Thạch Đại Cương trông thô lỗ là thế nhưng tâm tư tinh tế, ngay cả khi thầy ấy không thấy tin hóng hớt từ nhân viên quản lý ném vào trong nhóm chat, thầy vẫn đọc được mấy phần ngay từ chính thần thái của đám học sinh này.
Ôi, tuổi trẻ ngông cuồng, hệt thời bọn họ khi còn trẻ.
Nhưng hôm nay đúng là ngày tốt để đánh nhau thật.
“Tuần trước đã nói mỗi tuần sẽ có một lớp học kỹ năng chiến đấu. Hiện giờ mấy em đã tới tiết thứ hai và hôm nay sẽ bắt đầu chiến đấu với nhau thật sự. Nhưng so tài thẳng với nhau lại có vẻ th ô tục, thử cái trò thú vị này xem sao.”
Thạch Đại Cương giơ tay lên, trên lòng bàn tay có ba quả cầu lơ lửng. Chúng có cấu tạo từ kim loại, với màu sắc khác nhau và phân chia theo kích thước: này thì màu xanh dương lớn nhất, màu đỏ cỡ trung bình và màu vàng cỡ nhỏ.
“Thứ này là Đồ Cấm Kỵ Bính-53562. Trông cấp bậc không cao là thế thôi nhưng lại có hiệu quả chuyên môn, được nghiên cứu chỉ để rèn luyện khả năng theo dấu của mấy em, tên của nó là “Ve Sầu Bay”. Trong ba loại, Ve Sầu Bay càng nhỏ thì càng mạnh, tốc độ càng nhanh, càng khó đuổi kịp. Mấy em cũng biết chuyện tu luyện linh năng trong lớp học, và nắm giữ được thứ đó sẽ được 20 điểm. Không chỉ mỗi lớp chủ nhiệm mấy em mới có thu nhập thêm thế này, ha, hôm nay cơ hội đã đến.”
“Bắt được Ve Sầu Xanh được 50 điểm, Ve Sầu Đỏ được 100 điểm, Ve Sầu Vàng được 200 điểm.”
“Hôm nay đặc biệt, cho phép mấy em đánh nhau, chỉ cần không chết người không làm người ta tàn phế mất tu vi, đánh lộn không có giới hạn.”
“Bắt đầu!”
Bọn người còn đang tiêu hóa tin tức thì lòng bàn tay Thạch Đại Cương phóng ra linh năng màu vàng cường đại, ầm ầm ầm, rót chúng vào trong ba con ve sầu đang lơ lửng.
Đồng thời thầy ấy điều khiển phòng tu luyện, rầm rầm, cửa sổ cửa chính gì đấy mở ra hết.
Gió tới.
Quả cầu vốn yên tĩnh lơ lửng lập tức nhạy bén run rẩy, tiếp đó trong cơ thể quả bóng sinh ra cánh ve sầu mỏng manh xập xòe. U u u, âm thanh yếu ớt của đôi cánh truyền ra không khí, vù vù đôi lần đã bay ra ngoài. Ba viên vọt ra khỏi cửa chính cũng như cửa sổ phòng tu luyện chớp mắt.
Chết tiệt!
Thác Bạt mang tốc độ nhanh nhất, dưới chân nhún một chút đã lao như bay ra khỏi cửa sổ, đuổi thẳng theo.
“Mau!”
“Đi!”
Những người còn lại hoàn hồn kịp, cũng nhao nhao đuổi tới.
Đây mà là ve sầu á? Còn lâu ấy, đây là điểm tích lũy, là thu nhập thêm đấy.
Làm sao A Điêu tụt lại phía sau được, cô đâu có mang tâm tư cố tình tụt lại phút chót đến cuối hót ra một tiếng làm lòng người hoảng loạn như nữ chính trong tiểu thuyết. Lúc Thác Bạt Xông ra ngoài, cô ngay lập tức muốn đuổi theo, kết quả là…
(P1)
Bọn chó Đường Châu như đã thương lượng xong, đột nhiên chặn ở phía trước, phong tỏa con đường trước mắt, trái lại tạo điều thuận tiện cho Trung Xuyên Minh Tú và Đới Cường đuổi theo.
Đồng thời binh khí trên giá vũ khí không phải được điều khiển bay ra thì cũng bị người ta lấy mất bằng cách này hay cách khác. Trong nháy mắt, con người và binh khí bay cùng nhau, gào thét lao đi.
Chó má!
A Điêu hiếm khi chịu thiệt, đến khi ăn một lần là nhớ thương, trái lại lần này cô chẳng đuổi theo.
Cô không đuổi theo làm bọn Đường Châu đi ra ngoài và nhận ra thấy cô không động tĩnh bèn thấy quái đản, quay đầu lại liếc mắt một cái. Đối diện với khuôn mặt mất tập trung của A Điêu, trong lòng họ thót lên, thấy là lạ. Tuy nhiên nghĩ đến đại ca Trung Xuyên Minh Tú của mình đã vượt qua tầng thứ hai, thực lực vượt xa Trần A Điêu, hoàn toàn không cần e dè con thiêu thân thành tinh này. Thế là mấy người Đường Châu tung ra ánh mắt đầy hằm hè với A Điêu, tiếp đó bỏ đi.
Nhưng bọn họ lại chẳng hay A Điêu chẳng nhìn họ thật, thay vào đó đưa ánh mắt cho bọn Tống Linh.
Vào thời điểm khi A Điêu bị chặn, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, ấy vậy mà bọn Tống Linh đã nhận ra tụi Trung Xuyên Minh Tú muốn xúm lại bắt con ve sầu, chẳng qua không hay bọn họ muốn mắt con nào thôi.
Nhưng chặn A Điêu vì họ không muốn cô có được bất kỳ con nào.
Tuy nhiên khẳng định mục tiêu chính của bọn họ không phải là A Điêu, nếu không vừa rồi sẽ đứng chắn thêm một hồi nữa để Trung Xuyên Minh Tú đánh A Điêu tàn phế là xong. Song họ chẳng làm, chứng tỏ mục tiêu chủ yếu của họ vẫn là Thác Bạt và cặp đôi Minh Trạch Dã.
Tứ cường được công nhận trong lớp A1, những người mạnh nhất của Học phủ Kim Lăng, chưa từng thay đổi, ít nhất bây giờ vẫn chưa đổi thay.
Như vậy tứ cường giờ đây vẫn tập trung hết vào Ve Sầu Vàng?
.....
Kiến trúc khu phòng óc lớp A1 ở vị trí trung tâm. Sau khi Thạch Đại Cương ra lệnh một tiếng, bốn mươi bóng dáng bay ra, kỹ năng cơ thể mỗi người dựa trên thiên phú của bản thân, nhưng cũng có người lái thẳng công cụ bay lao ra ngoài.
Giá trị con người và bối cảnh của bản thân cũng là vốn liếng, không mất mặt.
Dù gì Viên Thuật ỷ vào chuyện mình có công cụ bay giá 10 triệu cũng coi như đuổi theo đằng đầu. Bay ra khỏi tòa nhà giảng dạy, hắn bay như cầu vồng lao tới giành giật, vòng qua hành lang, kéo cao độ cao hướng lên bầu trời, đồng thời mở ra thiết bị vũ trang ở tầm nhìn trên cao, để trí thông minh nhân tạo cao cấp lục soát theo hình thức trải thảm.
Ù!
Ba chấm đỏ năng lượng ngay lập tức xuất hiện trong tầm nhìn của kính bảo hộ đã mở, tốc độ bay của chúng đáng sợ tột cùng, tách thẳng ra và phân bố trong Học phủ Kim Lăng khổng lồ. Viên Thuật nhận được lời nhắc nhở của máy trí tuệ nhân tạo, thông báo có mấy chấm đen đang đuổi theo chúng.
(P2)
“Người nhanh nhất bên con Ve Sầu Vàng nhất định là Thác Bạt, hai điểm tiếp theo là Minh Trạch Dã và Chu Tú Hà. Tuy rằng họ không đánh lại Thác Bạt nhưng bọn họ có hai người; chưa kể chỉ nhìn tốc độ mà nói, chắc gì Thác Bạt dẫn trước bọn họ quá nhiều. Bọn họ có ưu thế.”
“Và nhìn vào chấm đen thứ tư phía sau, có lẽ là Trung Xuyên Minh Tú, tất cả họ đều nhìn lăm lăm vào Ve Sầu Vàng.”
Đầu Viên Thuật có bị nước vào cũng không dám ngấp nghé Ve Sầu Vàng, vậy là chọn Ve Sầu Đỏ.
Hắn có công cụ bay tốt nhất trong lớp, nay không dám thu lấy Ve Sầu Vàng âu không có lý do gì không lấy nổi con màu đỏ.
Viên Thuật quay đầu chuyên tâm đuổi theo Ve Sầu Đỏ. Thế nhưng hắn chẳng ngờ được bấy giờ Trung Xuyên Minh Tú đang đuổi theo phía sau, từ đầu y tính liều một phen lấy Ve Sầu Vàng để được 200 điểm, thế mà đúng lúc y thấy Thác Bạt đột nhiên dừng lại, vẫy tay về phía sau… Linh năng nhảy lên trên đầu ngón tay, điều khiển nguyên tố hỏa và hình thành năm đường lửa cường đại trong tích tắc, ngưng tụ ra.. đó rõ là 5 cái Cánh Cú Lửa Đỏ. Mỗi cái cánh có đường kính một mét, dẫu cho thoạt trông không giống đồ thật, có chênh lệch với thuật pháp mà mấy người Khúc Giang Nam điều khiển, hữu hình nhưng vô hồn. Song từ đầu lửa là nguyên tố có lực sát thương đối với sinh linh và tồn lại trong thiên nhiên. Chỉ cần nó hiện ra, chỉ cần bị nó đụng phải, ắt có thể tưởng tượng ra nỗi đớn đau do thiêu đốt mang lại.
Đáng sợ nhất là nó nhanh khủng khiếp từ lúc nó thành hình tới lúc tấn công. Vẻ mặt cặp Chu Tú Hà biến đổi dữ dội, đồng loạt điều khiển công cụ bay tránh né… Nhưng cùng lúc ấy, hai người đâu phải là kẻ hiền lành gì cho cam.
Minh Trạch Dã kết ấn trên bầu trời, mười mấy thanh phi đao lao tới vút vút vút; còn đồng tử Chu Tú Hà u ám xanh biếc, hai tay mở ra, linh năng phóng ra dưới dạng mười tia sáng xanh biếc, tiếp đó dây leo thuộc hệ thực vật xanh ở khu vực bên này điên cuồng sinh trưởng, lao tới quấn quanh về chỗ Thác Bạt.
Lúc đó có hai con đường bày ra trước mặt Trung Xuyên Minh Tú, một là ẩn núp, chờ ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi; hai là rút lui, đi cướp Ve Sầu Đỏ.
Trung Xuyên Minh Tú giỏi tâm cơ, suy nghĩ nhiều cỡ nào, toàn phải đưa ra nhiều quyết định trong một ngày. Nhưng hôm nay… y quyết định chọn điều thứ hai, quay lại và lái công cụ bay tránh khỏi khu vực của Ve Sầu Vàng.
Tại sao?
Bởi vì trong năm cái Cánh Cú Lửa Đỏ do Thác Bạt điều khiển, có một cái đang bay về chỗ y.
Một khi bị kéo vào, nhất định Thác Bạt và Minh Trạch Dã lựa chọn giải quyết y trước tiên. Trung Xuyên Minh Tú nắm chắc chuyện này lắm, thế là y lập tức bỏ chạy.
Y biết thời thế như thế làm Thác Bạt sẽ không phân tâm đuổi theo y, dù sao Ve Sầu Vàng là tình thế cậu ta bắt buộc phải có!
(P3)
....
Năm con chim lửa trên bầu trời quá bắt mắt, học sinh trong trường đều nghe thấy bao gồm cả khối 10 và 11. Tuy nhiên bây giờ nhà trường quản lý chặt chẽ, học sinh hoảng sợ mà nào có dám ồn ĩ, trái lại các giáo viên như đã biết từ lâu: “Có thể nằm trên ban công để xem, đừng chạy ra ngoài là được, tăng kiến thức một chút. Nói không chừng sau này mấy em sẽ có một khóa học như vậy.”
Khối 10 và khối 11 xem được tại cửa sổ, chứ 9 lớp còn lại của khối 12 được phép lên sân thượng hoặc tìm một bãi đất trống để xem. Xung quanh họ có giáo viên đi theo, nói chung sẽ không gặp nguy hiểm. Còn nếu gặp hiểm nguy thật… cũng nên để tụi nó trải nghiệm.
Loại tu hành nào mà không có nguy hiểm.
Bọn lớp A2 có vị trí tốt nhất, gần địa điểm chiến đấu nhất. Họ vừa ra khỏi lớp đã thấy đám người Viên Thuật điều khiển công cụ bay phóng ra, nhưng động tĩnh lớn nhất vẫn là năm con chim lửa lớn bên phía rừng bạch quả phương xa.
“Thác Bạt ở lớp A1 mạnh thật.”
“Đúng là mạnh, thảo nào đánh qua tầng thứ ba của Tháp Điểm Qua Ải. Thầy bảo thiên tài như vậy không tìm ra được mấy người ở các châu khác.”
“Mỗi châu đều có?”
“Đương nhiên có, một châu rộng mênh mông hiển nhiên có thiên tài tuyệt thế, và hoàn toàn ở Học phủ. Một mình Thác Bạt chống lại hai người bên Minh Trạch Dã chỉ e là một hồi ác chiến.”
“Nhìn kìa, Trung Xuyên Minh Tú đã rời đi.”
“Mẹ kiếp, có quả bóng màu xanh đến đây!”
Những người trong lớp A2 chỉ muốn xem trò vui mở mang kiến thức, cũng vui vẻ xem đám người lớp A1 đánh tới mức mày chết tao sống, chứ đâu có ngờ Ve Sầu Xanh bay loạn xạ tới chỗ bọn họ.
Họ ở cạnh hồ Vị Ương, hồ nằm ngay giữa Học phủ, bên cạnh có rừng bạch quả và vườn hoa, xa xa có thể nhìn thấy vườn Phù Tương cỏ cây tươi tốt.
Phong cảnh rất đẹp nhưng sự xuất hiện của con ve sầu màu xanh đã tạo ra một làn sóng chấn động không nhỏ.
Sự hiện diện của Ve Sầu Xanh đã thu hút không ít học sinh lớp A1, chưa kể nó là bên bị nhiều học sinh đuổi theo nhất, ít nhất tận 30 mống.
Thanh thế to lớn, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Bởi vì không dám nghĩ tới Ve Sầu Vàng còn bên con màu đỏ lại có Trung Xuyên Minh Tú và vây cánh của y, những người này bất đắc dĩ lắm, đành tranh đấu vì con màu xanh.
Cuộc hỗn chiến đã bắt đầu.
Bọn Trình Chương cũng trà trộn vào trong đó, nhưng tầm nhìn của Trình Chương rộng, khi cậu ta thấy tốc độ của Điền Trung Hương thì trong lòng cậu ta khẽ rục rịch.
Chuyện gì xảy ra, tốc độ cậu ta nhanh được tới thế?
Trình Chương còn chưa kịp phản ứng, chợt nhìn thấy phía chân trời có một luồng ánh sáng đỏ như máu.
Ve Sầu Đỏ đang đến!
Hai con ve sầu một đỏ một xanh đồng thời tụ tập ở khu vực hồ Vị Ương!
(P4)
Trình Chương vốn còn muốn xem có thể đục nước béo cò hay không, nay trong lòng thót một cái.
Trùng hợp như vậy?
Cậu ta vô thức nhìn quanh quất... nhưng nào có thấy bất kỳ dấu vết nào. Tại một góc tòa nhà nhỏ cậu ta lia mắt qua, nơi trông trống hoác không có ai là thế thật ra lại có vách tường tàng hình, rõ ràng trong đó có rất nhiều người đứng.
Ở đó có cả cô chủ nhiệm Khúc Giang Nam, cũng bao gồm các lãnh đạo cấp cao của Học phủ Kim Lăng. Trong đấy có một người đàn ông mang khuôn mặt khắc nghiệt lạnh lùng đứng phía sau hiệu trưởng, phía trên trán của ông ta có ba con mắt mở ra.
Ba con ngươi có linh, đạo thuật dị biến.
Là một loại thuật pháp, đồng thời cũng là một loại thiên phú.
Ông ta không nhúc nhích, giống như pho tượng, các giáo viên phía sau không thể không thì thầm bàn tán.
“Không biết lần kiểm tra này sẽ lọc ra được bao nhiêu thiên tài.”
“Nhìn kìa, Trình Chương đó là một người thông minh, dường như đang nghi ngờ.”
“Tiến Sĩ Trình sao? Là thằng nhóc không tệ.”
Người trong lớp A1 toàn là thiên tài toàn bộ Đam Châu, nhưng Học phủ cần chọn hạt giống tốt nhất trong giỏ thiên tài này để mang ra bồi dưỡng, tập trung nguồn lực, như thế mới tối đa hóa lợi ích trong tương lai của Học phủ.
“Còn cần sàng lọc ra à? Rất rõ ràng chính là Thác Bạt.”
“Đừng có nói nhảm, cấp trên tự có tính toán, chúng ta chờ tin tức là được.”
Theo lý thuyết nên để bọn họ – những người thầy cô này – tự mình chọn đám học sinh mình yêu thích. Tuy nhiên hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng có mưu tính rất sâu với chuyện này, cho nên mới có lần kiểm tra trong bí mật như thế.
Lấy ba con ve sầu kiểm tra một tháng học tập của đám học sinh, để xem ai có thể quật khởi, ai có tố chất vùng lên.
Chẳng qua… khi nãy con ve sầu màu xanh và đỏ gặp nhau ở một nơi không phải là chuyện ngoài ý muốn thật.
Thạch Đại Cương mới nhận được truyền âm* của hiệu trưởng, tạm thời điều khiển Ve Sầu Đỏ đến bên hồ Vị Ương. Trong lòng thầy ấy lấy làm khó hiểu: Hiện tại người đuổi theo Ve Sầu Đỏ toàn là đám người Đường Châu cùng một giuộc với Trung Xuyên Minh Tú, không ai có thể là địch thủ của thằng nhóc này. Vì sao muốn dẫn con màu đỏ đến bên con màu xanh?
*Truyền âm: thuật truyền giọng nói/ suy nghĩ của mình vào đầu người khác. Nhìn người truyền âm sẽ thấy người này bình thường, thậm chí miệng còn không nhúc nhích, khó mà biết được người này đang nói chuyện (bằng suy nghĩ) với người khác.
Chẳng lẽ hiệu trưởng muốn giúp Trung Xuyên Minh Tú lấy được hai con đỏ xanh cùng một lần à? Cứ vậy đã đánh giá cao nó rồi?
(P5)
....
Từ đầu Trung Xuyên Minh Tú đang đuổi theo Ve Sầu Đỏ, nhìn thấy nó bay về phía hồ Vị Ương, ánh sáng trong mắt y lóe lên, lập tức đưa tin cho Đới Cường và Trần Trung Trạch: “Hai người tụi bây theo tao bao vây hai con đỏ xanh. Đường Châu, mày theo dõi chặt chẽ bọn Tống Linh. Bạch Hà, giúp tao theo dõi Trần A Điêu! Nó biến mất rồi, chắc muốn trốn đi cướp Ve Sầu Đỏ.”
Nhận được mệnh lệnh mà trong lòng Đường Châu có phần khó chịu. Theo lý thuyết Tống Linh yếu hơn Trần A Điêu, Trung Xuyên Minh Tú lại để Bạch Hà nhìn lăm lăm Trần A Điêu chẳng khác nào mặc định người này giỏi hơn mình.
Cũng bởi vì giờ đây Bạch Hà đã vượt qua tầng 1, người này lên ngôi, Trung Xuyên Minh Tú cảm thấy tên này mang tiềm năng hơn mình?
Nhưng Đường Châu cũng không dám lộ ra nỗi bất mãn, lập tức khóa chặt vị trí của Tống Linh.
Cô ấy tránh đám hỗn chiến ngay từ đầu, đang đứng trên một cái cây như thể đang quan sát. Ban đầu cô ấy tập trung vào con Ve Sầu Xanh, đến khi con màu đỏ bay qua, cô ấy nhận ra rằng mình sẽ bị chú ý.
Một dòng hơi nước chảy xuyên qua rừng cây, đột nhiên quấn quanh cơ thể cô.
Đường Châu đã đến thật.
Cái gọi là trận đại chiến đỏ xanh bùng nổ là chuyện ngay trong nháy mắt. Thậm chí người khác còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy ngay một giây Tống Linh bị Đường Châu kiểm soát, cuộc chiến đã bắt đầu. Mà bên kia, ánh mắt Bạch Hà đảo qua, ngỡ ngàng không thấy được tung tích của A Điêu. Cậu ta nhíu mày cho hai tay kết ấn, phóng ra một loại đạo thuật để trinh sát. Cậu ta không có vốn liếng nào nữa ngoại trừ đám nguồn lực lấy được từ dưới hố đất. Còn đạo thuật thế này toàn đến từ chuyện dạy dỗ của Khúc Giang Nam.
Sức hiểu biết của cậu ta không tệ, Khúc Giang Nam dạy qua vài loại đạo thuật ăn được là cậu ta gặm sạch, trong đó thứ cậu ta dùng tốt nhất chính là đạo thuật trinh sát — Bướm Tìm Hơi!
Bướm Tìm Hơi có hình dạng bảy phần trong suốt, ba phần màu xanh biếc. Nó bay nhẹ nhàng trên trời cao. Sau khi Bạch Hà cho nó linh năng và niệm thần chú, cậu ta đưa nó một sợi tóc rụng của A Điêu trong lớp học khi trước.
Bướm Tìm Hơi bay quanh sợi tóc, sợi tóc bị đốt cháy, phần khói đó bị nó hút vào cơ thể, phần trong suốt trên người nó có thêm thứ nhìn như khói. Nó vỗ cánh và bay ra ngoài!
Tìm được rồi!
Bạch Hà lập tức dùng thân pháp đi theo.
Dọc theo hai bên bờ hồ, cuối cùng con ve sầu màu xanh bay bên trái bờ bị rất nhiều học sinh dùng thuật pháp vây nhốt. Thế rồi họ tấn công, tranh đoạt lẫn nhau. Cũng có người bảo vệ bản thân để nhìn tình huống thế nào mà ra tay. Trong lòng Trình Chương có nghi ngờ nhưng chẳng có căn cứ. Sau khi quan sát thấy không có bất kỳ đội an ninh nào ở phụ cận, cậu ta càng khẳng định suy đoán của mình. Thế là ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên cậu ta lướt về phía Tống Linh!
(P6)
Nếu trường học đang khảo sát bọn họ, cậu ta phải thể hiện giá trị của mình. Phía Trung Xuyên Minh Tú toàn cao thủ tụ họp, dệt hoa trên gấm là điều vô nghĩa, tuy nhiên đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại ok.
Nếu cậu ta không đoán sai, hành vi của Trần A Điêu hôm nay quá kỳ lạ, trong khi sự tiến bộ cực lớn đầy đột ngột của Điền Trung Hương lại cứ như muốn cho thấy điều gì đó.
Giờ đây từ sự quan sát của mấy thầy cô ở trên cao nhìn xuống xem ra, trận kiểm tra này có năm tuyến.
Tuyến 1: Thác Bạt và cặp tình nhân chiến đấu vì Ve Sầu Vàng.
Tuyến 2: Phân công cho cấp dưới chặn đường song, Trung Xuyên Minh Tú một mình đuổi theo Ve Sầu Đỏ, và Viên Thuật cũng ở đó.
Tuyến 3: Đường Châu quấn lấy Tống Linh.
Tuyến 4: Bạch Hà theo dấu A Điêu.
Tuyến 5: Trình Chương muốn cứu viện Tống Linh bị quấn lấy, trong khi Đới Cường và Trần Trung Trạch dùng lực lượng mạnh mẽ bao vây Ve Sầu Xanh. Nhưng Quảng Tú Trình và những người khác lại không muốn chắp tay nhường lại con màu xanh. Mắt Hứa Lạc lóe lên, la thật to: “Đánh đấm một mình chúng ta sẽ không đánh lại hai người bọn họ, mọi người hợp sức đánh lui bọn họ trước đã, tiếp đó tụi mình lại bàn cao thấp! 50 điểm tích lũy không ít, tương đương với 50 viên linh hạch đó mấy bạn!”
Lời nói của cậu ta có lý, đám học sinh khác đâu phải đồ đần. Ngay lúc họ đang trên đà kết thúc cuộc hỗn chiến, đồng lòng đối ngoại.
Đột nhiên.
Đồng tử của Khúc Giang Nam đang đứng trên nóc nhà bỗng nhúc nhích thật khẽ, cô ấy nhìn về một phía.
Có một tuyến di động.
....
Tuyến thứ tư, Bạch Hà nhìn thấy Bướm Tìm Hơi chậm lại, cơ thể bắt đầu đổi màu, cậu ta biết Trần A Điêu ở ngay đó!
Đôi mắt của cậu ta chợt có lửa cháy mãnh liệt.
Trần A Điêu, hôm nay tao sẽ đánh bại mày trở thành kẻ hạng nhất từ cuộc thi triệu tập!
Nhưng Bạch Hà không khinh thường A Điêu, cậu ta điều động bằng sạch linh năng trong cơ thể, phải để một kích tất trúng.
Bạch Hà có ngộ tính không nhỏ đối với đạo pháp, hiển nhiên không chỉ chuyên chú vào loại đạo pháp trinh sát này. Ngày đó Khúc Giang Nam dạy rất nhiều đạo pháp để cho những học sinh tự mình dựa vào thiên phú để lựa mà học. Bạch Hà kiêu căng tự mãn, khi đó chọn Bướm Tìm Hơi và Buộc Sấm.
Cái gọi là Buộc Sấm chính là trói buộc kiểm soát sấm sét, chỉ tay chém giết, trói buộc đầy lôi đình.
Chỉ thấy Bạch Hà tập trung toàn bộ linh năng vào đầu ngón trỏ và đầu ngón giữa, sấm sét ì đùng, một dòng điện màu xanh thẳm trong nháy mắt nện xuống về phía vị trí Bướm Tìm Hơi chỉ vào. Đó là một bức tường phù điêu.
(P7)
Đạo pháp sấm sét điện tiêu hao linh năng nhưng uy năng lại lớn, phạm vi sát thương rộng. Cậu ta sợ A Điêu ra động tác nhanh, né tránh đòn tấn công. Chỉ cần đòn tấn công bằng sấm sét điện nện trúng, dòng điện sẽ tản ra, có làm kiểu gì vẫn khiến người ta bị thương.
Kết quả cũng vậy, chỉ thấy sấm sét điện rơi trên vách đá, vách đá nổ thẳng thành nhiều mảnh. Mà theo những tảng đá này, dòng điện xì xì phóng ra, trong nháy mắt một tấm lưới hình mạng nhện có đường kính hai mét xuất hiện, nếu từng sợi đụng trúng máu thịt, ắt lập tức đốt nó thành than.
Trên mái nhà, người đàn ông ba mắt nheo mắt lại, nói với hiệu trưởng: “Cho tới bây giờ nắm vững linh năng chưa tới 15 ngày mà linh năng đã đạt G6, ngộ tính cũng tốt, nắm giữ được Bướm Tìm Hơi và Buộc Sấm. Chủ nhiệm Khúc, là cô dạy trên lớp đúng không.”
Khúc Giang Nam ừ một tiếng, liếc về Bạch Hà mà chẳng ngỡ ngàng là bao: “Học sinh này đúng là cũng ổn.”
Các giáo viên khác nghe vậy đều thầm nghĩ tầm mắt của Khúc Giang Nam cao quá.
Bạch Hà là học sinh nhà nghèo 100%, nghe nói thân thế rất đáng thương, nếu bàn về kiểm tra thiên phú ở lớp A1 thì không đứng hàng đầu. Tuy nhiên em ấy cố gắng tiếp cận, cẩn thận tính toán, nay có thành tựu như vậy có thể thấy được tiềm năng của nó.
Nhưng vấn đề không phải là ở đây.
Một đòn này sấm sét này không sai là thế, nhưng câu hỏi đặt ra là – mục tiêu đâu?
Những giáo viên này đã nhìn thấy sức mạnh của nó, còn chưa mở miệng khen đã biết có chuyện không ổn.
Sắc mặt Bạch Hà cũng thay đổi.
Người đâu?
Không phải Bướm Tìm Hơi đã tìm được chỗ sao? Chẳng lẽ nó không ở đây?
Bạch Hà nghĩ không ra bèn nhanh chóng cảnh giác, giây tiếp theo cậu ta ngưng tụ linh năng còn sót lại, biến nó thành một lá chắn trước người, chặn tứ phương.
Có đủ cảm giác nguy hiểm, đủ luôn sức phản ứng, tuy nhiên cậu ta chỉ nghe thấy tiếng xé vải.
Đến từ đâu?
Không biết, dẫu gì trong ngày đầu tiên của lớp kỹ năng chiến đấu, cậu ta không thấy rõ vị trí của lính máy nhưng cảm nhận rõ mình bị chú ý. Đó là cảm giác nguy hiểm.
Da đầu tê dại, tim gan cứng đờ, da lông toàn thân run rẩy dù không lạnh. Tiếp đó vút một tiếng, một thanh giáo trong nháy mắt phá không mà đến, giống như một cây cung vô hình đột nhiên giương ra trên bầu trời, bắn tên, xé toạc hư không, tức thì… keng!!!
Nó xuyên qua trung tâm lá chắn Bạch Hà, đâm theo hướng từ trên xuống dưới với một góc 60 độ...
Khi lá chắn bị phá vỡ, linh năng tiêu tán, Bạch Hà cảm thấy một bóng sáng lạnh vút một cái đã biến mất, tiếp đó lại cố định trên đùi trái của mình.
Phập!
Đầu giáo sắc lẻm đâm vào máu thịt, xuyên qua xương cốt, sau đó mũi giáo và máu găm vào đất; chuôi tròn đâm xuyên qua và cố định trên đùi Bạch Hà, tương đương với việc đóng đinh cậu ta trong nháy mắt ở đó.
(P8)
Từ Bạch Hà +6666!
Bạch Hà kêu thảm thiết, quá thê lương, làm kinh động tới tất cả mọi người.
Quay đầu lại và nhìn thấy cảnh này, má ơi!
Từ Viên Thuật +4444!
Từ...
Mọi người suýt chút nữa sợ tới mức mất luôn cả linh năng. Còn Viên Thuật chấm dứt tàng hình ngay và luôn, bay vượt qua trốn mất, chẳng dám đến gần khu vực kia nữa.
Nhưng ngay khi tất cả họ quay đầu nhìn lại...
“Trần A Điêu!” Trung Xuyên Minh Tú ba máu sáu cơn rú trướng lên một tiếng. Ngay giữa hai lông mày có một vết máu, tiếp theo có một đợt ánh sáng trắng lóa, ánh sáng trắng mở ra một con mắt. Đây là “Mở Mắt” trong đạo thuật, độ khó còn cao hơn ba cái thứ Bướm Tìm Hơi nhiều, thuộc về một trong những thuật mắt. Không có sự trợ giúp của các bảo vật như Đồ Cấm Kỵ, nó có thể trợ giúp bạn tự mình trực tiếp đánh bại các thuật pháp liên quan tới Thuật Tàng Hình.
Y thấy rồi, thấy được bóng dáng của A Điêu ẩn trên cây bạch quả cao. Thế là y giơ tay phải lên để điều khiển nguyên tố bay về nơi ngọn giáo vừa bắ n ra.
“Buộc Sấm! Đi!”
Nếu như Bạch Hà chơi Buộc Sấm có 10 điểm sát thương thì Trung Xuyên Minh Tú chơi tới 100 điểm.
Nó trực tiếp bóp méo thành một dòng điện quang, vặn vẹo nhảy lên, lập tức nhảy đến trước người A Điêu.
Ầm... Sấm sét điện nổ tung, quy mô càng lớn, nhưng thứ nổ tung nào có phải là sấm sét, mà chính là từng con bướm xinh đẹp màu vàng.
Thật đẹp, từng con bướm xinh xắn nở ra đang tung tăng trong lưới điện dày đặc.
“Thuật Thế Thân!!”
Không xong!
Nhưng Trung Xuyên Minh Tú hãy còn đáng gờm lắm, tốc độ và phản ứng của y quá nhanh, cơ thể y nhanh chóng lao về phía con Ve Sầu Đỏ đang chớp tắt mãnh liệt. Y phóng linh năng làm tốc độ bùng nổ, cũng cố tình phong tỏa không gian xung quanh con ve sầu.
Bắt được rồi!
Ve Sầu Đỏ linh hoạt bị Trung Xuyên Minh Tú nắm trong tay, y toan tìm Thạch Đại Cương giao thành quả, đột nhiên nhận ra phía sau… Bốp!
Có bóng đen đột nhiên lóe lên, một cú đá trên không trung nện vào sau lưng y rất bảnh.
Ngực có phần khó chịu.
Phụt... Trung Xuyên Minh Tú há miệng phun máu điệu nghệ lên bầu trời bao la.