Trong gian phòng công tác của đạo diễn Ninh, năm cái màn hình đều đang được mở.
Bốn cái trước đã sáng lên, tổ đầu tiên Mễ Mễ đang dẫn Tạ Nhất Ninh đi tham quan ngôi biệt thự cao cấp của mình, tổ thứ hai thầy Triệu đang cho Tịnh Tịnh ăn cơm sáng, tổ thứ ba...Tổ thứ ba vốn là ngự tỷ lạnh lùng, hiện giờ là bà dì kỳ quái đã cởi đi giày cao gót, toàn bộ quá trình đều nửa ngồi xổm, có ý đồ muốn ôm thiên thần nhỏ có đôi mắt màu xanh lam thơm ngào ngạt này.
Sau khi ba ba đi khỏi, thiên sứ nhỏ biến sắc mặt ngay tức khắc, từ một cục cưng thẹn thùng biến thành một cục nắm sợ sệt manh manh, chạy khắp cả phòng như chơi trốn tìm với bà dì kỳ quái. Bé giống như bé mèo con kiêu ngạo nhưng lại sợ người lạ, đáng yêu đến mức làm cho lòng người khó nhịn, nhưng cũng chỉ cho xem chứ không cho chạm vào.
Màn hình thứ tư, cũng đúng là cảnh tượng mà người xem đang thấy trước mắt, là tình huống của tổ hợp khách quý thứ tư.
"Đạo diễn Ninh, mưa bình luận bây giờ toàn kêu chuyển về tổ có Thủy Thủy kìa."
"Tổ Thủy Thủy có điểm xem cực nhiều, hiệu quả phát sóng trực tiếp quá tốt rồi!"
Đa số nhân viên trong tổ đều ghé vào trước màn hình có Thủy Thủy, một đám bất chợt treo lên nụ cười bà dì, cười ha hả xem Thủy Thủy trêu chọc đại tiểu thư.
Đạo diễn Ninh: "Chơi cái gì, phát sóng trực tiếp phải đảm bảo ai cũng sẽ có cảnh đồng đều như nhau, dựa theo kế hoạch mà làm, chứ thả ra hết rồi thì ai mà mua quyền cắt nối biên tập nhà chúng ta nữa hả?"
Vì thế mọi người không nói gì nữa.
Văn Khê click mở phòng phát sóng trực tiếp cũng không thấy được Thủy Thủy, cậu nhìn thấy chính là tổ khách quý thứ tư.
Trong hình, bé trai bụ bẫm tròn như viên cầu Eric đang chơi cầu trượt, cộng sự của bé là Đoạn Phượng Minh, là một idol vừa biết nhảy vừa biết hát trong một nhóm nhạc nam nổi tiếng. Vị idol này bất đắc dĩ canh giữ ở bên cạnh thang trượt, ý muốn thu hút sự chú ý của Eric nhưng chả có tác dụng quần què gì.
Nhà Eric cũng là gia đình hào môn giàu có bậc nhất, biệt thự cao cấp mà bé ở có xây một công viên trò chơi rất lớn.
Hiển nhiên đứa bé trai này đã quá quen thuộc với việc được người khác hầu hạ, nên khi nhìn thấy Đoạn Phượng Minh cũng không sợ không mừng, cũng chả có phản ứng gì mà chỉ lo tự mình chơi.
Đoạn Phượng Minh thở phào nhẹ nhõm, nhìn có vẻ như đứa trẻ này cũng không khó trông chừng lắm, cứ để cho bé tự chơi là được.
Hình ảnh rất nhanh chuyển đến tổ hợp thứ năm.
Đập vào mắt là cánh cửa lớn màu son, tường trắng mái xanh, diện tích sân cực lớn, bên trong có không ít cây ăn quả, còn có cả vườn rau dưa.
"Quao, có đường ống tự tưới cây trồng trọt đúng không? Viện này thoải mái quá đi, trời ạ còn có hồ nước nhỏ nữa này, nghe được cả tiếng nước chảy róc rách bên trong luôn!"
Đi theo màn ảnh chính là một thiếu niên tầm 20 tuổi, tên là Tân Trạch, con người hoạt bát phóng khoáng, ra mắt là ngôi sao nhí nên cực kỳ thích ứng với ống kính.
"Đây là cái gì?" Cậu ta đi tới khúc gần cửa nhà thì phát hiện một mảnh đất trống, trên đất trống được cắm rất nhiều cọc gỗ, bên cạnh còn có cả kệ binh khí.
"Cọc Mai Hoa." Một giọng nói già nua chen vào.
Tân Trạch vừa quay đầu lại nhìn, trong mắt toát lên sự kinh ngạc.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy chính là khuôn mặt đã được đánh mosaic, chỉ có thể nhìn được người đến có đầu tóc hoa râm, mặc trên người bộ đồ màu trắng giống như công phục của người luyện Thái Cực quyền, sau lưng còn đeo thêm một thanh kiếm dài, là một ông cụ nhìn rất tiên.
Bàn tay đầy đốm đồi mồi của ông cụ đang nắm lấy một đứa bé trai mày rậm mắt to, đứa bé trai mặt không cảm xúc, cũng không nói một câu nào.
⦗Biểu tình này của Tân Trạch...Cậu ta biết ông cụ này là ai sao?⦘
⦗Hình như là vậy đó, chẳng lẽ là vị đại lão nào trong giới à?⦘
⦗Đứa bé trai này nhìn ngầu thật ý.⦘
"Mao Mao, chào đi."
Ông cụ lắc lắc cánh tay nói.
Bé trai liếc nhìn Tân Trạch một cái.
Tân Trạch ngồi xổm xuống, cậu ta cười tủm tỉm nói: "Con tên là Mao Mao à? Chú là Tân Trạch, con có thể gọi tên chú, hoặc có thể gọi chú thôi cũng được."
Mao Mao lạnh mặt, ngầu lòi xoay đầu đi.
"Ngại quá, tính cách của nó hơi hướng nội." Ông cụ giải thích.
"Không sao, ai cũng như vậy mà, tôi ở chung với bé nhiều một chút là được. Ngài muốn đi ra ngoài sao ạ?"
Ông cụ gật gật đầu: "Tôi đi qua nhà bạn một lúc, Mao Mao giao cho cậu vậy."
Tân Trạch khom lưng cung kính tiễn ông: "Ngài đi từ từ thôi ạ, tôi nhất định sẽ dỗ dành đứa nhỏ này."
Chờ đến khi bóng dáng màu trắng đó không còn thấy nữa, Tân Trạch mới nhẹ nhàng thở phào, cậu ta tươi cười với Mao Mao: "Khí thế của ông nội con mạnh thật đó, đúng không? Có phải ngày thường ông ấy rất hung dữ không hở?"
Mao Mao nhìn cậu ta một cái, vẫn không nói lời nào như cũ.
Tân Trạch còn đang muốn cố gắng thêm chút nữa thì thấy đứa nhỏ đã chạy tới bên cạnh cọc mai hoa, sau đó lưu loát chống một tay nhảy lên đó.
Tân Trạch:....Được rồi, rất có cốt cách của thiếu niên giang hồ, là một đứa bé ngầu đét!
Tổ hợp khách quý cuối cùng cũng đã lên sàn xong, đạo diễn Ninh nhìn mưa bình luận một chút rồi trực tiếp điều chỉnh hình ảnh trong phòng phát sóng đến tổ của Thủy Thủy, làm khán giả được như ý nguyện.
Rốt cuộc Văn Khê được thấy con trai mình thêm một lần nữa.
Vốn dĩ hôm nay cậu không có việc gì để làm, nên muốn đi tới xe bảo mẫu của tổ tiết mục cung cấp ngồi ngốc một ngày, ai ngờ lại vừa nhận được điện thoại của Tư Văn Ấn.
Tư Văn Ấn xem như là bạn bè, cũng là ông chủ ở chỗ làm thêm của cậu. Hôm nay khách sạn nhà hắn bất ngờ tiếp đãi khách quý, vừa hay dương cầm sư của bọn họ xin nghỉ gọi không chịu về nên gấp rút kéo Văn Khê tới thay thế.
Dương cầm được đặt ở đại sảnh, ngày thường chỉ khi đến giữa trưa thì mới có người ngồi vào đàn vài khúc nhạc, thật ra có hay không có cũng không có vấn đề gì lớn, dùng loa phóng nhạc cũng không thể không được.
Nhưng Tư Văn Ấn nhấn mạnh lặp đi lặp lại rằng khách quý ngày hôm nay siêu cấp quan trọng, tất cả các chi tiết dù nhỏ nhất đều phải chú ý, cho nên nhất định phải có một dương cầm sư giỏi nhất tự mình đàn mới được.
Văn Khê cứ thế đồng ý rồi, chủ yếu là có trả tiền!
Trên tàu điện ngầm, Văn Khê mang theo tai nghe xem livestream.
Nhìn thấy bé con nhà mình lộ ra vẻ mặt nhút nhát quen thuộc sợ sệt tươi cười thì trong lòng cậu lập tức lộp bộp một tiếng, lòng cậu nói: Sắp tới rồi.
Bé con nhà cậu thông minh có thể nói là xảo trá, kỹ thuật diễn cực tốt biến hóa vô cùng đa dạng, khóc lóc cũng có tới mười tám kiểu trở lên, tùy tiện lấy một kiểu ra cũng có thể đạt được mục đích của chính mình. Lực thống trị khống chế siêu cường, có thể làm cho mọi người vây xung quanh bé.
Nhìn thấy người xa lạ, lúc không có ba ba ở bên cạnh mình, đầu tiên bé sẽ tỏ ra yếu thế, mở ra hình thức "sợ hãi" để thử xem thái độ của người xa lạ đối với mình trước.
Nếu người xa lạ thích bé, thì chắc chắn sẽ nghĩ cách trêu chọc bé lấy lòng bé.
Kế tiếp, bé sẽ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ, rồi đưa lại một quả táo ngọt.
Giống như hiện giờ, Thủy Thủy nhìn đồ chơi ở trong góc, nhỏ giọng hỏi: "Dì ơi, con có thể chơi đồ chơi một lát được không?"
Tưởng Duyệt Y vội vàng gật đầu: "Chờ dì chút, dì..."
Dường như cô cảm thấy cái xưng hô "dì" này thô thiển quá, kỳ kỳ thế nào ấy, không nghe dễ, vì thế nói: "Thủy Thủy kêu dì là cô cô đi, cô cô dễ nghe."
Thủy Thủy chớp chớp mắt, nghe lời nói: "Cô cô."
"Aiz." Tưởng Duyệt Y nháy mắt muốn điên rồi: "Chờ, cô cô lấy đệm trải ra cho con nhé!"
Cô tràn trề sức sống nhanh chóng quỳ xuống đất rồi lấy cái đệm mềm mại trải ra, nào còn có dáng vẻ đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân như trước chứ, bây giờ hoàn toàn như là một người phụ huynh muốn dỗ đứa trẻ nhà mình vui vẻ đây mà.
Sau khi trải xong, Tưởng Duyệt Y ôm cái rương đồ chơi tới rồi lục lọi phía bên trong.
Cô cho rằng sẽ nhìn thấy đầy rương đều là ô tô nhỏ, súng đồ chơi, Ultraman biết phát sáng gì đó, kết quả là từng túi từng túi trò chơi ghép hình, xếp gỗ, khóa Lỗ Ban, Cửu Liên Hoàn và khối Rubik.
"Thủy Thủy thông minh quá, biết chơi cả Cửu Liên Hoàn sao?" Tưởng Duyệt Y hoàn toàn là dáng vẻ tự hào khen bé.
Thủy Thủy đứng dậy đỡ lấy cái rương lớn chứa đồ chơi của bé, sau đó chỉ ngón tay vào bên trong: "Cô cô, con muốn chơi cái này."
Tưởng Duyệt Y giúp bé lấy túi trò chơi ghép hình ra, có vẻ rất nặng.
Thủy Thủy giang hai tay ra: "Cô cô, cởi giày."
Tưởng Duyệt Y lòng như hoa nở, thuận thế ôm bé con thơm ngào ngạt vào lòng, cô để bé con ngồi lên đùi mình rồi bắt đầu cởi giày cho bé.
Giống như trong tưởng tượng của cô vậy, đứa bé này rất sạch sẽ, tắm đến thơm ngào ngạt, vừa trắng lại vừa mềm. Tưởng Duyệt Y cũng không biết tại sao nữa, dù sao thấy bé thì sẽ cảm thấy rất vui vẻ, rất cao hứng, thích lắm, muốn trộm đi biến bé thành bé con nhà mình.
Gương mặt của Thủy Thủy vô cùng xinh đẹp, đã vậy còn rất quen mắt! Đặc biệt làm cho người ta yêu thích.
Thủy Thủy ngồi trên đệm chơi trò ghép hình, Tưởng Duyệt Y nằm sấp xuống gắt gao dựa gần bé, chọc bé con nói chuyện với mình, còn muốn giúp bé ghép tranh.
Kết quả bé con không quá hài lòng nhìn cô, e thẹn xấu hổ gì cũng bay hết, chỉ còn lại sự ghét bỏ.
Bé lục đồ chơi trong rương một lúc rồi móc ra một khối Rubik ném cho Tưởng Duyệt Y: "Cô cô, cô chơi cái này nè."
Tưởng Duyệt Y:...Khối Rubik chơi như thế nào?
Cô lấy điện thoại ra tra xét cách chơi, cứ thế theo hướng dẫn bắt đầu khôi phục khối Rubik như cũ, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thủy Thủy vừa lòng gật đầu, sau đó tiếp tục nghiên cứu trò chơi ghép hình của bé.
Hay lắm, Văn Khê nghĩ, Thủy Thủy đã hoàn toàn xác nhận được địa vị của mình, bước tiếp theo chính là vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn gì có đó.
Con nít trời sinh đã là diễn viên, nhưng bé con nhà cậu thật sự đặc biệt rất biết diễn.
Một lớn một nhỏ đều an tĩnh, đạo diễn Ninh hoàn toàn xem nhẹ yêu cầu trong mưa bình luận ⦗Tôi có thể xem Thủy Thủy chơi trò chơi ghép hình cả đời!⦘ mà tàn nhẫn chuyển cảnh qua tổ của Mao Mao.
Đứa nhỏ quái gở mặt lạnh vs người lớn thích lảm nhảm cũng rất có điểm xem!
Bên kia, Văn Khê đã tới khách sạn Đông Đình.
Tư Văn Ấn nhìn thấy cậu thì hai mắt sáng ngời: "Mau tới đây, chỉ chờ cậu thôi đấy, chút nữa kết thúc tôi mời cậu ăn cơm nhé, tan học đón Thủy Thủy nhớ kêu tôi đó? Lâu rồi không gặp Thủy Thủy nhà ta."
"Hôm nay Thủy Thủy không đi nhà trẻ, có phát sóng trực tiếp."
Tư Văn Ấn sửng sốt, vỗ đầu: "Đúng ha, nhìn tôi này, vội đến mức quên tuốt, vậy một lát nữa rảnh rỗi thì tôi vào livestream xem thế nào."
Hai người nói chuyện vài câu, thời gian không còn nhiều, Tư Văn Ấn dẫn Văn Khê đi đổi đồng phục, lần này không thể đeo khẩu trang nên đơn giản chỉ sửa sang lại mái tóc một chút rồi kêu cậu ngồi vào vị trí trong đại sảnh.
Văn Khê sờ sờ chiếc Steinway quý giá, cậu loại bỏ tất cả tạp niệm trong đầu mình, rất nhanh đắm chìm vào trong giai điệu tuyệt vời này.
Hôm nay trạng thái khá tốt, toàn thân toàn tâm của cậu đều chìm vào bên trong âm điệu, mất đi cảm giác đối với những gì xung quanh mình.
Sau khi tiếng đàn vang lên được năm phút, ba chiếc hơn bạc tỉ cấp bậc siêu xe ngừng ở cửa khách sạn.
Chiếc xe đầu tiên mở cửa ra trước, người đi xuống là một người trẻ tuổi đầy mặt tươi cười, gương mặt rất giống với Tư Văn Ấn, đây chính là anh trai của Tư Văn Ấn – Tư Minh.
Tư Minh lập tức đi tới chiếc xe thứ hai.
Cửa tay lái phụ bước xuống là một người đẹp trang điểm cực kỳ tinh xảo, tóc cột đuôi ngựa, dáng người rất chuẩn, người đẹp cười cười nhìn Tư Minh rồi đi ra mở cửa ghế sau.
Một đôi chân dài giẫm lên mặt đất, một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt Tư Minh.
Anh vô cùng cao, cao hơn một cái đầu so với Tư Minh, đầu tóc xoăn màu nâu ánh kim, đôi con ngươi màu xanh lam sậm gần như đen, mũi cao mắt sâu, có chút đặc điểm của con lai, lưng dài vai rộng, hai chân thẳng tắp thon dài, thân thể cực kỳ lực lượng, là thân hình tỉ lệ hoàng kim, đẹp trai tới mức làm cho mặt trời cũng không sánh bằng.
Tuổi của anh không lớn nhưng lại có dấu ấn "già cỗi" ở trên người, từ đầu đến chân đều tràn ngập mấy chữ "không chút cẩu thả" cùng với "nghiêm túc".
Việc này làm cho một người đẹp trai xuất sắc như anh tạo ra cảm giác luôn có bức tường ngăn cách với người khác, ngay cả Tư Minh là bạn học bốn năm cùng với anh cũng không dám đến quá gần như cũ, hắn ta chỉ đứng cách 1 mét rồi nói: "Ngài Tưởng, đi đường mệt mỏi rồi, hôm nay có cá ngừ vây xanh tươi rói vừa được chuyển đến, tôi nhớ rõ cậu thích ăn cá nhất."
"Cám ơn, đi thôi." Tưởng Trạm Bạch lãnh đạm nói.
Haiz, đây chính là chênh lệch giai cấp đó, cho dù là bạn học chung bốn năm nhưng người ta đã là ngài Tưởng lạnh nhạt, còn hắn ta vẫn chỉ là "kẻ sai vặt" mà thôi.
Tư Minh thở dài trong lòng, biểu tình lại hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Lần này hắn ta thật sự to gan mà liều lĩnh mời người ta đến khách sạn nhà mình.
Tiếp đãi tốt, bàn được mấy hợp đồng hợp tác thì người thừa kế như hắn ta đã chiến đấu một cách xinh đẹp, khắc phục và nâng tầm cho công ty mình. Còn nếu tiếp đãi không tốt, hợp tác ngâm nước nóng thì hắn ta vẫn phải nghẹn khuất làm thêm mấy năm "kẻ sai vặt" rồi.