Vốn dĩ Văn Khê tìm đạo diễn Minh ký hợp đồng, nghĩa là đã định đầu tư bộ phim của ông ấy.
Trên bàn cơm, mọi người đều không dám động đũa, bởi vì Văn Khê mới vừa lấy hợp đồng ra thì Minh Thiên Nhạc đã xúc động không chịu nổi.
Do đó mọi người chỉ có thể bị Minh Thiên Nhạc nước mắt nước mũi nghe ông ấy kể về biến cố trong nhà, gọi tên con trai nói mình rất hối hận, nói rằng có lỗi với vợ mình, nói về mấy năm gian khổ gần đây.
Ông ấy không uống rượu nhưng đã tự say, Văn Khê nghe cũng không nhịn được sự chua xót.
Một nhân vật lừng danh nhưng cô độc, nhìn còn thê thảm hơn so với những kẻ ăn xin bên lề đường, càng khiến người khác cảm thấy thổn thức. Mấy năm nay đạo diễn Minh không quay được bộ phim nào, một mình vừa chăm sóc vợ vừa phải đi tìm việc làm, tuổi lớn nên cũng không dễ tìm được việc, chỉ có thể làm công việc bán thời gian như nhân viên giao cơm, bán nước, phát tờ rơi...
Càng thêm cảm tính, năng lực cộng tình cao – Lâm Thanh Ngư đã khóc đến nghẹn ngào, Diệp Miện ngồi bên cạnh, vẻ mặt bất lực đưa khăn giấy cho cậu ta.
Minh Thiên Nhạc cũng không muốn đào bới vết thương máu chảy đầm đìa cho người xa lạ xem, như vậy quá bất lịch sự và mất mặt.
Nhưng ông ấy hoàn toàn không kiềm chế được chính mình.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy hợp đồng, ông ấy biết mình lại có tiền, vợ ông ấy được cứu rồi, chỉ cần bộ điện ảnh này được quay một cách thuận lợi thì dần dần mọi thứ sẽ tốt lên.
Ông ấy muốn chuộc tội cho chính mình, muốn thông qua bộ phim kêu gọi quần chúng quan tâm nhiều hơn tới bệnh trầm cảm, muốn kịp thời cứu lại những người vẫn chưa đi đến bi kịch như trong cuộc đời của ông ấy.
Kịch bản được đưa ra, Minh Thiên Nhạc ngồi tại chỗ hòa hoãn lại cảm xúc của mình, còn Lâm Thanh Ngư vừa xem vừa khóc, nhìn dáng vẻ còn kích động hơn cả Minh Thiên Nhạc.
Văn Khê và Diệp Miện cũng quay đầu nhìn cậu ta.
Còn Tưởng Trạm Bạch nhìn cậu ta...như đang nhìn một kẻ bị tâm thần.
Năng lực cộng tình của anh quá thấp, loại người như anh là kiểu dù có xem phim bi kịch thảm thiết cũng sẽ không bao giờ khóc.
"Xin, xin lỗi." Lâm Thanh Ngư khép kịch bản lại, cậu ta mới xem chưa đến 5000 chữ thì đôi mắt đã khóc sưng lên rồi: "Đạo diễn Minh, ông thật sự, rất, rất giỏi! Rõ ràng kịch bản này rất dịu dàng, nhưng không biết tại sao lại rất muốn khóc, cực kỳ muốn khóc, hu hu hu."
Minh Thiên Nhạc nghe được sự khích lệ, nháy mắt lên tinh thần: "Thật à? Cậu cảm thấy tôi viết tốt sao?"
"Mặc dù vẫn chưa xem xong, nhưng ông thật sự viết rất hay! Tuyệt đối bán chạy!" Lâm Thanh Ngư nói rất dứt khoát.
⟪Vịnh Nhân Ngư⟫ không phải kể về cậu chuyện người cá trong truyền thuyết gì, mà lại như cùng một nhịp thở với người cá.
Nam chính số 1 Vương Sâm là một nhân viên cứu hộ trên biển, trong một đêm mưa gió bão bùng liều mạng cứu nam chính số 2 là cậu thiếu niên Lâm Sâm bị mắc bệnh trầm cảm nhảy xuống biển tự sát.
Lâm Sâm là một cậu bé có gương mặt tinh xảo, cậu không thích nói chuyện cũng chưa bao giờ cười, nhưng Vương Sâm cũng không ngại. Vương Sâm rất thích cậu em xinh đẹp này nên thường hay dẫn cậu đi dạo bờ biển giải sầu, cũng kể cho cậu nghe sâu trong vùng biển này có một truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng nơi này có người cá hoạt động, mà tiếng hát của người cá có thể khiến người ta quên đi phiền não, mang đến sự vui vẻ tận trong tim.
Hai người ở chung rất hòa hợp, cho đến khi Lâm Sâm có khuynh hướng tự sát lần thứ hai, Vương Sâm mới nhận ra cậu em này có vấn đề.
Vì thế Vương Sâm mới biết Lâm Sâm bị trầm cảm nặng, từ chối chữa trị, từ chối uống thuốc, không có chút hy vọng sống sót nào.
Cậu giống như một cái vỏ rỗng mất đi tất cả tình cảm, lúc nào cũng có thể theo gió biển tan biến ở thế giới này.
Để cứu vớt cậu, Vương Sâm quyết định phục chế lại truyền thuyết về người cá, hắn muốn Lâm Sâm có thể thấy được "Người Cá", nghe được tiếng hát của chúng, nhờ đó nhen nhóm lại khát vọng sống sót.
Cho nên hắn tìm hai diễn viên không chút tin cậy, xen lẫn vào đó là những điểm cười chồng chéo nhau, nữ diễn viên vì muốn mặc được váy đuôi cá mà cố gắng giảm cân, vì tập bơi mà khiến làn da bị ngăm nước đến nhăn nhúm.
Nam diễn viên nói giọng của ông bị lỗi, bởi thế mua một cái máy đổi giọng tốt nhất, mỗi ngày đeo máy biến âm luyện tập nói chuyện và ca hát, thông qua những gì thấy trên TV kể cho Lâm Sâm nghe những câu chuyện hài.
Bọn họ hợp mưu hợp sức, sẽ vì một câu "muốn ăn bạch tuột nướng" của Lâm Sâm mà vui vẻ nửa ngày, nam diễn viên đạp xe đạp công cộng mười bốn cây số tới trung tâm thành phố giữa đêm khuya, chỉ vì để sáng sớm Lâm Sâm thức dậy có thể ăn được món bạch tuột nướng tươi mới nhất.
Vì tạo ra hiệu quả ngạc nhiên và vui vẻ, Vương Sâm tìm diễn viên chưa từng xuất hiện trước mặt Lâm Sâm bao giờ, khi Lâm Sâm thức dậy nhìn thấy ở mép giường quen thuộc có món bạch tuột nướng mà cậu thích nhất, lúc đó cậu đã ngây ngốc hơn nửa giờ.
Cuối cùng, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, hai "người cá" đã không còn trẻ gian nan ngụp lặn giữa dòng nước biển, nhảy một điệu mà họ đã luyện tập đến trăm ngàn lần, người cá nam còn hát một bài hát vô cùng náo nhiệt.
Giờ phút này, Lâm Sâm đã bật khóc.
Cậu đã sớm biết Vương Sâm tìm người diễn vai người cá, cũng đã sớm biết hắn không tìm ai khác mà chính là cha mẹ cậu, là do cha mẹ cậu dứt khoát ly hôn vào 6 năm trước khiến cho cậu rơi vào bệnh trầm cảm. Họ chính là cha mẹ ruột của cậu, sau khi biết bệnh tình của cậu, họ không biết phải làm thế nào bây giờ nên chỉ có thể nghĩ mọi cách để lấy lòng cậu đây mà.
Trên đời này ngoại trừ cha mẹ, ai sẽ vì một người xa lạ có thể làm được đến mức độ này chứ?
Mẹ của cậu căn bản không biết bơi, cha của cậu rất nghiêm khắc cổ hủ, cũng sẽ không biết ca hát, càng sẽ không bao giờ mặc cái đuôi cá lòe loẹt rực rỡ như thế này. Giữa làn sóng biển, hai người cá đeo mặt nạ cứng ngắc, vừa buồn cười vừa hài hước, nhưng Lâm Sâm lại khóc không thành tiếng, khóc đến nghẹn ngào.
Sau khi xem xong kịch bản, Lâm Thanh Ngư cũng theo đó khóc đến rối tinh rối mù.
Nhạc dạo trong kịch bản này cũng không phải là nhạc bi tình, ngược lại rất vui vẻ. Vương Sâm và cha mẹ Lâm Sâm không quen biết lẫn nhau tạo thành rất nhiều chuyện hiểu lầm, cha mẹ Lâm Sâm vì tránh cậu mà gây ra rất nhiều chuyện nhốn nháo làm cho bộ phim này giống như một bộ phim hài vậy.
Nhưng sau khi biết sự thật, ngược lại giữa những hàng chữ, mỗi từ mỗi chữ đều lộ ra một sự bi thương khó tả.
Sự bi thương này được che giấu trong những cảnh hài hước, là sự bao dung và trả giá vì con vì cái của cha mẹ, là sự cẩn thận xen lẫn bất lực, là sự cố gắng nghĩ hết tất cả mọi cách để ngăn cơn sóng dữ.
Là sự hy vọng con cái được khỏe mạnh, là tâm nguyện vui vẻ và đơn giản nhất.
Lâm Thanh Ngư không có cha mẹ, nhưng cậu ta có sự công tình đến loại tình cảm vĩ đại này, may mắn mà kịch bản có một kết thúc hoàn mỹ: Lâm Sâm đồng ý chữa bệnh, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, cha mẹ trải qua chuyện này đã quay về với nhau, cùng nhau hết lòng hết sức chăm sóc con trai mình.
Cuối cùng, Lâm Sâm trở về trường học, gặp lại huấn luyện viên bơi lội mới tới là Vương Sâm, cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.
"Viết quá hay, thật sự quá hay." Lâm Thanh Ngư nhắm mắt dựa vào ghế sô pha, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, cậu ta vẫn còn đang đắm chìm vào câu chuyện.
Lúc này, bọn họ đã về tới Tinh Nguyên, chuẩn bị tham gia yến hội buổi tối.
Hợp đồng đã ký, Minh Thiên Nhạc quay về xây dựng đoàn đội của mình, nói là nhiều nhất hai tháng sẽ báo cho cậu.
Văn Khê thì khuyên ông ấy không cần phải nóng vội, cậu vẫn có thể trả lương như thường cho ông ấy nên cứ từ từ kiến đoàn. Cậu còn phải đi thử vai Tinh Linh Vương, nếu thành công thì không chừng phải ba tháng sau mới có thời gian quay phim mới.
Minh Thiên Nhạc rất xấu hổ, càng thêm nhiệt tình tỏ vẻ nhất định phải xây dựng đoàn đội tốt nhất.
Từ lâu Văn Khê đã biết Lâm Thanh Ngư sẽ thích kịch bản này.
Trong truyện gốc, cậu ta cũng vừa liếc mắt là đã nhìn trúng ⟪Vịnh Nhân Ngư⟫, giống y như hiện tại vậy, sau đó mang vốn vào đoàn diễn vai thiếu niên trầm cảm Lâm Sâm.
Đây chính là bộ phim vốn ít, chi tiêu lớn nhất chính là bao một cái đảo nhỏ ở hải ngoại, mất chưa đến 30 triệu, cuối cùng thu được kết quả cực kỳ lớn.
Bộ phim gây cơn sốt phòng vé, giúp Lâm Thanh Ngư kiếm về tiền lời hơn 300 triệu, chẳng những vậy, bộ phim còn nhận được ba đề cử trong liên hoan phim điện ảnh quốc tế, sau đó cậu ta nhận được giải ảnh đế, danh lợi toàn thắng.
Lần này cũng không có gì khác biệt, Văn Khê mời cậu ta diễn vai Lâm Sâm, Lâm Thanh Ngư không hề nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Còn Văn Khê...Cậu diễn vai ba của Lâm Sâm.
Khi Lâm Thanh Ngư biết chuyện này, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống.
"Sao anh không diễn nam một?"
"Nhân viên cứu hộ cần phải có cơ thể khỏe mạnh hơn, cơ bắp lớn hơn một chút, tôi không phù hợp điều kiện."
Văn Khê cũng rất đáng tiếc! Vốn dĩ cậu diễn vai Lâm Sâm là thích hợp nhất, nhưng vai Lâm Sâm nhất định phải đưa cho Lâm Thanh Ngư, vì thế chỉ có thể chọn một vai phụ quan trọng.
"Còn hơn ba tháng, hay là anh luyện tập với học trưởng đi?"
Văn Khê lắc đầu, lòng nói tập cái búa ấy, hệ thống đã nói cơ thể này của cậu sẽ ở trạng thái thế này vĩnh viễn, sẽ không bao giờ béo hay gầy, làn da sẽ không bao giờ nhũn hay nhăn nheo. Cậu còn lo lắng sau này mình sẽ trẻ mãi không già kia kìa, có điều đã thấy qua dáng vẻ của ông cụ Tưởng, chắc là Tưởng thị có thuốc ngăn chặn sự lão hóa, cho dù sau này cậu mãi không già thì cũng sẽ không bị lòi.
Nhưng tóm lại, cậu sẽ có dáng vẻ trắng nõn mảnh khảnh xinh đẹp cả đời, là không bao giờ có cơ hội biến thành kẻ cơ bắp ok?!
"Chờ mấy ngày nữa, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm bác sĩ tâm lý am hiểu về bệnh trầm cảm, cậu sẽ trở thành trợ lý của anh ta một đoạn thời gian, nhớ phải tiếp xúc nhiều với người bệnh một chút, tập quan sát nhiều một chút."
"Dạ!" Lâm Thanh Ngư gật đầu thật mạnh.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, Văn Khê vẫn luôn không có thời gian tìm Tư Văn Ấn, cũng không có thời gian để Lâm Thanh Ngư tiếp xúc với mẹ ruột cậu ta.
Tính đi tính lại, cậu và Tưởng Trạm Bạch kết hôn còn chưa đầy một tháng đâu.
Nhớ đến tên súc sinh đó, Văn Khê hơi cau mày, cái tên này vừa mới ra ngoài nhưng không nói là đi làm gì, kỳ lạ thật.
Vừa nhắc tào tháo thì cửa phòng đã bị mở ra.
Tưởng Trạm Bạch dẫn đầu đi vào, đi theo phía sau anh là một hàng dài...các nhà tạo mẫu xách theo mấy va li lớn.
Đội cuối cùng vào, là trợ lý và chuyên viên trang điểm của Lâm Thanh Ngư đang sợ hãi rụt rè đi tới chỗ cậu ta.
"Thời gian không còn sớm, chuẩn bị một chút." Tưởng Trạm Bạch lên tiếng.
Các nhà tạo mẫu chuyên nghiệp lập tức bận bịu lên, lấy gương, dọn ghế dựa, mờ va li, bày ra tất cả công cụ của mình.
"Trời ạ, đôi mắt của cậu sao lại thế này?" Chuyên viên trang điểm của Lâm Thanh Ngư nhỏ giọng hỏi, nói xong còn nhìn thoáng qua đám người bên kia, dường như sợ quấy rầy các nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đang làm việc.
"Em xem kịch bản...khóc một trận."
"Cậu khóc lâu cỡ nào vậy, khóc tới đôi mắt sưng lên luôn, cũng may mà hôm nay tôi mang nhiều đồ, lát nữa tôi che khuyết điểm cho cậu."
Hai người bọn họ ủy ủy khuất khuất chiếm một bên gương nhỏ, chuyên viên trang điểm vừa bày đồ vừa nhìn qua phía Văn Khê.
Oa, làm người ta đỏ mắt, đây là nhân vật thần tiên gì mà có thể mời được nhà tạo mẫu hàng đầu ở giải trí Đường Lê thế? Nhìn dụng cụ của người ta xem, rồi nhìn lại mình, haiz, người so với người tức chết người mà.
Nhà tạo mẫu cùng lúc xử lý cho hai người Tưởng Trạm Bạch và Văn Khê, khoảng chừng hai tiếng đồng hồ sau, tạo hình của bọn họ đã hoàn tất. Văn Khê mặc bộ tây trang màu lam nhạt, áo sơ mi thuần trắng, nơ màu lam nhạt, tay trái đeo Trái Tim Vũ Trụ, trước ngực đeo kim cài áo quý giá không nhớ nổi tên, cổ tay áo đính hàng kim cương lóng lánh, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sang trọng được thiết kế bởi nhà thiết kế riêng của tập đoàn Vạn Cổ, cả người đều tràn ngập chữ "TIỀN".
Tưởng Trạm Bạch thì mặc áo sơ mi trắng tây trang đen đeo cà vạt, chỉ điệu thấp bằng một cái kẹp cà vạt trên người, toàn thân không có bất kỳ trang sức dư thừa nào, thậm chí trên cổ tay anh cũng không đeo cái gì, chỉ có tay trái đeo một chiếc nhẫn bằng bạc cực kỳ bình thường.
Chiếc nhẫn đó vừa khít ở đốt ngón tay thứ hai trên ngón áp út, nhìn là biết kích cỡ không vừa.
Văn Khê nhìn qua, nhịn không được bật cười: "Sao anh lại đeo cái nhẫn cũ của tôi, xấu thật."
Tưởng Trạm Bạch nhìn cậu một cái, không nói gì.
Dường như Văn Khê nhận ra anh đang lên án cậu, cậu sờ sờ Trái Tim Vũ Trụ, tâm tình sung sướng nói: "Chờ đến khi tôi kiếm được tiền lời, nhất định mua cho anh một chiếc nhẫn vừa tay anh."
Lúc này Tưởng Trạm Bạch mới cao hứng một chút, đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra cửa, từng người lên xe, xuất phát đến điểm đích.