút, đợi chút nữa phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ rất vui."Bùi Nguyên "ừm" một tiếng, vỗ vỗ mặt cừu nhỏ: "Há miệng nào, uống một ngụm đi."Bảo Ninh nhịn không được cười ra tiếng, A Hoàng "uông" một cái, lao đến trước mặt Bùi Nguyên, hai móng vuốt cào lấy đầu gối của hắn, đầu giơ cao lên cũng muốn ăn.Bùi Nguyên kêu Lưu ma ma ôm nó ra chỗ khác, ngăn cừu nhỏ trong ngực đang muốn chạy trốn, hắn nhìn về phía Bảo Ninh, cằm có chút giơ lên, ghét bỏ nói: "Nàng cho ta việc tốt gì đây, vừa sáng sớm đã không được ăn cơm, còn phải cho tiểu súc sinh này uống sữa trước."Bảo Ninh giấu nửa gương mặt sau cửa, cười với hắn: "Chàng nhìn đi, nó đáng yêu lắm."Bùi Nguyên cúi đầu, ngón tay gãi gãi lỗ tai con cừu nhỏ: "Cứ xem là vậy đi."Hắn lại ngẩng đầu: "Nhưng không đáng yêu bằng nàng."Bảo Ninh cười vui vẻ hơn.
Lưu ma ma chưa từng thấy hai người tán tỉnh công khai như vậy.
Khuôn mặt già nua của bà đỏ bừng, nhanh chóng lui xuống."Đừng cười ngốc như thế nữa, mau ra đây rửa mặt chải tóc." Bùi Nguyên nhướn mày nhìn nàng: "Ăn cơm xong ta dẫn nàng đi chơi.".