*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên này, vốn đang thoải mái ngồi nghỉ trong xe bảo mẫu xem phát sóng trực tiếp thì Văn Khê phải đón chó robot Thính Thính, tiếp đó lại nhận được điện thoại của tổ chương trình.
"Chào cậu Văn, chuyện là vậy, chỗ tôi tạm thời thiếu một NPC, hy vọng cậu có thể giúp đỡ hỗ trợ biểu diễn có được không?"
Văn Khê hỏi: "Là NPC gì, cần lộ mặt không?"
"Không cần không cần, cậu chỉ cần diễn vai vu sư ác ma, là người giữ chìa khóa vàng cuối cùng, tuyên bố nhiệm vụ, sau đó biểu diễn phá giải chú thuật trên hộp báu là được."
Văn Khê đồng ý, vì thế một lát sau, cậu mặc trên người áo choàng đen, trên đầu cũng đội mũ choàng, nửa khuôn mặt bị mặt nạ vu sư che khuất, chỉ còn thấy đôi mắt và nửa cằm duyên dáng.
Cằm và một đoạn cổ của cậu càng trắng đến phát sáng dưới mũ choàng đen, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vết tím nhạt trên làn da ẩn trong lớp quần áo của cậu.
Sau khi hóa trang xong, Văn Khê được dẫn đến nơi làm việc của mình: Một đình hóng gió hình bát giác*.
*Đình bát giác:
Lúc bấy giờ, xung quanh đình hóng gió được phủ lụa trắng mỏng phấp phới bay trong gió, bên trong có một cái ghế dựa, một cái bàn và thêm một Văn Khê.
Trên bàn bày một đống động vật nhỏ làm bằng tre trúc, cùng với một vài thứ đã được chuẩn bị sẵn, tất cả những thứ này đều dùng để cho bọn trẻ làm nhiệm vụ.
Xem ra vu sư ác ma này là người yêu thích mặt hàng tre trúc nhỉ?
Đình hóng gió vừa thông gió vừa che nắng nên rất mát mẻ, Văn Khê tiếp tục lấy điện thoại ra xem phát sóng trực tiếp.
Bọn trẻ không có "bàn tay vàng" giúp đỡ nên giống như ruồi không đầu bay loạn xạ đi tìm chìa khóa, khiến nhiều tình huống phát sinh. Mễ Mễ nhớ dì Tưởng dặn dò mọi người phải luôn đi chung với nhau, nhưng cô bé chỉ có thể dắt tay Tịnh Tịnh, những người khác luôn không thấy tăm hơi.
Mễ Mễ suýt chút nữa bật khóc, may mà sân nhỏ cũng dễ tìm người, sau đó cô bé phát hiện Eric và Mao Mao chỉ đi theo Thủy Thủy, vì thế cô bé cũng đi theo Thủy Thủy, như vậy tổ năm người sẽ không lạc mất nhau rồi.
Không ngờ đầu nhỏ thông minh của Thủy Thủy lại bị bệnh mù đường, sau khi xoay ba vòng trên vòng quay ngựa gỗ thì mệt đến nỗi không muốn đi nữa. Eric ở bên cạnh bé xung phong cõng bé, Thủy Thủy bèn leo lên lưng cậu bé, Eric đỏ mặt đi về phía trước nhưng chân của Thủy Thủy vẫn còn kéo lê trên đường.
Đến cuối cùng, cả hai đều đều nằm sấp xuống đất, kết thúc việc tra tấn lẫn nhau.
Mao Mao cũng ngồi xổm xuống, cậu nhóc dễ dàng nhấc Thủy Thủy cõng lên, tư thế cõng của cậu nhóc rất đúng chuẩn, đôi tay lót ở dưới mông của Thủy Thủy, hai cánh tay kẹp chân bé lại để bé thoải mái nằm.
Bé lười Thủy Thủy cứ như vậy được cõng suốt chặng đường, Eric thấy thế nhưng vẫn không yên tâm nên luôn đi qua đi lại xung quanh hai người, có khi còn giơ tay ra đỡ một chút.
Bà Kim ngồi bên ngoài xem phát sóng trực tiếp cảm động muốn khóc, đây là lần đầu tiên bà ta thấy con mình yên tĩnh không gây ầm ĩ trong thời gian dài như vậy, không phải nói chứ, lúc Eric bụ bẫm không gây rối thật sự có vài phần đáng yêu.
Bọn trẻ bên này vừa hòa đồng vừa chồng chất điểm cười, nhưng bên tổ người lớn lại không yên lành như thế.
Bọn trẻ chỉ cần chơi một vài trò chơi nhỏ là có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ của người lớn thì nhiều hơn: Nào là cõng người lấy nước, nào là chơi dán thạch cao*, biểu diễn tài năng blah blah, làm xong nhiệm vụ thì mới lấy được một hộp báu nhỏ cỡ bàn tay.
(*Dán thạch cao: Một trò chơi tập thể thường dành cho học sinh, giống trò dán giấy. Tất cả học sinh ngồi hoặc đứng cách nhau một khoảng thành hình vòng tròn, bắt đầu bằng hai người, một người cầm miếng dán và một người đuổi theo. Người chạy trốn có thể thoát ra bằng cách dán miếng dán vào người khác, người đó sẽ bị thay thế trở thành đối tượng bị truy đuổi. Nếu kẻ chạy trốn bị bắt sẽ đổi vai với kẻ đuổi theo – Editor: Mình tìm được cách giải thích như vậy và cũng có xem clip trò chơi này, mọi người muốn biết có thể tìm từ khóa "贴膏药游戏" để xem nhé, mình không biết dùng từ nào thích hợp hơn cho tên trò chơi này nên vẫn để sát nghĩa nhất.)
Nhưng mọi người vẫn chơi rất vui vẻ, khoảng cách giữa mọi người lập tức được kéo gần hơn phân nửa, càng chơi càng ăn ý với nhau.
Sau cùng, tổ người lớn tìm được toàn bộ hộp báu, thắng lợi trở về, nhóm bọn trẻ cũng đi tới bước cuối cùng ― Vu sư ác ma.
Năm đứa trẻ đứng trước đình bát giác, chần chừ không dám tới gần.
"Đó là chỗ gì vậy?"
"Giống chỗ ở của công chúa."
"Có cái người đen đen ngồi trong đó, là công chúa sao?"
Thủy Thủy nằm trên lưng của Mao Mao, bé con nghiêm túc nhìn chằm chằm bóng người bên trong đình hóng gió đen như mực một lúc, bỗng nhiên bé con reo lên: "Là ba ba của mình!"
"Nhanh lên nhanh lên." Thủy Thủy nhúc nhích, hối thúc ghế ngồi của mình.
Mao Mao cẩn thận cõng bé chạy qua, những người khác cũng chạy theo phía sau.
"Xin chào, các bạn nhỏ." Một giọng nói cực kỳ xa lạ với Thủy Thủy vang lên.
Thủy Thủy bất chợt ngả người ra sau, Mao Mao phanh gấp lại, ngừng ở trước đình hóng gió, lụa trắng bị gió thổi tung phất lên người hai đứa bé, làm bọn trẻ bị cuốn vào.
"Hoan nghênh đi vào lều trại của vu sư ác ma, xin mời vào."
Vu sư nở một nụ cười tà ác, đôi tay đùa nghịch những món đồ bằng trúc trên bàn, thành công khiến cho bọn trẻ bị dọa đến lùi bước.
[Má ơi, cái tay này, cái tay này! Tui có thể!]
[Đây là ai, để tui tới bảo vệ nụ cười nửa miệng này cho!]
[Là Văn Khê đúng không đúng không, tui nghe Thủy Thủy kêu ba ba.]
[Nhìn Thủy Thủy mở to mắt nghi hoặc kìa, có thể là nhận sai rồi.]
[Đây là Văn Khê đóa! Xem kỹ đi, cái tay này nè, cậu ta đổi giọng đó!]
[A a a a a a tháo mặt nạ của cậu ta xuống cho tui, để đứa quê mùa như tui biết thế nào là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ đi nào~]
[Không thấy được anh đẹp trai, bà có thể coi tay của ảnh cho đỡ thèm đi.]
Thon dài trắng tinh, từng ngón từng ngón tinh tế đầy đặn, đôi tay này giống như được chạm khắc từ khối ngọc thạch, là tác phẩm nghệ thuật nên được chiêm ngưỡng và bảo vệ, là đôi tay hoàn mỹ không chút tì vết.
Hiện tại, đôi tay đẹp đến mức không từ ngữ nào diễn tả được đang chơi đùa lung tung các món đồ chơi bằng trúc trên bàn.
[Văn Khê đang làm gì vậy, ha ha ha cậu ta đang nói bừa sao?]
[Xác định là Văn Khê á?]
"Đã sắp đến bữa trưa, các hoàng tử và công chúa nhỏ định tiếp tục lãng phí thời gian nữa à?" Pháp sư ác ma vươn chiếc lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi dưới, giọng nói trầm thấp từng bước dẫn dụ: "Nếu hoàn thành nhiệm vụ của ta, không chỉ có thể lấy được chìa khóa vàng cuối cùng mà còn được ta hỗ trợ, giúp các ngươi mở khóa phong ấn của hộp báu."
[Má ơi, ảnh được đó.]
[Làm sao đây, tui cảm thấy ảnh đang dụ dỗ tui!]
[Là show trẻ em phải không, tui đang xem show trẻ em đúng không hả?]
[Xin lỗi, đầu óc tui bị hư rồi, xin ngài ác ma tới dẫn tui đi đi.]
[Á, não tui tê liệt rồi, ảnh quyến rũ quá đi~]
"Ba ba!" Thủy Thủy lại kêu một lần nữa, bé con dẫn đầu chạy vào: "Chú nhất định là ba ba của con biến thành!"
Thủy Thủy ôm chân Văn Khê, bé ngẩng đầu nhỏ tủi thân nhìn cậu, cặp mắt màu xanh lam ướt át mở to, làm người ta có cảm giác như "Nếu chú nói không phải con sẽ khóc cho chú xem".
Văn Khê "phụt" một tiếng, khí thế trên người bay sạch: "Đứng yên nào, lại đây, làm nhiệm vụ."
[Ha ha ha ha ha vì ba ba bất chấp tất cả.]
[Bàn về việc lên show trẻ em biểu diễn kỹ thuật diễn, coi như diễn cho kẻ mù xem.]
[Không phải nói chứ, Văn Khê tuyệt đối là người có kỹ thuật diễn tốt nhất trong này.]
[Quá đáng, dù sao cũng đều là diễn viên, NPC làm sao so được.]
Nhiệm vụ "Nhìn vật phẩm đoán tên động vật" hoàn thành xuất sắc, hai tổ tụ lại, Văn Khê lại biểu diễn một màn giải trừ phong ấn hộp báu, thành công lui xuống.
Lúc cậu trở về xe bảo mẫu thì đã là giữa trưa 12 giờ.
"Cậu Văn, chúng ta đi ăn ở đâu?" Tài xế hỏi.
"Đi khách sạn."
Nhà của Eric sắp xếp khách sạn năm sao ở gần đây, Văn Khê được xếp ở trong một phòng lớn gồm một phòng khách và hai gian phòng ngủ, đủ cho cậu và Thủy Thủy mỗi người một gian.
Dấu vết trên người cậu vẫn còn chưa tan, cậu sợ làm bé con sợ nên định không ngủ chung với Thủy Thủy.
Trên livestream, hộp báu mở ra những món ăn ngon đặc sản kinh điển của Bạch thị, bọn nhỏ bắt đầu ăn cơm trưa, Văn Khê cũng gọi đại mấy món ở khách sạn kêu ship lên phòng cho cậu rồi mới mở Weibo.
Sau đó thì thấy đề tài # Tay của Văn Khê # đã lên hot search.
Văn Khê:...
Thể chất này của cậu lạ lùng ghê, lộ cái tay thôi mà cũng lên hot search nữa.
Văn Khê đã xem thường sức hấp dẫn của cơ thể cậu, cho dù là người thân sĩ như Tưởng Trạm Bạch còn khó có thể chống cự cực phẩm như vậy mà. Con người của thời đại bây giờ đều vô cùng thích cái đẹp, chiêm ngưỡng cái đẹp là bản năng của mọi người, cho nên tay của cậu được đánh giá rất cao.
Ăn xong bữa trưa, cậu lại xem phát sóng trực tiếp, bọn Thủy Thủy đang chơi các trò chơi trong nhà, thấy bọn trẻ ỉu ỉu xìu xìu nên mọi người tạm thời trải chăn và thảm lông ngay tại đại sảnh để cho bọn trẻ ngủ trưa, còn người lớn thì ra ngoài hoạt động một lúc.
Văn Khê cũng chuẩn bị ngủ một giấc.
Bên kia, trong khi mở họp, Tưởng Trạm Bạch mở điện thoại, đeo tai nghe lên xem livestream «Bé Con Tới Rồi».
Đây là lần đầu tiên anh làm việc riêng khi đang đi làm, anh cũng không biết tại sao, một lớn một nhỏ mới ra ngoài nửa ngày thôi mà anh đã vô cùng nhung nhớ.
Sau đó đột nhiên anh nhìn thấy Văn Khê lên sân khấu.
Gần như người mặc đồ đen vừa xuất hiện là anh đã nhận ra ngay, đây chính là Văn Khê.
Nhan khống ẩn hình – Tưởng Trạm Bạch dám vỗ ngực đảm bảo, anh chưa từng gặp người nào xinh đẹp hơn Văn Khê hết.
Cậu không chỉ có ngũ quan đẹp, mà từng bộ phận trên cơ thể có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, xương cốt đều có mùi thơm, đặc biệt là đôi tay này, cho dù hóa thành tro thì anh vẫn nhận ra được.
Tưởng Trạm Bạch dời mắt khỏi điện thoại.
Anh cảm thấy sự chú ý của anh đối với Văn Khê đã vượt qua ngoài mong đợi, rõ ràng ngay từ đầu anh còn có chút phản cảm, chỉ muốn xem cậu như một bạn giường để giải quyết bệnh nghiện mùi hương, chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng mà thôi.
Nhưng hiện tại, mặc dù chỉ nhìn thấy đôi tay cũng khiến cho lòng anh ngứa ngáy không chịu nổi.
Văn Khê quả là đã bật lên tất cả chốt mở ham muốn trên người anh, khiến anh trở nên không còn là chính mình nữa.
Rất nguy hiểm.
Tưởng Trạm Bạch luôn tự tin với năng lực tự chủ tuyệt vời của mình, cả đời này sẽ không rơi vào con đường tình yêu, nhưng anh không bao giờ nghĩ đến sự ham muốn cháy bỏng không liên quan đến tình yêu này là do đâu mà ào ạt tới.
Qua một lát, Tưởng Trạm Bạch lại nhịn không được xem màn hình điện thoại, anh chăm chú nhìn đôi tay được áo choàng đen làm tăng thêm vẻ đẹp như bạch ngọc, giờ đây anh hoàn toàn không còn nghe mọi người đang nói gì trong cuộc họp nữa.
Sau khi tan họp, Tưởng Trạm Bạch gọi bí thư Tần tới: "Buổi chiều có lịch trình gì không?"
Bí thư Tần: "Có vụ tranh chấp hợp đồng với Tôn thị, trước đó đã sắp xếp mở họp với đoàn luật sự."
Tưởng Trạm Bạch: "Tôn thị...Đẩy đến chiều thứ hai đi, cho đoàn luật sư nghỉ ngơi, sắp xếp trực thăng, tôi muốn đến Bạch Thị."
Bí thư Tần cực kỳ ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, anh ta không hỏi câu nào mà lập tức liên hệ trực thăng riêng.
Anh ta không chỉ liên hệ trực thăng riêng mà còn liên hệ với tài xế của Tưởng Duyệt Y, biết được địa chỉ khách sạn của bọn họ, đến khi Tưởng Trạm Bạch tới Bạch Thị thì tài xế đến đón trực tiếp chạy xe tới khách sạn Văn Khê đang ở.
Lúc này, Văn Khê đang nằm trên giường ngủ rất sâu.
Tưởng Trạm Bạch tới khách sạn, dựa vào quan hệ bạn đời lấy được thẻ phòng của Văn Khê rồi đi thang máy thẳng lên lầu.
Gối đầu hơi mềm, giường đệm cũng mềm hơn so với trong nhà nên Văn Khê ngủ không thoải mái lắm. Cậu hơi cau mày, đôi tay ôm lấy gối đầu, rõ ràng ngủ không yên ổn nhưng vẫn cố chấp không chịu tỉnh.
Cậu nghĩ gần đây cậu rất mệt mỏi, có hai buổi tối bị làm gần như suốt đêm còn chưa bù đủ giấc nên đương nhiên có cơ hội là muốn ngủ.
Chất lượng giấc ngủ quá kém, cậu nằm mơ thấy đủ thứ lộn xộn, lúc cậu mở mắt ra còn thấy có gì đó sai sai, thậm chí còn cảm thấy hình như mình vẫn còn trong mơ.
Nếu không thì tại sao cậu lại thấy vai chính công vô cùng thân sĩ cực kỳ cấm dục trong lời đồn, mẹ nó đang quỳ gối trên mép giường cậu, liếm tay của cậu hả?
Văn Khê hết hồn, cậu nhanh chóng rút móng vuốt của mình về, theo bản năng la lên: "Anh, anh biến thái!"