Mặt An Khả Ngưỡng không chút biểu cảm đóng nắp bút lại rồi bước đi một mạch dưới ánh đèn sân khấu. Dù bên này tôi nói bất cứ điều gì thì anh ta cũng chẳng mảy may quan tâm.
Sau khi phát ngôn của tôi làm giang cư mận dậy sóng, hashtag #TầnThiAnKhảNgưỡng ùn ùn leo lên top 1 hot search.
An Khả Ngưỡng vẫn luôn là tâm điểm của đám đông.
Vậy mà, tên của chúng tôi lại hiếm khi xuất hiện cùng nhau.
Lần cuối mà tôi nhớ là trên giấy chứng nhận kết hôn.
Lần này thì trên hot search.
Lần sau… chắc sẽ là trên thỏa thuận ly hôn nhỉ?
Điều nực cười là tôi đã thích anh ta tận 10 năm.
Trong 10 năm này, tôi đi cùng anh ta tay trắng lập nghiệp đến khi đứng trên đỉnh cao danh vọng.
Lúc làm thần tượng ở nước ngoài, tôi cũng đang trên đà nổi tiếng ấy chứ. Nhưng An Khả Ngưỡng khuyên tôi rời nhóm và về nước kết hôn cùng anh ta.
Khi đó anh ta nói: “Trong giới giải trí, làm thần tượng không bao giờ hơn được diễn viên đâu em.”
Thế là tôi đồng ý với An Khả Ngưỡng, về nước ký hợp đồng cùng một người đại diện với anh ta dưới vai trò là một diễn viên.
Quay lại hiện tại, sau khi nhận được giải thưởng này, anh ta sẽ thoắt một cái được gắn thêm cái mác ảnh đế trên người.
Ây chà, không chỉ là ảnh đế, mà lại còn là ảnh đế trẻ tuổi nhất tính tới thời điểm hiện tại.
Về phần tôi, tôi chỉ là một hạt cát giữa đám đông mà anh ta hao hết tâm sức để giấu kín.
“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn tất cả nhân viên của đoàn phim “Đường biên giới”. Anh ta đứng trên sân khấu giữa những tràng pháo tay vang dội như sấm, “Và cảm ơn cả người đại diện của tôi nữa.”
Mọi ống kính đều hướng về Ôn Ninh đang rưng rưng nước mắt ở dưới khán đài.
Cô ấy là người đại diện của anh ta.
Và cũng là người đại diện của tôi.
Tôi, An Khả Ngưỡng và Ôn Ninh đều ở cùng một khu phố mà lớn lên.
Lúc bảo An Khả Ngưỡng khuyên tôi về nước, cô ta nói: “Một mình Thi Thi ở nước ngoài cô đơn lắm. Tài nguyên trong nước mình hiện tại cũng khá tốt. Em sẽ giúp cậu ấy giành tài nguyên rồi cả ba chúng ta sẽ cùng nhau toả sáng nhé.”
Giới giải trí ngầm bàn tán tin đồn yêu đương giữa An Khả Ngưỡng và Ôn Ninh đã nhiều năm.
Mọi người đều nói, Ôn Ninh là quý nhân của An Khả Ngưỡng, cô ta đã đồng hành cùng anh ta đi đến đỉnh cao của sự nghiệp.
Bây giờ An Khả Ngưỡng lại cố ý cảm ơn cô ta trên sóng truyền hình như thế càng làm cho giang cư mận xôn xao bàn tán.
“Nếu cô ấy không gửi tác phẩm của tôi đến Liên hoan phim Tuổi trẻ thì đã không có tôi của ngày hôm nay.”
Ôn Ninh che miệng, nước mắt rơi từng giọt, trong mắt đong đầy tình yêu với An Khả Ngưỡng.
Tim tôi chợt hẫng một nhịp, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay.
Liên hoan phim Tuổi trẻ?
Nhưng rõ ràng lúc trước, người phát hiện ra tài năng của An Khả Ngưỡng, đem tác phẩm của anh ta gửi đến Liên hoan phim nước ngoài là tôi cơ mà.
Chẳng qua sau khi gửi đi tôi phải ra nước ngoài làm thực tập sinh, không thể nào theo sát kết quả.
Vì sao bây giờ lại thành công lao của Ôn Ninh rồi?
Khi lễ trao giải kết thúc, ngoài sảnh đông nghìn nghịt, dòng người chen chúc nhau đến mức không thể di chuyển.
Xe bảo mẫu của tôi vừa rời khỏi bãi đậu lập tức gặp phải một nhóm Fan hâm mộ chặn xe hòng được giao lưu với thần tượng.
Ô hay, ra là Fan của An Khả Ngưỡng. Vì sao tôi biết ư? Vì người nào đó trong nhóm Fan hâm mộ nhận ra tôi, la hét qua cửa sổ: “Tần Thi, là Tần Thi… Cô đã không nổi tiếng mà còn thích cọ nhiệt An Khả Ngưỡng, đồ không biết xấu hổ…”
Cửa sổ đóng chặt cũng không thể ngăn nổi những lời chửi rủa tục tĩu.
Tôi đeo tai nghe, quay đầu nhìn An Khả Ngưỡng bước ra khỏi sảnh, bóng dáng lờ mờ đứng dưới ánh đèn.
Đám đông ồn ào xô đẩy nhau để chụp hình ảnh đế.
Ôn Ninh bước tới, vô cùng tự nhiên nhận lấy áo khoác của anh ta.
Cô ta dường như đang nói gì đó, còn anh ta thì hơi cúi người để lắng nghe.
Ôi chao, quen thuộc và thân mật làm sao.
Dưới ánh đèn flash, trong khoảnh khắc anh ta nghiêng tai lắng nghe Ôn Ninh, bất chợt ánh mắt tôi và anh chạm nhau.
Tính từ tối nay, đây là lần đầu tiên An Khả Ngưỡng nhìn thẳng vào tôi.
Nhưng ngay sau đó, xe tôi đã xé gió lao đi, rời xa ánh đèn flash rực rỡ phía sau.
Lái xe ra đường lớn, đường phố dần dần lạnh xuống.
“Chị ơi, chị lại lên hot search rồi này.”
Trợ lý nhỏ bên cạnh nhắc nhở tôi.
Tôi mở điện thoại di động nhấn nhấn vài cái. Đập vào mắt tôi là hashtag #TầnThiAnKhảNgưỡng bùng nổ.
Vừa rồi khi An Khả Ngưỡng lên xe cùng Ôn Ninh, có phóng viên nọ hỏi một câu: "Tần Thi nói cậu là hình mẫu lý tưởng của cô ấy, đối với chuyện này cậu nghĩ sao?"
Vốn dĩ loại vấn đề này An Khả Ngưỡng chưa bao giờ trả lời, vậy mà hôm nay anh ta lại dừng lại, lông mày hơi nhíu rồi hỏi: "Tần Thi ư?".
Tim tôi đập nhanh hơn.
Lần cuối cùng An Khả Ngưỡng gọi tên tôi như thế là vào đêm nọ không một bóng người, khi d*c vọng chiếm hữu lên đến cực hạn.
Ấy vậy mà giờ đây, anh ta đứng trước ống kính hờ hững: "Cô ta là ai vậy? Có tác phẩm gì không?"
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại dồn tôi vào tận cùng của sự nhục nhã.
Thật xấu hổ, thật không xứng.
Cùng lúc đó, Ôn Ninh đăng lên vòng bạn bè:
“Sống ở đời đừng quá cưỡng cầu, cái gì của mình cuối cùng sẽ thuộc về mình, sự nghiệp cũng vậy, người lại càng thế.”
3.
Nhà của tôi và An Khả Ngưỡng là một biệt thự ở lưng chừng núi.
“Em không muốn làm người đại diện cho Tần Thi nữa.”
Tôi vừa mở cửa thì loáng thoáng nghe thấy tiếng Ôn Ninh ở cầu thang.
“Kỹ thuật diễn thì không có, cô ta suốt ngày cọ nhiệt, xào CP để nổi.”
“Em thật sự không hiểu vì sao anh lại lấy cô ta, cô ta vốn không xứng với anh.”
Tôi từ từ bước lên cầu thang, giọng nói của cô ta dần trở nên rõ ràng hơn.
Giọng nói của Ôn Ninh mềm nhũn thăm dò An Khả Ngưỡng.
“Nếu lúc đó không phải gia đình anh phản đối thì chúng ta…”
Tôi ầm một phát đẩy cửa ra.
Ôn Ninh giật bắn người, im bặt.
“Nếu cô không muốn làm người đại diện cho tôi thì có thể nói thẳng với tôi. Tôi cũng chẳng ép cô đâu, không cần làm trò mèo từ chối cuộc gọi của tôi.”
Bị tôi bắt tận tay khi đang nói xấu, cô ta vậy mà có mặt mũi lên án tôi trước mặt An Khả Ngưỡng.
"Tôi nói sai sao?" Cô ta trốn ở phía sau An Khả Ngưỡng, "Cho cô kịch bản để diễn thì cô lại không diễn, cô có thể trách ai?"
"Đầu tiên, tôi không diễn là vì kịch bản đó không thích hợp. Tôi diễn nhiều vai ngốc bạch ngọt sẽ bị rập khuôn. Vì vậy, tôi đã nói với cô rất nhiều lần là tôi muốn diễn những vai có chiều sâu, làm người xem có thể lắng đọng cảm xúc.” Tôi bình tĩnh phản bác Ôn Ninh, “Cô không thèm hỏi ý tôi đã tự ý nhận kịch bản, khiến tôi phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho đoàn làm phim. Vấn đề này, cô nói tôi có nên trách cô không?”
“Tiếp theo, đến cả việc xào CP cũng là do cô thảo luận với người đại diện của bên kia. Cô còn đặc biệt yêu cầu tôi phối hợp thật tốt với người ta. Vậy mà bây giờ đến miệng cô lại trở thành lỗi của tôi là như nào?”
“Tần Thi!" Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, giọng cô ta mềm nhũn làm cho người ta đau lòng, "Có phải vì hôm nay A Ngưỡng chỉ cảm ơn tôi nên cô giận dỗi không?”
Tôi chất vấn Ôn Ninh những gì cô ta đã làm với tôi nhưng cô ta lại giả vờ giả vịt để chuyển đề tài.
“Nếu tôi có chỗ nào không tốt, cô có thể nói thẳng với tôi. Thế nhưng xin cô đừng đem sự nghiệp của A Ngưỡng ra để đùa giỡn!" Cô ta mới nói vài câu mắt đã đỏ hoe, “Những lời hôm nay cô nói trên thảm đỏ không phải là ép buộc A Ngưỡng phải công khai sao?"
"Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, công khai thì như nào?" Tôi cố tình chọc vào chỗ đau của cô ta rồi bình tĩnh ngẩng lên nhìn An Khả Ngưỡng, “Là chính anh đã từng nói, chỉ cần yêu đương thì anh sẽ công khai ngay lập tức.”
“Đúng thế. Là anh đã nói sẽ công khai.” An Khả Ngưỡng cuối cùng cũng lên tiếng, “Nhưng anh không muốn em đem tình cảm của chúng ta ra làm trò trước mặt công chúng chỉ để nổi tiếng.”
“Đúng đó! Cô đừng ích kỷ như vậy được không?” Ôn Ninh nắm chặt ống tay áo của An Khả Ngưỡng, "Chỉ có người đi cùng A Ngưỡng từ lúc trắng tay đến ngày hôm nay như tôi mới hiểu được những khó khăn mà anh ấy đã trải qua.”
"Tôi muốn nổi tiếng? Tôi làm trò ư?". Tôi tức đến mức bật cười: "An Khả Ngưỡng, khi anh nói tôi như vậy, anh có nhìn lại lương tâm của mình không? Nếu tôi thật sự muốn làm trò chỉ để nổi tiếng thì lúc trước đã không vì anh mà từ bỏ sự nghiệp ca hát để về nước với anh!”
Nhưng cảm xúc của tôi cũng chỉ như những hạt cát li ti ném xuống cái giếng tên An Khả Ngưỡng, chẳng may may gợn sóng.
À không, ấy vậy mà tôi lại đổi được sự khó chịu, không kiên nhẫn của anh ta.
"Tần Thi, em có biết vì sao em mãi không thể nổi tiếng không?" Anh ta bày ra tư thái của bề trên, "Bởi vì em vĩnh viễn chỉ biết đổ lỗi cho người khác đấy.”